• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hè ở nước Tấn lạnh như băng, gió nhẹ thoảng qua, thỉnh thoảng mang theo một hai tiếng con côn trùng không biết tên, làm cho đem đen dày đặc kiêng kỵ cũng được tô lên ba hai nét linh khí sinh động.

Đêm nay Đông Cung đại hỷ, khắp nơi đều có treo đèn lồng ăn mừng, đủ loại màu đỏ. Một cơn gió thoảng qua, từng lớp gợn sóng màu cam đung đưa, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng cảm thấy vui mừng rạng rỡ.

Hỉ phục của Thái Tử Phi phức tạp, hoa văn rồng phượng màu đỏ sẫm rõ nét, khí thế, càng khiến nhân nhi ngồi trên giường càng thêm nhỏ nhắn gầy yếu. Chỉ cần ánh mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, cũng chỉ có thế từng chút từng chút trầm luân vào, làm thế nào cũng không rời mắt đi được.

Viên Viễn cầm khăn hỉ trong tay, ánh mắt sâu xa thật lâu, cảm thấy lúc nãy tác dụng say rượu đã bộc phát hết vào lúc này rồi.

“Thiền Nhi có nhớ đã từng nói gì không?” Nụ cười trong mắt người đàn ông lộ rõ bản chất, nhìn lớp phấn mỏng trên gương mặt mỹ nhân dưới ánh đèn. Hắn khẽ chậc một tiếng, dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, tâm trạng vô cùng tốt hỏi: "Mỏi mắt trông chờ, hả?"

Lò nung vàng ba chân trong điện hun hoa dạ hương trợ tình. Từng làn khói mỏng manh bay trong không trung, Kỷ Thiền nghiêng người, dựa vào gối mềm trên sạp nhỏ, tỉ tê oán hận hắn: "Trời chưa sáng, cả người đều không thoải mái, thật mệt mỏi."

Nếu không phải là đêm động phòng hoa chúc, nàng đã cao giọng gọi Liễu Chi vào xoa bóp chân vai cho nàng rồi. Kỷ Thiền liếc mắt nhìn người đàn ông cười như gió xuân. Im lặng một lúc, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nhõng nhẽo: "Chàng qua đây ngồi, đứng mãi ở đó làm gì? Sao lại giống mấy hỉ nương kia thế."

Trên thế gian này, nàng ấy là người duy nhất dám làm như vậy trước mặt hắn.

Viên Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, tự nhiên nắm lấy ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo kia, cười nói: "Nàng ấy là thanh nhã nhất."

Kỷ Thiền híp mắt, cúi đầu hừ một tiếng, dùng ba bốn phần quyến rũ, miễn cưỡng nói: "Chàng xoa bóp vai cho thiếp, cả ngày mang đồ trang sức, đau mỏi lắm, cả người đều như rã rời."

Người này r.ên rỉ mềm mại giống như tiếng mèo kêu. Mặc dù Viên Viễn trong miệng người ngoài là công tử lăng nhăng, nhưng thật ra cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, trước đây chưa từng gần gũi nữ nhân. Lần này nghe thấy âm thanh như vậy, trực tiếp mềm nửa người.

Cái gọi là ôn nhu hương, bất quá cũng chỉ như vậy.

Vốn chỉ là xoa bóp không nặng không nhẹ, không biết đến lúc nào, thì dần dần thay đổi. Trong đôi mắt đào hoa quyến rũ của người đàn ông giống như tô điểm thêm một ngọn lửa bất diệt, giống như được rót thêm dầu càng cháy chàng hừng hực, mãi cho đến khi thế lửa lan rộng ra.

Những ngọn nến bên ngoài trướng phù dung đong đưa, hỉ phục màu đỏ thẫm rơi rải rác trên mặt đất. Đai lưng của người đàn ông rơi lả tả trên đồ trang sức và chiếc khăn tay thêu hàn mai của nữ tử. Trên bề mặt tơ lụa tốt nhất, điểm xuyến từng đóa hồng mai như máu, nở rộ trên nền tuyết trắng tinh, quyến rũ lại mập mờ, nhè nhẹ kí.ch thích.

Một lúc sau, theo tiếng rên đau đớn, lụa mỏng rũ xuống, vạn vật giống như dừng lại.

Kỷ Thiền nhíu mày, đầu ngón tay di chuyển trên xương vai của Viên Viễn, có chút chần chờ nói: "Chàng đây là..."

Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc như vậy rồi?

Còn nàng ấy thì làm sao bây giờ?

Ánh mắt nàng ấy đang do dự không nhìn những thứ trên chiếc khăn, chỉ là mặt không nói nên lời. Suy nghĩ một chút, cảm thấy người này hơi đáng thương, vì vậy tốt bụng nói: "Gọi nước nhé?"

Thân thể cao lớn của Viên Viễn hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt đen thành than. Hắn hít sâu một hơi, ngàn tính vạn tính, chỉ độc nhất không tính đến tình huống này!

Nghĩ đến biểu cảm và giọng điệu lúc nãy của Kỷ Thiền, bàn tay đang nắm chặt của hắn từ từ buông lỏng, chỉ có đôi mắt đào hoa mê người kia khẽ rũ xuống, vừa chán nản vừa đáng thương.

Qủa thực là vô cùng nhục nhã!

Viên Viễn hung hăng giữ lại bàn tay nõn nà kia. Ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn chiếc khăn vẫn trắng tinh như cũ, hô hấp bình tĩnh lại, sắc mặt lạnh lùng nói: "Gọi cái gì nước? Ai bảo kết thúc rồi!"

Nếu hôm nay thật sự kết thúc như vậy, hắn linh cảm cả đời này hắn sẽ không ngóc đầu lên được.

Lúc nãy Kỷ Thiền còn bị một màn hài kịch bất thình lình này làm giật mình. Lúc này phản ứng lại, khổ cực nín cười, gương mặt phù dung lớn bằng nắm tay nín nghẹn đỏ lên. Nàng ấy run vai, c tự nhiên nói: "Không sao, lần này có đầu bếp từ trong cung theo thiếp từ Đại Yến đến đây. Bọn họ vốn biết dùng dược làm cơm điều dưỡng cơ thể. Ngày mai thiếp sẽ căn dặn xuống dưới, chàng chỉ cần ăn theo là được."

Cho nhiều thuốc bổ vào, từ từ điều dưỡng.

Viên Viễn nghiến răng, xoay người nàng lại ôm vào trong lòng, cũng không giải thích nhiều, sự thật luôn đáng tin hơn lời nói.

Màn đỏ khẽ lay động, giọt nến rơi xuống. Lần này đến hơn nửa đêm mới gió ngừng mưa tạnh. Viên Viễn thương tiếc hôn lên đôi môi có vết cắn của nữ tử, trong lòng tràn đầy vui mừng hỏi lại: "Cô có cần dùng dược thiện bồi bổ thân thể không?"

Kỷ Thiền ngay cả ngón tay động cũng không muốn động, chỉ là mở to mắt liếc nhìn hắn một cái, đôi môi hơi mấp máy vài cái: "Sao chàng lại đáng ghét như vậy?"

"Còn nói nữa, ngày mai đến thiên điện ở đi."

Viên Viễn một bụng khoe khoang, lời nói muốn lấy lại sự oai hùng đều ở trên đầu lưỡi, lăn bên môi mấy vòng, lại nuốt xuống bụng.

Mà thôi, chuyện ngày thứ hai tân hôn ngủ ở thiên điện truyền ra ngoài là không tốt. Mặc dù hắn tự biết phu cương bất chấn (*), nhưng cũng không muốn để cho người khác chê cười.

(*) Phu cương bất chấn: Ý nói người chồng mất uy trong gia đình.

Cứ như vậy ầm ĩ với nhau, đôi vợ chồng trẻ trôi qua trong hũ mật. Đầu mùa xuân năm thứ hai, Hoàng Đế nước Tấn đột ngột qua đời vì đột quỵ, trước khi chết đã đưa ra một mật chỉ, Hoàng Thái Tử Viên Viễn sẽ kế vị ngôi Hoàng Đế, đồng thời chọn ngày lành tháng tốt, làm lễ phong quý phi và phi, đưa hai đích nữ nhà Tống, Vương tiến cung.

Đây là cách cân bằng.

Hậu cung của Đại Yến trống rỗng, chuyện một mình Hoàng Hậu độc tôn đã cảnh tỉnh lão Hoàng Đế. Mắt thấy nhi tử có tiền đồ duy nhất cũng có xu hướng phát triển theo chiều hướng này, ông ta phòng ngừa chu đáo, đề phòng chuyện chưa thành hiện thật cũng là điều cần thiết.

Thứ hai cũng là để cân bằng thế cục trong triều.

Có không ít người biết sự tồn tại của đạo mật chỉ này. Sau khi tiến hành xong đại lễ đăng cơ, nửa sau nội dung vẫn chậm chạp không được thực hiện, trong triều khó tránh khỏi lan truyền một vài tin đồn xấu.

Người của một trong hai nhà lén lút đổ dầu vào lửa, gây áp lực.

Con người từ trước đến nay luôn không nhớ lâu, bọn họ chỉ nhớ rõ cái vị đang ngồi trên ghế rồng này sau khi thành thân đã thu liễm ràng buộc rất nhiều, nhưng bọn họ đã hoàn toàn quên mất năm đó hắn chính là người có tính chống đối trời sinh, các vị Hoàng tử bị trấn áp bảo sao nghe vậy, không có người nào dám ho he nửa phần.

Lại hai tháng nữa trôi qua, một số người hoàn toàn không thể nhịn được nữa, đã đẩy một vài viên quan nhỏ đề cập đến chuyện này trên triều, cãi nhau ầm ĩ với đảng phái của đế vương. Viên Viễn ngồi phía trên nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ xem kịch không thèm đếm xỉa.

Hắn chợt nhớ đến Kỷ Hoán.

Năm đó những chuyện kia khiến hắn không hiểu, thậm chí còn làm hành động dè bỉu. Thẳng cho đến hôm nay, đáp án sinh động hiện ra trước mắt.

Hắn, Viên Viễn đã đi cùng một con đường giống như Kỷ Hoán, lại nói tiếp, coi như là hoàn toàn ngã xuống, cam tâm tình nguyện thua.

Cuộc cãi vã này đương nhiên không có ý nghĩa, tác dụng của nó là nhắc nhở đế vương trên long ỷ, sự tồn tại của đạo mật chỉ kia, mọi người đều biết, giấu giếm cũng vô ích.

Ban đêm, trăng treo trên đỉnh đầu, hai người nắm quyền vào cung, Viên Viễn thấy người đến, cực kỳ hòa nhã ân cần ban ngồi, lại chỉ vào tập tài liệu xếp thành một ngọn núi nhỏ trên bàn, lời ít ý nhiều: "Hai người đều xem một chút đi."

Hai người bước lên, mỗi người cầm một quyển, mới đọc vài dòng chữ, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Chờ hai người đọc xong, sống lưng lạnh lẽo, cả hai người đều quỳ xuống kêu oan.

Viên Viễn dường như đã sớm dự liệu được tình huống như vậy, mắt ngậm ý cười dịu dàng nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp, trẫm không muốn nổi giận."

"Đều đứng dậy ngồi đi, thay trẫm đọc hết những tài liệu này."

Thiên tử hỉ nộ vô thường, hai người bọn họ đã từng nhìn thấy, lập tức trong lòng không ngừng kêu khổ, không đoán ra được phía sau đằng sau nụ cười tủm tỉm của hắn đến tột cùng là ý gì. Trong lòng kháng cự, nhưng cơ thể lại ý thức đứng dậy, dưới ánh mắt của Viên Viễn, nhận từng cuốn đọc.

Năm đó lúc gian khổ học tập cũng không nỗ lực để tâm như thế này.

Chờ đọc xong, lưng hai người đều ướt đẫm một mảng. Một cơn gió yếu ớt thổi qua, là một cái lạnh tê tái thấu xương, còn lợi hại hơn cả lưỡi băng đao của gió lạnh tháng chạp.

Lần này thực sự là quỳ xuống không dám đứng dậy.

Tống, Vương là thế gia vọng tộc quý tộc, có các chi, các nhánh, môn khách rất nhiều. Bình thường không kiềm chế, luôn có con cháu bất hiếu chuyên ra ngoài ỷ thế hiếp người, gây chuyện thị phi. Bình thường bọn họ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, cảm thấy đây không phải là chuyện lớn đáng để ý. Nhưng mà mãi đến khi nhìn thấy ​​hành vi phạm tội chất đống như núi, mới biết bản thân đã sai như thế nào.

Cực thịnh một thời, càng phải kiềm chế bản thân. Nếu đế vương có ý định điều tra, chỉ cần dựa vào các chứng cứ phạm tội lớn lớn nhỏ nhỏ kết hợp với nhau, nếu công khai ra bên ngoài, thì danh tiếng và thanh danh xưa nay sẽ trở thành tiếng xấu, tội lỗi chồng chất.

Dù sao hai người bọn họ cũng là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, sau khi kinh ngạc thì chính là trăm miệng liều chết không thừa nhận. Đại khái là bọn họ cũng biết, nếu Viên Viễn đã lựa chọn bí mật gọi bọn họ vào cung, chính là không muốn làm lớn chuyện này, có đường sống thương lượng.

Bản thân cũng không phải là phạm tội gì chí mạng.

Nụ cười trên mặt Viên Viễn càng sâu hơn, hắn chỉ vào chứng cứ phạm tội rải rác trên mặt đất, đi tới trước mặt hai người, không nhanh không chậm nói: "Hai vị đại nhân là rường cột của nước nhà, vì nước Tấn cúc cung tận tụy tận tâm tận lực, chỉ là con cháu có chút vô sỉ mà thôi."

"Trẫm cũng không phải là người không khoan dung."

Ánh mắt hắn quét qua hai người, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Hai người muốn giải quyết riêng tư hay công khai?"

Cả hai vị đó đều không thể tin vào tai mình.

Viên Viễn nhìn sắc trời bên ngoài, có chút không kiên nhẫn, gõ bàn: "Nhanh quyết định, trẫm không nhẫn nại như Tiên Hoàng đâu."

Cuối cùng vẫn là Vương Phù co được giãn được, nghiến răng nén giận nói: "Bệ hạ, chúng ta giải quyết riêng, giải quyết riêng."

Lúc này Viên Viễn mới hài lòng gật đầu, lấy một trang mật chỉ từ trong hộp gỗ mun ra, dưới ánh mắt quan sát của hai người, ném vào trong chậu than. Tờ giấy nhanh nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Trong điện đột nhiên nồng nặc mùi khói.

"Phụ hoàng không để lại mật chỉ gì, hy vọng hai vị đại nhân trở về dẹp loạn tin đồn bốn phía. Như vậy mới không cô phụ sự khổ tâm của trẫm."

Thăng trầm hơn nửa đời người, Vương Phù và Triệu Kiền chưa từng gặp phải tình huống như vậy, sau khi miễn cưỡng gật đầu thì xuất cung, lúc đi bước chân đều như bông.

Rèm châm vén lên lại hạ xuống, tiếng các hạt châu va chạm vào nhau nhỏ xíu mà trong trẻo. Kỷ Thiền lại bước đi thong thả qua hai tấm bình phong, mới đứng trước mặt hắn thì bị xoa xoa mái tóc. Người đàn ông cười khẽ, mặt mũi dịu dàng, thấp giọng hỏi: "Tỉnh rồi? Làm ầm ĩ đến nàng hả?"

Kỷ Thiền cũng không biết ở đây lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ là chóp mũi khẽ động đậy, túm lấy vạt áo của hắn vùi đầu vào, có chút không vừa lòng lẩm bẩm: "Sao lại có mùi khét?"

“Lúc nãy ta đốt một vài thứ.” Viên Viễn hời hợt trả lời một câu, hỏi tiếp: “Có đói không? Có muốn truyền thiện không?"

Kỷ Thiền lắc đầu. Mắt phượng dưới ngọn đèn lấp lánh kèm hơi nước, có lẽ là vừa mới tỉnh dậy, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại khó khăn lắm mới dưỡng lên được mấy phần da thịt, nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Viên Viễn không nhịn được véo một bên má nàng ấy, đáy mắt hiện lên ý cười và sự khoan dung, có chút bất đắc dĩ nói: "Lại muốn ăn món gì đó mới lạ? Ta đã gửi thư cho Kỷ Hoán rồi, sắp xếp hai ngự trù cho nàng, lại nhẫn nại tầm mười ngày nữa là đến."

Trước đây, tính tình người này còn có chút chịu đựng, đầu bếp đi cùng chỉ làm dược thiện. Lại bởi vì địa lý và văn hóa khác biệt, đồ ăn ngự trù nước Tấn làm không hợp khẩu vị của nàng ấy, lần nào dùng bữa nàng ấy cũng kén ăn. Tâm trạng tốt thì còn được, nếu không tốt thì chỉ khảy khảy mấy hạt cơm ăn qua loa.

Chỉ là người nàng ấy có chút thịt, đều do hắn nghĩ ra cách hận không thể một ngày bày năm bữa cơm mới dưỡng lên được.

Vật nhỏ khiến người yêu thích, nghiễm nhiêm chính là tổ tông, chi bằng lúc nào cũng nâng niu. Hai người trời sinh một đôi, một người làm trời làm đất, một người dỗ dành. Chỉ là chuyện nhỏ cũng thành tình thú.

Kỷ Thiền kiễng chân, đến gần tai hắn thổi hơi nóng mềm mại, giọng nói của nàng ấy truyền vào tai người đàn ông như nước” "Hôm nay thiếp ngủ lâu hơn, mơ thấy một giấc mơ cực kỳ rõ ràng."

"Hả? Lại mơ thấy lê Cam Đường(*) và cua ngâm rượu trên cầu Chu Tước hả?"

(*) Cam Đường: Tên địa danh.

Kỷ Thiền chỉ liếc xéo hắn một cái, hiếm khi phớt lờ sự trêu chọc ra bên ngoài của người đàn ông, mà nắm lấy lòng bàn tay to lớn ấm áp của hắn, đặt lên bụng phẳng lì của nàng ấy.

Trong màn đêm tĩnh mịch, người đàn ông vì hành động này của nàng ấy mà chợt ngừng thở, đôi môi đóng mở mấy lần, cũng không nói ra được một chữ nào.

Nàng ấy như có chút xấu hổ, đưa mắt lén lút liếc nhìn hắn, giọng nói nũng nịu: "Nằm mơ thấy có rồi."

Viên Viễn sửng sốt trong chốc lát, cho đến khi bị gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào mới phục hồi lại tinh thần, mới bỗng nhiên cất giọng hô: "Cao Hạ, truyền thái y!"

Nửa giờ sau, thái y khám lại khám, mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Hậu nhiều bệnh nhiều tật, mỗi lần ông ta đến đều thấp tha thấp thỏm, nửa điểm tốt cũng không có, còn bị quân vương mặt lạnh hù dọa, cuối cùng cũng trông được một tin tốt.

Kỷ Thiền hiếm khi thấy vẻ luống cuống tay chân của hắn, cảm thấy điều này còn khiến nàng ấy vui vẻ hơn chuyện đứa trẻ ở trong bụng. Viên Viễn cũng không so đo tính toán với nàng ấy, chỉ căn dặn mọi người chăm sóc, chớ để nàng ấy suy nghĩ nhiều, lại chạy ra ngoài hóng gió

Mà hắn tự mình gọi thái y đến thư phòng cách vách, nghiêm túc ghi nhớ những điều kiêng kỵ, ngược lại khiến cho thái y cảm thấy bó tay bó chân, không được tự nhiên.

Chờ mọi việc xong xuôi, lúc Viên Viễn trở lại nội điện, Kỷ Thiền đang đưa một miếng thịt khô vào trong miệng. Nhìn thấy hắn bước vào, nàng ấy chỉ khẽ nâng mắt, chậm rãi vẫy tay với hắn, không có một chút cảm giác làm mẹ nào: "Chàng nhanh đến đây, thịt khô này làm không tệ. Trước khi nghỉ trưa thiếp đã ăn một ít, để dành cho chàng mấy miếng, chàng nếm thử mùi vị đi."

“Sao mà giống như đứa nhỏ vậy?” Viên Viễn nếm thử, cảm thấy mùi vị đúng là không tệ, đương nhiên chính hắn cũng hiểu tâm trạng lúc này, cho dù đút cho hắn một miếng hoàng liên, mùi vị kia cũng là ngọt.

“Chàng nhìn lại đi, ăn rồi còn mắng thiếp.” Kỷ Thiền lại đưa tay chỉ chỉ lư hương trống rỗng, nhíu mày hỏi: “Tại sao ngay cả hương xông cũng bị tịch thu?"

Ánh mắt của nàng thay đổi theo tâm trạng, lập tức chảy xuống từng giọt nước mắt: "Rõ ràng thái y đã nói có thể sử dụng mùi hương này."

Ban đêm Kỷ Thiền ngủ không sâu, nhất định phải dựa vào hương xông mới có thể ngủ được, nếu không sẽ trăn trở đến sáng.

Viên Viễn ôm người vào lòng, dịu dàng khuyên giống như mỗi lần: "Bây giờ thai nhi còn chưa được ba tháng, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút."

Kỷ Thiền nghe thấy điều này, nàng cũng âm thầm đồng ý, ậm ừ cho đến nửa đêm, buồn ngủ mà không ngủ được dựa vào trên người hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Ôi, trước đây chàng không giống như vậy."

"Ta trước đây như thế nào?"

“Kiêu căng, ngạo mạn, đáng ghét.” Kỷ Thiền suy nghĩ một chút, lại cọ cọ vào người hắn: “Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”

Viên Viễn bật cười, nhẹ giọng nói: "Biết rồi, nhanh ngủ đi."

Thật ra làm sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy được? Chẳng qua là bởi vì gặp một mỹ nhân nên muốn khoác lên mình một lớp ngọc, đủ để sóng vai với nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK