• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Năng lực hành động của Lư tú tài rất cao, nói là làm, mới qua buổi chiều cộng thêm một buổi tối, tin tức Tề Tĩnh An muốn truyền khắp kinh thành đã một truyền mười, mười truyền trăm rồi. Đợi đến ngày hôm sau, đầu đường cuối ngõ, quán trà quán rượu, đều có quần chúng buôn chuyện ở khắp nơi, tìm cơ hội vỗ bả vai người bên cạnh, bắt đầu nói... "Này, đã nghe về chuyện lớn ngày hôm qua chưa?" "Cái gì, chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết à?" "Đây, để ta nói cho ngươi biết!"

Nhìn tiến độ này, e là không tới ba năm ngày, là có thể tạo dư luận kinh thành, thậm chí tấu lên trên rồi.

"Bản lĩnh người nhà ngươi đúng là không nhỏ, lần này coi như ta đã thấy được." Hạ Hầu Tuyên quay đầu sang, cười trêu ghẹo Tú Di một câu. Lúc này mặt trời tỏa ra hơi ấm, treo lơ lửng giữa không trung, chính là khoảng thời gian giao giữa giờ thìn và giờ tị, hai người bọn họ cũng mới xuất cung không lâu, đang trên đường đến Hội Tiên lâu "Hẹn hò".

Rõ ràng chiều hôm qua, ngay cả Trần Thục Dao xuất thân từ phủ Trấn Bắc Hầu cũng không biết chuyện người Tây Man đưa quốc thư. Tới hôm nay, trên đường đi, Hạ Hầu Tuyên đã đứt quãng nghe qua mấy vòng chuyện phiếm, nội dung cũng hoặc nhiều hoặc ít liên quan đến chuyện quốc thư của người Tây Man... Như vậy có thể thấy được, Lư tú tài làm việc tương đối dốc sức, không chừng cả đêm hôm qua hắn đều không ngủ, cố gắng lan chuyền tin bát quái này đi khắp mọi nơi.

"Hắn ấy à, bản lĩnh khác không có, chỉ có nói nhiều, người quen cũng nhiều, chẳng khác nào ba cô sáu bà..." Tú Di đỏ mặt xì một câu, giọng điệu ngọt ngào, hiển nhiên là Lư tú tài đã dựa vào cái miệng lợi hại kia để dụ dỗ trái tim của cô em này.


"Ha, " Hạ Hầu Tuyên cười lắc lắc đầu, "Ba cô sáu bà sao có thể so được với hắn? Không đề cập tới tài ăn nói và nhân mạch, bản thân hắn vốn có học vấn không tệ, văn chương cũng rực rỡ gấm hoa, ngay cả kỹ năng vẽ tranh cũng đạt tiêu chuẩn bậc thầy, quan trọng nhất là thật lòng yêu thương ngươi, tiểu thiếu nữ ngươi xem như nhặt được bảo bối, phải dùng sức giữ hắn thật chặt, biết không?" Hôm qua sau khi Tú Di đưa tin xong thì hồi cung, còn tiện thể mang một bức tranh trở lại, Hạ Hầu Tuyên nháy máy nhìn thấy, tình ý lưu luyến giữa những nét vẽ quả thật là đập vào mặt... Tú Di có thể gặp được mối lương duyên này, hắn thật lòng vui mừng.

Tú Di nửa ngượng ngùng nửa do dự gật đầu một cái, nói như muỗi kêu: "Hắn thật sự không tệ, có lẽ tương lai rất có tiền đồ. Nếu không phải Điện hạ người kiên trì chọn Tề công tử, thật ra có thể cân nhắc..."

"Không có gì phải cân nhắc, lần trước ta đã nói rất rõ rồi, sao ngươi còn có suy nghĩ như vậy?" Thấy đề tài chuyển hướng lên người hắn, Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, lập tức ngắt lời Tú Di, giọng hơi cứng rắn. Nhưng nhìn đôi mắt đối phương đột nhiên hơi đỏ lên, hắn không khỏi khẽ thở dài một cái, nhỏ giọng trấn an: "Muội muội tốt à, ngươi nhất định không được coi thường bản thân, tên họ Lư này có thể gặp được ngươi, không phải cũng là nhặt được bảo bối hay sao... Cái đề nghị kia, ngươi vẫn nên hoàn toàn quên đi, đừng bao giờ nhớ tới nữa, lại càng không được để Lư Tiềm và Tĩnh An biết."

Tú Di mím môi im lặng một hồi, cuối cùng lặng lẽ gật đầu, tiếp đó hai người bọn họ cả đường không nói gì mà đi đến Hội Tiên lâu.

Tề Tĩnh An sẽ không bao giờ nghĩ đến, thật ra Lư tú tài cũng được tính là một trong những tình địch của hắn, bởi vì hai em gái Tú Di và Nhược Nghiên bên cạnh Hạ Hầu Tuyên từng cùng nhau đề nghị để Lư tú tài làm phò mã... Bởi như vậy, tương lai phủ công chúa chính là do hai đôi nam nữ cùng chung tạo thành liên minh chặt chẽ: Đương nhiên Tú Di vẫn ở chung một chỗ với Lư tú tài, tuy danh phận là tiểu thiếp, thực tế lại là người yêu; mà Nhược Nghiên... Nàng trung thành tận tâm với Hạ Hầu Tuyên, kính yêu như thần, hoàn toàn không quan tâm đến việc không danh không phận theo sát hắn, thậm chí còn nguyện ý sinh con dưỡng cái cho hắn.

Chỉ là, lấy đầu óc tỉnh táo của Hạ Hầu Tuyên, đương nhiên hắn sẽ không chấp nhận cái tai họa ngầm cực lớn đó, thậm chí có thể nói là đề nghị rất hoang đường: Lòng người khó dò lại hay thay đổi, sự trung thành và tình cảm đều không chịu được sự giày vò mài giũa. Chuyện giữa hai cá nhân đã đủ phức tạp, nếu là bốn người, hai nam hai nữ trộn lẫn với nhau trong một mớ hỗn độn, còn đến mức nào? Không biết trước được đến ngày nào thì trở mặt thành thù!

Trước đây, Hạ Hầu Tuyên vừa nghe được đề nghị kia, thì lập tức bác bỏ, hơn nữa thẳng thừng bác bỏ "Tinh thần dâng hiến" của Nhược Nghiên, đồng thời thẳng thắn nói chuyện với cô: Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với Nhược Nghiên, vậy nên hắn cũng không hy vọng để lại chút dư âm mập mờ nào, tránh đến cuối cùng hại người hại mình... Nhược Nghiên là một em gái tốt hiểu lí lẽ, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể ở chung một chỗ với nam thần trong lòng, vậy nên cuộc nói chuyện của bọn họ có hiệu quả không tệ, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Về phần Tú Di, vấn đề lớn nhất hiện tại của nàng là không đủ tự tin, nàng cố ý thể hiện vẻ hào phóng sáng sủa trước mặt Lư tú tài, thật ra chủ yếu là phô trương thanh thế. Vậy nên Hạ Hầu Tuyên quyết định tìm một cơ hội ra ám hiệu với Lư tú tài, chỉ điểm mấy câu, mượn "Sức mạnh tình yêu" để giải quyết vấn đề này.

Tạm thời gác lại những phiền phức nho nhỏ của các cô em gái vào trong lòng, Hạ Hầu Tuyên thông thạo đi đến Hội Tiên lâu, lên tầng ba, vào phòng... Ở giai đoạn hiện tại này, nguồn gốc phiền phức lớn nhất còn thuộc vể bản thân hắn, chuyện gì khác cũng có thể chờ sau khi hắn thuận lợi xuất giá rồi hãy nói.

"Điện hạ... Công chúa, ngươi đã đến rồi." Tề Tĩnh An vẫn đứng dậy hành lễ như cũ, cũng không bỏ qua những chi tiết này. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Hạ Hầu Tuyên, lại khác với ngày trước, hình như thầm thêm mấy phần dịu dàng lưu luyến.

Hạ Hầu Tuyên chớp chớp mắt, xưa nay hắn tỉ mỉ nhạy cảm, không phải không hề có cảm giác gì với những thay đổi nhỏ bé của Tề Tĩnh An, nhưng hắn vẫn không hề cân nhắc đến phương diện tình yêu: Thứ nhất, trong mấy tháng bọn hắn ở chung, Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn thể hiện ra khí phách nam nhi, vậy nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tề Tĩnh An có khả năng sẽ thích một vị công chúa nam tính như vậy, hơn nữa sở dĩ hắn biểu hiện "Chân thật" như vậy, vốn là làm đệm lót, mở đường cho tương lai nói ra chân tướng... Cái này không lý nào lại phản tác dụng chứ?

Thứ hai, theo như lời thuật lại của Tú Di, không phải hôm qua Tề Tĩnh An đã nói lời tương tự sao... Hôn sự của công chúa không liên quan tới tình tình ái ái, mà là một vấn đề quan trọng về quân sự chính trị... Nghe xem lời này sâu sắc cỡ nào, nhận thức này không phải chính xác bình thường thôi đâu, không hổ là đồng bọn hợp tác mà hắn coi trọng!

"Tĩnh An vẫn luôn khách sáo như vậy, nhanh ngồi." Hạ Hầu Tuyên mỉm cười đáp lại, bước lên phía trước ngồi xuống, vui sướng thẳng thắn nói: "Trước khi đến ta còn hơi lo lắng, sợ ngươi còn đang giận ta, đối xử xa cách với ta. Hôm nay thấy thái độ của ngươi vẫn giống như trước kia, ta cũng yên tâm."

Tề Tĩnh An thoải mái ngồi xuống, cười nhạt nói: "Thật trùng hợp, trước đó ta cũng đang lo, nghĩ không biết công chúa có thể trách ta ngày hôm trước quá mức thất lễ hay không? Giờ phút này ta thành khẩn nói xin lỗi, chỉ mong công chúa đừng để trong lòng, tình nghĩa của ta đối với công chúa... Vẫn giống như trước, không chút tổn hao gì."

Hạ Hầu Tuyên thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta không kham nổi lời xin lỗi của ngươi, rõ ràng là ta có việc lừa gạt ngươi trước..." Hắn nói rồi chuyển đề tài, "Được rồi, tạm thời chúng ta không đề cập tới những việc kia, Tĩnh An, ngươi đừng gọi ta là công chúa, hoặc là tiếp tục gọi là Điện hạ, hoặc là thân thiết hơn một chút... Ngươi có thể gọi ta là A Tuyên."

Đã quen với cái danh xưng công chúa này từ lâu rồi, Hạ Hầu Tuyên đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu. Nhưng dù có quen thuộc thế nào, hắn đường đường là nam nhi cũng sẽ không thích nghe người thân cận gọi hắn như vậy, thế nên thường ngày, Tú Di và Nhược Nghiên hầu như vẫn gọi hắn là Điện hạ. Về phần Tề Tĩnh An, hắn có ý nghĩa rất đặc biệt với Hạ Hầu Tuyên, vậy nên Hạ Hầu Tuyên rất vui lòng để hắn xưng hô "Đặc biệt" một chút.

"'A Tuyên'? 'Tuyên Tuyên'?" Tề Tĩnh An thì thầm một tiếng, thầm nghĩ: Rõ ràng phải là " 'Tuyên Nhi' " mới đúng chứ? Chỉ là gọi công chúa như vậy quả thật có hơi... Nói thế nào đây, cảm giác vừa thẹn thùng vừa lúng túng. Hắn âm thầm giật mình, ngay thẳng nói: "Vậy ta vẫn tiếp tục gọi là Điện hạ thôi."

Hạ Hầu Tuyên nhún vai cười cười, thấy Tề Tĩnh An "Thận trọng giữ lễ" cũng không để vào trong lòng, sau khi tùy ý hàn huyên vài câu, hắn lại nói đến chuyện quốc thư của Tây Man... "Trên đường ta tới đây đã nghe được không ít lời đồn, hiệu quả thật sự không tệ, một chiêu này của ngươi dùng rất tốt... Kế tiếp còn có kế hoạch nào khác không?"

Tề Tĩnh An nói sơ qua kế hoạch của hắn, Hạ Hầu Tuyên gật đầu khen: "Rất tốt, cứ làm theo lời ngươi thôi. Mấy ngày nữa, đợi đến khi lời đồn trong kinh thành ầm lên, ta sẽ dẫn ngươi vào cung ra mắt phụ hoàng." Nói tới đây, trong đầu Hạ Hầu Tuyên chợt hiện lên hình ảnh Tề Tĩnh An ôm lấy bắp đùi hoàng đế gào khóc, thầm cảm thấy người anh em này thật sự vừa thú vị vừa đáng yêu...

Chắc hẳn lấy tài ăn nói của Tề Tĩnh An, chỉ cần một phen vờ tha để bắt thật với Hoàng đế: Trước tiên dâng lên diệu kế, sau đó xin tự mình xông pha biên ải khẳng khái chịu chết, anh dũng đền nợ nước... Rất có thể sẽ khiến Hoàng đế chấn động mạnh, sau đó vung tay lên giữ hắn ở lại kinh thành. Tính như vậy, chuyện hòa thân còn chưa lộ ra chỗ xấu, đã giúp Hạ Hầu Tuyên một việc không lớn không nhỏ.

"Không, " Tề Tĩnh An lắc đầu, tự tin mỉm cười nói: "Không cần Điện hạ dẫn ta vào cung, đợi thời cơ đến, ta tự đi đánh trống Đăng Văn dưới chân thành là được."

Trống Đăng Văn là thứ thiết yếu bên ngoài Đại Lý Tự của kinh đô, cùng với ngoài nha môn mỗi châu, phủ, huyện, nói một cách đơn giản thì nó là một cái trống lớn, có tác dụng để kêu oan, bách tính oan khuất dùng lực lớn đánh lên, ngay cả ông lão ở nông thôn cũng biết đạo lý "Có oan đánh trống". Tuy nhiên chiếc trống Đăng Văn treo bên ngoài cửa cung cũng vô cùng đặc biệt: Từ hoàng thân quốc thích, cho tới bách tính bình dân, sau khi đánh trống đều có thể gặp mặt thiên tử... Hơn nữa lý do đánh trống không chỉ để kêu oan, nếu người này có kiến nghị với triều đình, hoặc có dị nghị đối với quốc sách luật pháp, đều có thể đánh trống.

Chỉ là, chỉ cần tiếng trống Đăng Văn bên ngoài cửa cung vừa vang lên, gần như nửa Kinh Thành đều có thể nghe được, nhất là nơi ở của các quan to quý tộc, chắc chắn sẽ huyên náo gà bay chó sủa... Vậy nên bách tính bình thường thật sự không dám tùy tiện đi đánh một cái, đùa giỡn, theo nhận thức của mọi người, mặt trống Đăng Văn này thường là "Ba năm rưỡi không vang, vừa vang lên chấn động ba năm", phàm là quần chúng bát quái nghe được tiếng vang đều đem nó thành đề tài nói chuyện, nói đi nói lại ba năm rưỡi cũng không chán.

"Đánh trống Đăng Văn để gặp vua?" Ánh mắt Hạ Hầu Tuyên sáng lên, vỗ tay cười nói: "Giỏi cho ngươi nghĩ ra, như vậy cũng tốt, dứt khoát làm lớn chuyện này, dùng tiếng trống kia để đánh hết những con chuột núp trong bóng tối ra ngoài!"

"Điện hạ nói đúng lắm," Tề Tĩnh An hăng hái nhướng mày, không nhanh không chậm dò hỏi: "Vậy theo Điện hạ, bọn chuột nhắt nấp sau màn có khả năng nhất là nhà nào?"

Hạ Hầu Tuyên hừ cười một tiếng, nói: "Không phải một nhà nào, mà là một đám chuột cùng giở trò với nhau... Trong số đó có lẽ bảy phần đều là họ Từ!" Hai ngày nay hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, đối với thân phận và động cơ của hắc thủ sau màn, đã đoán được tám - chín phần mười...

Hơn nửa năm qua, lời nói và việc làm của Hạ Hầu Tuyên thật sự phách lối hơn năm trước rất nhiều: Ngày trước hắn chỉ là một công chúa trẻ tuổi bốc đồng, bất kể là xuất cung đi dạo, chơi mã cầu, hay là múa đao lộng thương, đều không rước đến quá nhiều chú ý của trọng thần trong triều; nhưng kể từ Thu Đông năm trước đến nay, "Hoạt động hàng ngày" của hắn tăng thêm hai hạng mục "Đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương" và "Thảo luận chính sự với Hoàng đế", vậy thì thật sự không bình thường nữa... Thử nghĩ xem, chẳng phải Hạ Hầu Tuyên cũng mua chuộc được thái giám bên cạnh Hoàng đế để giúp truyền tin hay sao? Vậy Từ thừa tướng quyền khuynh triều dã, Từ quý phi trông coi hậu cung nhiều năm, Hạ Hầu Tuyên làm những gì trong ngự thư phòng, sao có thể hoàn toàn giấu giếm được tai mắt của bọn họ chứ?

Vốn dĩ, mấy tháng trước, mặc dù Hạ Hầu Tuyên đã bắt đầu xem tấu chương rồi, nhưng vẫn coi như là một "Bé ngoan" "Giữ bổn phận", cũng không làm chuyện gì quá giới hạn, hơn nữa Hạ Hầu Trác cũng rất thành thật, Thụy phi cũng yên lặng, vậy nên tất cả mọi người vẫn xem như bình an vô sự.

Nhưng kể từ sau khi vụ án rối loạn kỷ cương của kỳ thi mùa xuân ầm ĩ lên, Hạ Hầu Tuyên đã có chút "Không thành thật" rồi, hơn nữa người của Kỷ gia cũng đưa ra móng vuốt dưới sự ám chỉ của hoàng đế, Thụy phi còn tính kết thông gia với phủ Trấn Bắc Hầu, Từ thừa tướng và Từ quý phi sao có thể không sinh lòng cảnh giác? Mà khi Hoàng đế triệu những thí sinh đã từng chịu oan ở tù đến Cần Chính Điện mở ra "Kỳ thi bất ngờ", trước đó còn không lộ ra bất kỳ tin tức gì thì đám người Từ thừa tướng dứt khoát không thể nhịn được nữa!

... Nếu còn nhịn tiếp, phe phái của Tam hoàng tử sẽ quật khởi rồi... Nuôi hổ gây họa không khác nào tự sát!

Kết quả là, người trong phe Từ thừa tướng, Tứ hoàng tử bắt đầu ra tay: Từ trên xuống dưới, ai có can đảm và khả năng đi cướp rồi sửa quốc thư của Tây Man? Không phải Thừa Tướng đương triều thì còn ai được nữa!

Chỉ là, cướp sửa quốc thư Tây Man rất có thể sẽ dẫn theo một loạt phản ứng dây chuyền, thậm chí tạo thành xáo trộn lớn trong triều đình, so sánh như vậy, hôn sự và danh tiếng của công chúa ngược lại chỉ là chuyện nhỏ. Vì vậy, Hạ Hầu Tuyên tự thấy hắn cũng không phải là mục tiêu chính của đối phương: Một công chúa, chỉ cần gả hơi xa một chút, thì đừng hòng có thể nhúng tay vào chuyện chính sự, vậy nên hắn có thể coi như là một người "Rất dễ đối phó", hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực như vậy để đối phó với hắn.

Về phần cái khoản "Bày mưu tính kế giúp Hoàng đế", chắc cũng không được tính lên đầu Hạ Hầu Tuyên... Với góc nhìn của Từ thừa tướng, so với một công chúa trẻ tuổi, tùy hứng hoạt bát, chẳng lẽ không phải Thụy phi và Kỷ gia đáng để cảnh giác hơn sao? Có lẽ công chúa cũng chỉ là một cái loa mà thôi?

Vì vậy, Từ thừa tướng và Từ quý phi cũng sẽ không dành quá nhiều công sức lên người Hạ Hầu Tuyên, cùng lắm coi hắn như "Cỏ dại cản đường " tiện tay diệt trừ... Mục tiêu thật sự của bọn họ, rõ ràng là mẹ con Thụy phi và người Kỷ gia mới đúng.

Nhưng nói đi nói lại thì, mặc kệ đám người Từ thừa tướng chuẩn bị hậu thủ để đối phó đám người Thụy phi như thế nào, thì giờ đây, phiền phức cũng thật thật sự sự rơi xuống đầu Hạ Hầu Tuyên: Hắn thật sự chỉ là "Vô tình trúng đạn" sao?


"Có bảy phần là họ Từ," Tề Tĩnh An hơi nheo mắt, "Vậy còn dư lại ba phần thì sao?"


Hạ Hầu Tuyên ngước mắt lên, cười như không cười nói: "Họ Kỷ." Có lẽ ngay từ lúc hắn "Xem mắt thay Đại huynh" gặp được Từ Yến Du, đại cục "Một mũi tên bắn trúng chim" đã bày ra ám tuyến... Đám người Từ thừa tướng coi hắn như cỏ dại, chẳng lẽ Thụy phi lại coi hắn như châu báu sao? Ha, sao có thể chứ, đứa bé không có mẹ thương thì đương nhiên là cỏ dại!


Như thế rất tốt, hai bên đánh cờ đều muốn diệt trừ Hạ Hầu Tuyên, cũng khó trách người đầu tiên xui xẻo là hắn.


Xem ra, hình như phiền phức thật sự không nhỏ, nhưng Hạ Hầu Tuyên không sợ chút nào. Không chỉ hắn, Tề Tĩnh An cũng không sợ chút nào. Bởi vì trong mắt bọn họ đều cất giấu thần thái tương tự, bọn họ đều cùng một loại người: Giẫm lên phiền phức hướng về phía trước... Không có thách thức, lấy đâu ra cơ hội?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK