"Dạ, thuộc hạ cẩn tuân hiệu lệnh của Tướng quân." Đối mặt với sự trêu chọc hay đùa giỡn của Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An thẳng lưng trả lời, không hề có chút cảm giác mất tự nhiên nào, ngay sau đó dò hỏi: "Không biết Tướng quân định mang mấy quan phụ thuộc đi xuất chinh? Thân binh thì sao?"
Tướng quân Đại Ngụy phụng chỉ xuất chinh, bình thường cũng sẽ mang theo số lượng quan phụ thuộc và thân binh nhất định.
Quan phụ thuộc là một hư chức không có phẩm cấp bổng lộc, đám người phụ tá, người hầu, hộ vệ, y sĩ đều bao gồm trong đó. Trong lịch sử Đại Ngụy, còn từng có Tướng quân cả gan làm loạn, thậm chí mang theo cả đầu bếp riêng và cơ thiếp sủng ái làm quan phụ thuộc... Đương nhiên, Tướng quân làm càn như vậy phần lớn đều không có kết quả gì tốt đẹp.
Hạ Hầu Tuyên muốn dẫn theo Tề Tĩnh An, đương nhiên là có ý định để người anh em này làm phụ tá. Trên thực tế, phụ tá là một loại quan quan phụ thuộc trọng nhất: Trong một trận đánh, chỉ cần phụ tá không quá đần, quá ngu ngốc, quá mức khó ưa, thì bình thường đều có thể nắm được cơ hội lập công, từ đó thăng quan phát tài; không nói đến những người đó vốn đều có quan hệ không tệ với Tướng quân, có thể được "Chăm sóc đặc biệt", muốn tùy tiện vớt được chút công lao còn không dễ dàng à? Trên chiến trường đao thương không có mắt, người có công, người không có công, đều do các tướng quân định đoạt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần này xuất chinh đối phó với người Tây Man, đợi khi đến chiến trường, Hạ Hầu Tuyên cũng không có ý định đặc biệt thiên vị Tề Tĩnh An, càng không báo cáo láo công quân cho đối phương. Thật sự là la hay ngựa, phải kéo ra ngoài đi dạo mới biết được, hắn cũng muốn mượn cơ hội này quan sát kỹ bản lĩnh của Tề Tĩnh An một chút.
Còn nữa, bản thân Tề Tĩnh An cũng là một người thông minh, hắn không hề muốn, cũng không cần thiên vị hay bảo vệ, cái hắn thật sự cần là cơ hội, cơ hội đường đường chính chính chứng minh bản thân.
Nhất là ở trước mặt Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An cực kỳ muốn biểu hiện thật tốt... Nhưng vấn đề trước mắt là, chắc chắn quan phụ thuộc của Hạ Hầu Tuyên không chỉ có một mình hắn, những người khác sẽ là ai đây?
Nếu là các lão tướng quân chưởng quân nhiều năm, thậm chí có tước vị đất phong xuất chinh, tính cả phụ tá, người hầu, hộ vệ, y sĩ là quan phụ thuộc theo quân, thì thậm chí có thể lên đến hơn trăm người. Chứ đừng nói đến thân binh, chắc chắn sẽ là một số lượng không nhỏ... Ví dụ như Trấn Bắc hầu uy danh hiển hách, lúc ông còn tuổi tráng niên mang quân xuất chinh, thân binh dẫn theo có tới nghìn người! Những thân binh đó thật ra đều được Trấn Bắc hầu nuôi ở đất phong, tự mình huấn luyện tinh binh, vào có thể xông chiến trận, lui có thể thủ trung quân, còn được vua và dân trong ngoài gọi là "Trần gia quân".
Ngược lại, Hạ Hầu Tuyên lần đầu tiên xuất chinh, thật sự được gọi là "Gian khổ mộc mạc"...
"Quan phụ quan, ta chỉ chuẩn bị mang theo bốn người. Bây giờ đã xác định xong, một là ngươi, quân sư của ta; một người khác là thị nữ thiếp thân Nhược Nghiên của ta, nàng biết y thuật. Về phần hai cái tên khác, để ta đi hỏi ý của bọn họ đã rồi mới nói." Nói đến đây, Hạ Hầu Tuyên nhún vai, nửa cười nửa không nói: "Về phần thân binh ấy à, ta thật sự không có, vậy thì dứt khoát không mang, không cần thiết phải mạo xưng là trang hảo hán."
Tề Tĩnh An dừng một chút, trầm ngâm nói: "Một thân binh cũng không có... Không đến nỗi vậy chứ, bệ hạ nên phái một nhóm cấm vệ quân tới bảo vệ điện hạ." Nếu không đường đường là một Hữu tướng quân xuất chinh, đội ngũ hầu cận chỉ có năm người? Vậy thì cũng thật sự quá hiu quạnh rồi, cảm giác thê thảm như vậy.
Hơn nữa lấy kinh nghiệm của Tề Tĩnh An, Tướng quân không có nền móng như công chúa dễ bị cô lập và chèn ép nhất, cho dù những lão binh lõi đời đó nhìn vào thân phận công chúa cành vàng lá ngọc mà không dám làm gì quá phận, nhưng chỉ cần tùy tiện chơi vài chiêu, cho bọn họ thêm chút cản trở, thì cuộc sống trong quân doanh của bọn họ chắc chắn không thể tốt đẹp được... Chỉ cần vừa nghĩ tới người trong lòng mình có thể sẽ phải chịu uất ức, Tề Tĩnh An không khỏi nhíu mày.
"Có lẽ sẽ có cấm vệ quân, vậy thì phải xem tấm lòng của phụ hoàng ta rồi." Hạ Hầu Tuyên không có vẻ gì là lo lắng cả.
Tề Tĩnh An nhíu mày chặt hơn, "Hai người lúc nãy Điện hạ nói là ai? Dù gì cũng không phải là Lư Tiềm và Tú Di chứ... Xuất chinh tác chiến, bọn họ căn bản không giúp được gì."
"Đương nhiên không phải," Hạ Hầu Tuyên hơi mỉm cười nói: "Trước kia không phải ngươi nói với phụ hoàng ta là muốn rời kinh à, vốn ông ấy định để ngươi đi đến Lộ Châu đang bị nạn châu chấu nghiêm trọng để giải quyết việc nhà nông, đó là chuyện tốt không khó làm ra thành tích. Chỉ là bây giờ ngươi đã nhất định phải theo ta xuất chinh, việc lặt vặt này sẽ để Lư Tiềm đi làm. Về phần Tú Di, trước khi xuất chinh ta sẽ sắp xếp cho nàng xuất cung quy tịch trước, cũng chuẩn bị xong của hồi môn cho nàng rồi. Tú Di còn người nhà ở kinh, không phải người nhà Lư Tiềm còn ở Lũng Tây à? Chuyện cưới hỏi cứ để hai nhà bọn họ từ từ nói chuyện đi, chúng ta không cần quan tâm nhiều."
Hạ Hầu Tuyên cố ý chậm rãi nói chút chuyện không quan trọng lắm, cho đến khi cả khuôn mặt Tề Tĩnh An đều nhăn lại, trông cực kỳ thú vị, hắn mới thầm cười một tiếng, hơi thu lại suy nghĩ trêu ghẹo, trấn an nói: "Được rồi Tĩnh An, ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Mặc dù nhân thủ ta có thể dùng không nhiều lắm, quan phụ thuộc thích hợp ra chiến trường cũng chỉ lựa được bốn người, nhưng bốn người các ngươi đều có sở trường riêng, vừa vặn bổ sung cho nhau... Quyết không đến mức biến ta thành một Tướng quân chỉ còn mỗi cái gốc, bị chèn ép lấn áp."
Có sở trường riêng? Sở trường của một người, không chỉ là chỉ tài hoa năng lực, còn bao gồm thân phận bối cảnh mối quan hệ... Nghĩ như vậy, Tề Tĩnh An hơi ngẩn người, chợt bừng tỉnh ngộ ra nói: "Hai người khác, một trong đó là đại tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ đúng không?" Hắn nói mà tâm trạng thả lỏng, giơ ngón tay cái lên, nửa đùa, nửa khen ngợi: "Điện hạ đúng là khó tin, thân là Hữu tướng quân, mà bắt cóc cả hòn ngọc quý trên tay Tả tướng quân rồi."
Tề Tĩnh An đã từng thấy Hạ Hầu Tuyên và đại tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ Trần Thục Dao cùng nhau đi dạo Kinh Thành, thậm chí còn uống vài hũ dấm của cô nương đó, ấn tượng khắc rất sâu... Trần Thục Dao không phải là nữ nhi bảo bối của Bình Man Tả tướng quân Trần Trường Thanh sao.
"Tĩnh An quá khen, ta và Trần gia tỷ tỷ là khuê trung mật hữu*, sở thích giống nhau, thường xuyên cùng nhau múa đao múa thương, thôi diễn quân trận. Lần này có cơ hội xuất chinh, ta mời nàng đi cùng là một việc rất hợp tình hợp lý, chắc hẳn Trấn Bắc Hầu Gia và Thế tử cũng sẽ không phản đối." Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: "Hôm nay ta không trò chuyện nhiều với ngươi nữa, phải đến Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến."
* "闺中密友": Khuê trung mật hữu hay khuê mật, tức là người bạn nơi khuê phòng cùng tâm sự những điều bí mật (vì thiếu nữ ngày xưa luôn phải ở trong khuê phòng mà ít khi được ra ngoài). Từ này ý chỉ người bạn tâm giao thân thiết, dùng cho con gái
Tề Tĩnh An gật đầu, hắn thật lòng bội phục bản lĩnh quen người dùng người của Hạ Hầu Tuyên, còn lợi hại hơn bản lĩnh kết giao bạn bè của Lư tú tài nhiều... Lư tú tài kết bạn, là vung một cái lưới lớn, tóm hết tôm cua ốc ếch một lượt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có thể có được vài người bạn tốt nói nghĩa khí, nhưng phần lớn đều là tạp mà không tinh. Nhìn bề ngoài, hắn hô bè dẫn bạn, tin tức nhanh nhẹn, khá là hay ho; nhưng đến lúc thật sự quan trọng, khả năng giúp đỡ của đám bạn bè đủ mọi hạng người đó rất có hạn. Cùng lắm cũng chỉ giúp thám thính hay truyền đạt tin tức, rất khó đánh ra một "Đòn chí mạng".
Mà Hạ Hầu Tuyên thì sao? Bị giới hạn bởi thân phận công chúa n, phạm vi nhân mạch của hắn tương đối giới hạn, nhân thủ có thể sử dụng cũng không nhiều. Nhưng chỉ cần có thể làm hắn hợp mắt, để tâm qua lại thân thiết, thì đều có sở trường riêng, đều có tác dụng đặc biệt, thậm chí vào thời khắc quan trọng có thể đóng vai trò xoay chuyển càn khôn... Ví dụ như Hạ Hầu Viên trước đó, lại ví dụ như Trần Thục Dao hiện tại, thậm chí còn bao gồm cả Tề Tĩnh An và Lư Tiềm.
Trước đây, Tề Tĩnh An, Lư Tiềm và Hạ Hầu Viên đều hoặc nhiều hoặc ít tỏa sáng, phát nhiệt, vì vậy lần này đến phiên Trần Thục Dao: một khi Trần đại tiểu thư làm quan phụ thuộc của Hạ Hầu Tuyên, thì tương đương với việc Hạ Hầu Tuyên dựng một cây cầu với các tướng lĩnh phủ Trấn Bắc hầu. Nhìn vào mặt mũi của nàng, cơ hội nhóm tướng lĩnh trung tầng hay đám lão binh lọc lõi trong quân cố ý làm chuyện xấu nhằm vào Hạ Hầu Tuyên đương nhiên sẽ giảm mạnh, đó thật sự là một việc rất tốt.
... Bởi vì cái gọi là binh quý ở chỗ tinh chứ không quý ở chỗ nhiều, nghìn quân dễ được một tướng khó cầu, người có bản lĩnh biết người dùng người như Hạ Hầu Tuyên, mới thật sự là "Con đường đúng của bậc đế vương"... Đợi một chút, nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Tề Tĩnh An hơi chậm lại: Điện hạ nhà hắn là công chúa chứ không phải hoàng tử mà, đế vương cái gì, con đường cái gì, đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa!
Cố nén lại cảm giác tiếc nỗi đột nhiên sinh ra trong lòng, cùng với cảm giác không khỏe kỳ dị không nói rõ được, Tề Tĩnh An thuận theo lời Hạ Hầu Tuyên nói: "Đúng vậy, Điện hạ sẵn có chính sự muốn đến Trấn Bắc Hầu phủ, vậy thì đi nhanh lên đi. Nếu kéo dài thêm một lát nữa thì chỉ sợ sẽ lỡ thời gian hồi cung đêm nay."
Nhưng Hạ Hầu Tuyên lại lắc đầu cười nói: "Không sao, vốn tối nay ta định đến biệt viện của ca ca ta ở, chúng ta trò chuyện thêm một lát cũng không vội. Hơn nữa bên phía Trần gia tỷ tỷ cũng không phí bao nhiêu công sức, nàng đã sớm mong được ra chiến trường, sẽ không từ chối ta đâu. Chỉ cần bảo đảm nàng giữ vững ý định theo quân xuất chinh, từ đầu đến cuối không hề dao động, chuyện thuyết phục ông nội và cha mẹ nàng cũng không cần ta ra tay, nàng sẽ tự mình làm lấy."
"Ừ... Hả?" Đầu tiên Tề Tĩnh An gật đầu, rồi sau đó lập tức kịp phản ứng, thầm cảm thấy không ổn... "Đợi chút, sao Điện hạ lại muốn đến biệt viện của Tam điện hạ ở một đêm? Chẳng lẽ quan phụ thuộc cuối cùng..." Sẽ không phải là cái người mà hắn nghĩ chứ?!
"Chính là biểu ca của ta." Hạ Hầu Tuyên gật đầu khẳng định suy đoán của Tề Tĩnh An, mỉm cười trấn an nói: "Tĩnh An hãy yên tâm, ta tự có thủ đoạn để kiềm chế hắn, tất không để hắn gây phiền phức cho ngươi."
Hạ Hầu Tuyên thấy, Kỷ Ngạn Bình là một người phải mang theo: Thứ nhất là để Kỷ gia "Ăn thịt chung", thứ hai là dùng cái này để tăng thêm một lớp kiềm chế, tránh cho Thụy phi và Kỷ gia thừa dịp Hạ Hầu Tuyên xuất chinh mà làm ra trò thiêu thân gì.
Tuy ý đồ kiềm chế rất rõ ràng, Hạ Hầu Tuyên cũng không sợ Kỷ gia không đồng ý, bởi vì bọn họ không nỡ nôn ra miếng thịt đưa đến bên mép này. Trên thực tế, nếu Hạ Hầu Tuyên không xin chiến với Hoàng đế, thì vốn Thụy phi và Kỷ gia cũng định dốc sức nhét Kỷ Ngạn Bình vào Bình Man quân... Không làm được Hữu tướng quân, ít nhất cũng phải vớt được một chức quan phụ thuộc, bởi như vậy, chỉ cần cuối cùng Kỷ Ngạn Bình có thể theo đại quân chiến thắng trở về, hắn không chỉ có thể tô thêm màu sắc vào bảng lý lịch, mà còn có thể danh chính ngôn thuận cưới "Hồng nhan họa thủy" Hạ Hầu Tuyên về nhà, không cần phải lo danh vọng của Kỷ gia vì vậy mà bị tổn hại... Thử nghĩ mà xem, đứa bé si tình vì yêu thương biểu muội mà đi lên chiến trường, cũng đã đánh bại người Tây Man, kiểu gì cũng phải thành toàn cho hắn chứ? Còn mắng nữa thì cũng quá không hiền hậu rồi!
Có thể nói, Thụy phi và Kỷ gia nghĩ ra được kế sách này cũng khá là thú vị, mặc dù cuối cùng không dùng tới, nhưng Hạ Hầu Tuyên vẫn sẽ "Tác thành" cho bọn họ, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt chứ sao.
Chỉ là Tề Tĩnh An cảm thấy không hề tốt một chút nào: Tình địch muốn tới xen vào giữa hắn và người trong lòng, hắn có thể cảm thấy vui mừng mới lạ! Hơn nữa lần trước gặp mặt vội vã, Kỷ Ngạn Bình để lại ấn tượng không quá tốt cho Tề Tĩnh An, giờ cùng nhau xuất chinh, ba bọn họ về cơ bản là sẽ chung sống sớm chiều, thật sự là vừa nghĩ đã thấy khó chịu.
Nhưng Tề Tĩnh An vẫn không nói ra nửa câu phản đối, lặng lẽ tiễn Hạ Hầu Tuyên đi: Thân là mưu sĩ, phải có đủ tố chất "Biết rõ đạo lý", không bởi vì thù oán cá nhân mà làm hỏng việc công...
Nhưng chờ sau khi Hạ Hầu Tuyên đi, Tề Tĩnh An lại đột nhiên nghĩ: Hắn đã sớm không chỉ là mưu sĩ, hắn còn là phò mã tương lai của công chúa mà, cần gì phải biết rõ đạo lý chứ? Tên "Phân trâu" Kỷ Ngạn Bình này, hừ, hãy đợi đấy!
Vài ngày sau, tại Kinh Giao, sau khi hai vị tướng quân tả hữu đại diện cho cả đại quân Bình Man nhận lấy thánh chỉ thệ sư, thì lập tức nhảy lên tuấn mã, dẫn đội ngũ, lên đường tiến về biên giới tây bắc, bước lên hành trình trinh phạt, một khởi đầu mới được bắt đầu.