• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên không nhận được tin tức gì, xuất cung đi thẳng đến phủ Trấn Bắc Hầu, lôi kéo Khuê Mật tốt Trần Thục Dao vui vẻ chơi đùa. Mà ở bên này, Tề Tĩnh An hôm qua vừa nhận một chuỗi kích thích mới trở lại bình thường... Lại một lần nữa bị kích thích.

Trong khách điếm, nghe xong tin xấu Tú Di mang tới, Lư tú tài mang vẻ mặt ngập tràn đồng cảm nhìn về phía bạn tốt đang cau mày trầm tư, nói: "Ta nói Tĩnh An huynh à, huynh thật sự quá không dễ dàng rồi, hôm qua vừa mới biết thân phận công chúa, thoáng cái đã có hai tình địch, đây quả thực là mỗi ngày một nhịp điệu!"

"Huynh đang nói nhảm gì vậy," Tề Tĩnh An nhíu mày chặt hơn, trầm giọng nói: "Chuyện công chúa hòa thân căn bản không có chút liên quan gì đến chuyện tình tình ái ái, đây vừa là chính sự, lại liên quan đến quân sự, còn là gia sự của thiên tử... Khắp mọi mặt đều liên quan không nhỏ, chỉ bằng thân phận bây giờ của chúng ta, rất khó nhúng tay vào được."


Tề Tĩnh An quả thật không hổ là "Phò mã tương lai" mà Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng, mắt thấy hai ngày nay sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, lại không thấy hắn vì bị kích thích liên tục mà suy nhược thần kinh, cũng không bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, vừa mới nghe qua tin tức, đã đưa ra phán đoán giống Hạ Hầu Tuyên: Có lẽ chuyện hòa thân là kế hoạch đặc biệt nhằm vào công chúa, có lẽ chỉ là "Ngộ thương", cũng có thể là "Một mũi tên bắn trúng vài con chim", tóm lại không đơn giản, tuyệt đối không thể lơ là.

Lư tú tài thở dài một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Tĩnh An, vẻ mặt nặng nề nói: "Chính sự, quân sự, gia sự của thiên tử, vậy cũng chuyện các nhân vật lớn mới có thể nhúng tay, nếu huynh cố gắng muốn xen vào, ta cũng không khuyên nhiều, chỉ mong cuối cùng huynh đừng rơi vào kết cục hóa thành con bướm..."

Khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, trong lòng biết Lư tú tài nói vậy, nhưng thật ra đang dùng một phương thức vô cùng uyển chuyển thể hiện sự quan tâm với hắn, nhưng lời này sao lại nghe có vẻ xui xẻo như vậy..."Hóa thành bướm? Có ý gì?" Tú Di ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn, đầu óc mơ hồ mở miệng đặt câu hỏi. Truyện Mạt Thế

"Hóa thành bướm là một điển cố, xuất phát từ một câu chuyện tình yêu cảm động trời đất..." Lư tú tài thấy Tú Di thật sự có vẻ chưa đọc thoại bản kia, liền hắng giọng một cái, dùng ngôn ngữ sinh động uyển chuyển thuật lại một lần câu chuyện về một thư sinh ngốc nghếch yêu đồng môn nữ phẫn nam trang cùng trường. Sau khi kể xong chuyện xưa, hắn còn gật gù đắc ý tổng kết lại: "Chỉ bởi vì không vượt qua cửa ải 'Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai', thư sinh ngốc kia hóa thành bướm. Mà Tĩnh An đáng thương của ta thì sao? Chẳng những phải đánh lui tất cả các tình địch như lang như hổ, cuối cùng còn phải xin được thánh chỉ hoàng mệnh, đường cưới công chúa càng thêm xa xôi trở ngại!"

Tú Di nghe mà sắc mặt đen nhánh, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngậm cái miệng nát của huynh lại, điện hạ nhà ta là chân long... Nữ nhi của Chân Long Thiên Tử, chắc chén sẽ không hóa thành bướm gì đó! Cho dù Tề công tử thật sự trở thành bướm, điện hạ nhà ta cũng sẽ không thay đổi! Huynh có thời gian rảnh nói những lời nhảm nhí này, còn không bằng nghĩ ra vài biện pháp tốt!"

Lư tú tài vội vàng nhận mình lỡ lời, vỗ miệng của mình nói: "Ta sai rồi, sai hoàn toàn, sai quá mức quá rồi, Tú Di muội đừng tức giận... Về phần nghĩ biện pháp, khụ, ta là một người ngay thẳng chính trực, đối với loại chuyện cong cong quẹo quẹo, đấu tới đấu lui này, thì thật sự không có biện pháp. Nhưng Tú Di muội yên tâm, Tĩnh An huynh nhiều biện pháp lắm, chờ hắn nghĩ ra cách, ta sẽ trợ thủ cho hắn, làm trâu làm ngựa, tóm lại tuyệt đối sẽ không để cường đạo Tây Man cưới công chúa đi!"

"Cũng không còn gì nữa, vậy các huynh làm cho tốt, ta hồi cung đây." Tú Di mang vẻ mặt phụng phịu đi tới cửa, lại quay đầu nhìn về phía Lư tú tài, bổ sung: "Aizz, có mấy lời ta phải nói trước, ta đối với Điện hạ nhà ta không xa không rời, nếu Điện hạ thật sự phải đến sa mạc thảo nguyên, ta nhất định phải làm của hồi môn đi theo hắn, tám con ngựa cũng không thể kéo lại được!" Dứt lời, nàng liền nhanh nhẹn rời đi.

Lư tú tài "Oh" một tiếng, mặt như trái mướp đắng đưa mắt nhìn Tú Di rời đi, lầu bầu nói: "Vậy thì ta mua 16 con ngựa tới kéo muội trở lại..."

"Xùy," Tề Tĩnh An trước đó vẫn xem như không thấy đôi dã uyên ương liếc mắt đưa tình, luôn ngồi một bên yên lặng suy tính đột nhiên lên tiếng: "Ngươi là nhà nho nghèo, mua được 16 con ngựa à? Đi theo thê tử nhà huynh cùng làm của hồi môn của công chúa là được, Tây Man ít người, không thiếu ngươi một miếng ăn!"

"Ha, huynh còn tới cười ta? Ước mơ của nhà nho nghèo ta đây chẳng qua là dành dụm tiền mua lấy 16 con ngựa, cưới một cung nữ về nhà làm thê tử, ngươi cũng là nhà nho nghèo, lại muốn lấy trưởng công chúa đương triều về nhà, ai so với ai càng buồn cười hơn chứ?" Lư tú tài cười khan vài tiếng, xoay người đi tới, ngồi đối diện với Tề Tĩnh An, vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị, nói: "Tĩnh An, hai ta đã là bằng hữu vài chục năm, ngươi còn cần phải nói chuyện quanh co lòng vòng với ta sao? Cho dù không vì Tú Di, ta cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với huynh."

Tề Tĩnh An bình tĩnh nhìn bạn tốt, nói: "A Tiềm, ta biết huynh nghĩa khí, mà ta cũng không phải người không coi nghĩa khí ra gì, kéo bằng hữu giẫm lên nước đục. Mặc dù chuyện của công chúa cũng là chuyện của ta, nhưng lại không hẳn là chuyện của huynh, ngươi đừng vội kết luận. Về phần Tú Di, ta sẽ xin công chúa phóng tịch cho nàng xuất cung, về gả cho ngươi, yên tâm đi."

Đúng như Lư tú tài đã nói lúc trước, hai người bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ, nếu tùy tiện xen vào chuyện của nhân vật lớn, sơ xảy một chút là có thể trở thành vật hy sinh. Vậy nên ngay từ đầu Tề Tĩnh An đã không muốn dính líu đến Lư tú tài, hắn nói "Chỉ bằng thân phận bây giờ của chúng ta, rất khó nhúng tay vào được", là ám chỉ bạn tốt không nên nhúng tay vào chuyện này... Mà Lư tú tài đặc biệt lấy chuyện xưa "Hóa thành bướm" ra để nói, cũng là vì nhắc nhở Tề Tĩnh An.

Chỉ là, Lư tú tài quả thật là một người chính trực nghĩa khí, những lời cuối cùng mà hắn nói với Tú Di, thật ra là để nói cho Tề Tĩnh An nghe, cái gì mà trợ thủ, làm trâu làm ngựa, tỏ rõ hắn đã có ý định giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

"Thôi đi, đừng có nói nhảm, có phải huynh đã có biện pháp rồi đúng không? Trực tiếp nói cho ta biết nên làm gì bây giờ." Lư tú tài phất phất tay, "Tú Di không xa không rời công chúa, ta cũng không rời không bỏ với huynh, tám con ngựa cũng không kéo đi được... Aizz, huynh thật sự phải tích phúc tám đời mới có thể có được một bằng hữu tốt như ta, còn nói lời kiểu cách nữa là ta đánh huynh đấy, haha...!"

Tề Tĩnh An cười vui vẻ, lúc này đi thẳng vào chủ đề chính, nói đến kế hoạch của hắn. Cho đến hôm nay, tin tức bọn họ nhận được vẫn còn quá chung chung, ngay cả bóng dáng hắc thủ sau màn cũng không sờ tới, vậy nên chuyện bọn họ tạm thời có thể làm, quy kết lại cũng chỉ có sáu chữ: Tạo dư luận, tỏ trung thành.

"Tạo dư luận" nghĩa là khiến quốc thư của người Tây Man hoàn toàn dán nhãn thành "Nỗi nhục quốc gia": Lũ mã tặc cường đạo kia nhiều năm liên tục giật tiền giành lương cướp nữ nhân ở biên cảnh, hôm nay lại càng lớn gan hơn, ngay cả nữ nhi của hoàng đế cũng muốn cướp, nếu còn để mặc bọn họ như vậy, chưa tới vài năm nữa, có phải người Tây Man muốn đánh tới Kinh Thành không?

Cho dù bách tính không thèm để ý tới nữ nhi của hoàng đế bị cường đạo cướp đi, hay bị tên ăn xin nhìn chòng chọc, nhưng phần lớn đều sợ tai họa chiến tranh... Chỉ cần đánh đồng "Hoàng đế muốn gả hòn ngọc quý trên tay cho cường đạo" với "Chịu thua", lại thêm "Người Tây Man rất mạnh" tương đương với "Bọn cường đạo có thể đánh vào Kinh Thành giật tiền giành lương cướp nữ nhân bất cứ lúc nào"... Vậy thì chỉ riêng mục đích "Dẹp yên lòng dân", Hoàng đế chắc chắn sẽ không gả công chúa cho cường đạo, hơn nữa Hoàng đế và triều đình cũng không ném được cái mặt già này.

Mặc dù Tề Tĩnh An cũng giống như Hạ Hầu Tuyên, cũng cho rằng khả năng trưởng công chúa của Đại Ngụy gả cho quốc chủ Tây Man là rất thấp, nhưng đối với cái người muốn làm phò mã là hắn mà nói, cho dù chuyện này chỉ có thể có một chút xíu khả năng xảy ra, cũng muốn hoàn toàn dập tắt nó! Vì vậy, trước hết tạo được dư luận, tim của hắn mới có thể thoáng yên ổn vài phần.

"Có lý có lý, huynh nói rất có lý, nếu ngay cả nữ nhi của hoàng đế cũng phải gả cho cường đạo, vậy thì bách tính bình thường càng đừng nghĩ tới có được cuộc sống thoải mái. Chưa tới vài năm, chờ cho bọn cường đạo lòng tham không đáy đánh vào Kinh Thành, e là ngay cả tiểu thiếp của cường đạo nữ nhi dân thường cũng không làm được, chỉ có thể bị chà đạp vô ích..." Lư tú tài giơ ngón tay cái lên, cười híp mắt nói: "Yên tâm đi lão huynh, ta nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều ' hiểu ' được đạo lý này."

Tề Tĩnh An cười không nói.

Chuyện tạo dư luận hoàn toàn có thể giao cho Lư tú tài làm, phương diện này đúng là sở trường của hắn: Lư tú tài không chỉ là một bạn tốt nghĩa khí, mà còn là một bạn tốt rất hữu dụng, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là chân thành nhiệt tình vì người khác, rất biết kết giao bằng hữu... Tới Kinh Thành chưa tới nửa năm, bằng hữu của Lư tú tài đã trải rộng hơn nửa Kinh Thành, Tam Giáo Cửu Lưu cái gì cần có đều có. Hắn chính là loại thế chất "Hút bạn" trời sinh, từ trước tới nay, nói chuyện với ai cũng có tiếng nói có trọng lượng, khiến hầu hết mọi người đều cảm thấy hắn là một bằng hữu đáng để kết giao.

Quen biết nhau mười mấy năm, Tề Tĩnh An biết rõ bản lĩnh thật sự của bạn tốt. Xa không nói, mới mấy tháng trước, Lư tú tài chịu oan bỏ tù, khi đó bọn họ mới ở kinh thành ba tháng, cũng đã có người trong kinh sẵn lòng ra tay mò Lư tú tài từ trong thiên lao ra... Mặc dù Tề Tĩnh An có thể "Bắt được" Hạ Hầu Tuyên ngoài hoàng thành, cũng phải dựa vào mấy bằng hữu Lư tú tài mới kết giao giúp thám thính tin tức một tay, trên dưới chuẩn bị. Nhân duyên tốt của Lư tú tài, lúc ấy có thể thấy được rõ ràng.

Bây giờ càng không cần phải nói, trải qua chuyện bị bắt giam, Lư tú tài trở thành bằng hữu với ngục tốt Thiên Lao, tiểu lại của Đại Lý Tự và các thi sinh cùng chịu oan với hắn, nếu tính cả nhánh Tề Tĩnh An nữa, Lư tú tài còn có liên hệ với công chúa thậm chí là hoàng đế... Mạng lưới quan hệ của hắn, thật sự là tiêu chuẩn nhất định.


Vậy nên sau khi Tề Tĩnh An bàn giao chuyện này, thì hoàn toàn buông tay cho Lư tú tài đi làm, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, chuyện "Tạo dư luận" không cần Tề Tĩnh An tiếp tục bận tâm, hắn chỉ phải "Tỏ trung thành" cho tốt là đủ rồi.


Tỏ trung thành với ai? Cái này cần gì phải hỏi, đương nhiên là Hoàng đế rồi!


Chờ sau khi dư luận ầm ĩ, Tề Tĩnh An sẽ vào cung gặp vua một lần nữa, để bày tỏ hắn thật lòng thật dạ với công chúa, nhân tiện đệ trình lên bản thảo "Tám sách dẹp Man" mà hắn đã nghĩ sẵn trong đầu trong chuyến tham quan học tập, cũng lại một lần nữa thỉnh cầu tòng quân đền nợ nước, cho dù là làm lính hầu cũng thề chết không hối hận... Nói tóm lại, lúc đối mặt với phụ thân của người trong lòng, hắn nhất định phải nói sao cho tuyệt hảo, tuyệt đối phát huy tài ăn nói đến cảnh giới tối cao, xuất ra bản lĩnh dưới đáy hòm.


Tề Tĩnh An tin tưởng, mượn cơ hội này, hắn vẫn có thể thuận tiện đạt được nguyện vọng "Ở lại kinh"... Bất kể hắc thủ sau màn cuối cùng là ai, giở trò lừa bịp gì, hắn cũng phải giành trước cho trò "Một mũi tên bắn trúng hai con chim".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK