Trần Loan có một giấc mơ kỳ lạ, dưới hành lang quanh co uốn lượn, một con đường đá cuội trải dài, trên mặt đá phủ một lớp rêu xanh thật dày, nàng chần chờ không dám bước lên, mãi đến khi có người từ cuối đi đến, bộ đồ trắng xuất trần lạnh lẽo như ngọc, nàng nhìn không rõ người nọ trông như thế nào.
Lạ ở chỗ, nàng lại đi theo phía sau hắn không chút do dự.
Sau khi bị đánh thức, Trần Loan vẫn hơi mơ hồ, đôi mắt hạnh ẩn tình đẫm sương mai, ma ma được trong cung phái tới giúp đỡ mỉm cười vây quanh nàng tắm rửa.
Trong phòng phảng phất hương thơm lịch sự tao nhã của gỗ lê, màn giường đỏ thẫm thêu hình long phượng, nửa vén nửa buông, phóng tầm mắt nhìn lại, từ chữ hỉ đỏ thẫm dán trên cửa sổ đến chiếc áo ngắn đỏ sậm trên người lão thái thái, tất cả đều mang ý nghĩa vui mừng, hy vọng sẽ có điềm tốt và may mắn.
Cả nhà vui mừng, Thái Tử Phi xuất giá, đây là sự kiện trọng đại hiếm hoi của toàn kinh thành.
Hoàng Đế triền miên trên giường bệnh hơn một năm, thân thể không khá hơn chút nào, nói một câu khó nghe, nếu ngày nào đó có chuyện gì không hay xảy ra, với thế lực như mặt trời ban trưa của Thái Tử hiện giờ, vị Thái Tử Phi này cũng trở thành tồn tại dưới một người trên vạn người.
Nước ấm từ từ thấm vào cơ thể, hai mắt Trần Loan khép hờ, cổ tay mềm yếu vô lực đặt trên thành thùng gỗ màu đen sẫm, đầu óc cũng dần khôi phục sự tỉnh táo.
Có không ít người tiến vào hầu hạ, trên tay cầm chiếc giỏ nhỏ đầy hoa, thỉnh thoảng lại cúi người rắc vài cánh hoa lên mặt nước, hương thơm hoà cùng những giọt sương mai. Ma ma nhỏ vài giọt dầu thơm vào trong nước, mỉm cười nói bên tai Trần Loan: “Cô nương nên mở mắt rồi, lát nữa thay quần áo rửa mặt rất rườm rà đấy.”
“Vài canh giờ nữa, nghi thức đón dâu sẽ đến, tuyệt đối không thể trễ giờ.”
Ma ma này là người trong cung Hoàng Hậu, địa vị khá cao, Trần Loan khẽ chớp lông mi, mở mắt ra nói: “Ma ma yên tâm, trong lòng ta có chừng mực.”
Khi tia nắng đầu tiên dần ló dạng ở phía đông, từ cửa sổ chiếu vào mặt mọi người, sau đó lại chiếu lên người Trần Loan – người đang ngồi trước gương đồng để ma ma và nha hoàn hầu hạ, nàng cảm thấy hơi chói mắt, run rẩy mở bừng mắt.
Bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Kiếp trước, khi nàng gả cho Kỷ Tiêu, thời tiết cũng thế này, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng ngày tháng trôi qua lại đau khổ bi thương đến vậy.
Váy cưới của Thái Tử Phi được bốn nha hoàn nâng đỡ, phía trên vẽ rồng phượng tường vân bay lên không, đâu đâu cũng có những đường viền vàng viền bạc, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy xa hoa lạ thường.
Lưng Trần Loan thẳng tắp, tùy ý để nha hoàn mặc vào cho nàng hết lớp này đến lớp khác, mặt trắng môi đỏ, màu sắc quyến rũ tự nhiên, nhan sắc xinh đẹp thuộc hạng nhất. Lão thái thái nhìn thấy thì liên tục gật đầu, sau khi gật nhiều quá hốc mắt không khỏi lên men, cuối cùng bà đích thân chọn ra chiếc khăn voan đỏ vui mừng, luôn miệng nói: “Đại cô nương của chúng ta gả rất tốt, gả rất tốt.”
Người cháu gái này do một tay mình nuôi nấng, hết mực lo lắng, khiến bà nhọc lòng nhất. Ngày tháng sau này, nàng sẽ trở thành con dâu của hoàng gia, không thể tùy ý hầu hạ dưới gối, cũng không thể muốn gặp là được.
Trong đôi mắt hạnh của Trần Loan cũng ầng ậng hai hàng nước mắt, nhưng lại cố nén để nước mắt không rơi thật khiến người ta trìu mến. Nàng tiến lên vài bước, nắm tay lão thái thái như thường lệ, giọng nói nghẹn ngào đến lạ: “Tổ mẫu, ngài phải tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng làm việc quá sức, sau này khi rảnh rỗi Loan Nhi nhất định sẽ thường xuyên về phủ thăm ngài.”
Sắc mặt lão thái thái rất phức tạp, càng cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn. Hỉ nương ở bên cạnh vội vàng xoa dịu, nói: “Đại cô nương đừng khóc, lát nữa lớp trang điểm nhem nhuốc sẽ phải dặm lại. Thái Tử điện hạ sắp dẫn theo đội nghi thức tới rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.”
Lão thái thái vừa nghe vậy, vội vàng kiềm lại những giọt nước mắt sắp chảy ra, nhẹ nhàng trùm chiếc khăn voan đỏ lên mái tóc xếp chồng như mây của Trần Loan, sau đó nhìn trái nhìn phải vài vòng, xác định không để sót chi tiết nào, bà tự mình vuốt phẳng mỗi một nếp gấp trên bộ trang phục, lúc này cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên hành lang dưới mái hiên, có hai nha hoàn sắc mặt vội vã, chạy chậm đến, luôn miệng gọi: “Lão thái thái, nghi trượng đón dâu đã đến cổng phủ Quốc Công.”
Trần Loan không nhìn thấy con đường phía trước, trong tầm mắt của nàng, chỉ có tấm vải bố màu đỏ, cùng những sợi tua rua từ khăn voan, khẽ đung đưa theo chuyển động cơ thể nàng.
Đột nhiên nàng cảm thấy những ngày qua tựa như một giấc mơ, trong mơ nàng chiến thắng Khang di nương và Trần Diên, phá tan mọi suy tính của bọn họ, thậm chí, còn mơ tưởng đến việc gả cho Kỷ Hoán.
Nàng bị che mắt không nhìn thấy gì, điều này khiến trái tim nàng sa sút, cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hai nha hoàn đỡ nàng bước từng bước ra ngoài, vượt qua ngưỡng cửa Thanh Phong Các, ngày càng cách xa sân viện nàng sống từ nhỏ, bước chân của Trần Loan hơi chậm lại. Nàng khẽ cắn m.ôi dưới, tim đập càng lúc càng nhanh, dưới chân như thể đang giẫm lên bông.
Khoảnh khắc bước ra khỏi ngưỡng cửa phủ Quốc Công, tiếng pháo hai bên đường vang lên như sấm, cơ thể Trần Loan thân hơi cứng lại, gần như chỉ trong nháy mắt, nàng lại lặng lẽ thả lỏng.
Một đôi giày cổ cao màu đen viền vàng đột nhiên dừng lại trước mặt. Phía trên của đôi giày vẽ vài con trăn giương nanh múa vuốt cùng mấy đám tường vân, nhìn lên trên nữa là bộ lễ phục màu đỏ chững chạc giống hệt trên người nàng, tầm nhìn của nàng có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo nho nhỏ.
Kỷ Hoán tới rồi.
Lúc này, dòng thời gian dường như đứng yên, cùng bất động, hình như còn có mặt trời rực rỡ chói mắt trên đỉnh đầu. Rõ ràng nay là ngày nóng nhất, nhưng Trần Loan lại không cảm giác được chút hơi nóng nào, ngay cả cơn gió thổi khăn hỉ lay động cũng mát mẻ.
Lông mi của nàng rũ xuống dưới mí mắt, nhìn thấy người đàn ông chậm rãi đưa tay về phía nàng, trong lòng bàn tay to rộng có một vết sẹo kéo dài từ hổ khẩu đến hết ngón út, cũng may ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nên thoạt nhìn cũng không quá đáng sợ.
Tinh thần của Trần Loan hơi hoảng hốt, vành tai không chịu khống chế mà chuyển sang màu đỏ, sau đó biến thành ngọn lửa thiêu đốt sang hai gò má như đám mây bị nắng chiều nhuộm đỏ.
Hai người cách nhau khá gần, vì vậy mặc cho những âm thanh xung quanh ồn ào hỗn loạn, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vẫn kiên định lọt vào tai: “Đừng sợ, là ta.”
Trần Loan nhả ra một chữ “Ừ” cực nhỏ giữa môi răng, sau đó không tự chủ được mà vươn tay về phía hắn. Dưới ánh mặt trời, bàn tay nhỏ trắng nõn tựa ngọc trai hoàn mỹ nhất, không biết nàng nghĩ tới điều gì, bàn tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Kỷ Hoán vươn tay giữ lấy nàng, ánh mắt sâu xa tăm tối, tiếng cười nhẹ bên tai, giọng nói êm kéo dài: “Lúc này còn muốn đổi ý?”
“Muộn rồi.”
Trần Loan bị lời này chọc cười tới mức mặt mày cong cong, không nói được câu nào nữa.
Bàn tay người đàn ông đặc biệt dày rộng, dắt nàng tiến về phía trước, săn sóc nàng không nhìn thấy con đường trước mặt, bước chân cố tình thả chậm. Cho đến khi nha hoàn đỡ Trần Loan ngồi vào kiệu, Kỷ Hoán mới cong môi, tự mình xoay người lên ngựa.
Suốt chặng đường, kiệu hoa chuyển động vững vàng, tiếng nhạc tiếng pháo trúc cũng đi theo, không cần nhìn cũng biết cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt long trọng thế nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tiếng pháo trúc cũng ngừng lại, nhưng tiếng nhạc vẫn như cũ, nhìn chiếc khăn hỉ trên đỉnh đầu, Trần Loan không nhịn được vén lên một góc nhỏ, tuy nhiên tầm mắt vẫn bị rèm xe che khuất. Nàng lặng lẽ thu ánh mắt về, yên lặng ngồi đó, chờ bước vào cổng lớn Đông Cung lần nữa.
Hoàng Đế triền miên trên giường bệnh đã lâu, vậy nên hôm nay cũng không đến, trái lại Hoàng Hậu vẫn tới tham dự, nhận lễ quỳ lạy của Trần Loan và Kỷ Hoán.
Khi hoàn thành xong các nghi lễ, trời cũng nhá nhem tối, thân thể Trần Loan mảnh mai yếu ớt, lần này lại đứng gần như cả ngày, mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần mệt mỏi, may thay có khăn hỉ che giấu, nên người khác cũng không nhìn ra điều gì.
Nàng được đưa vào cung điện, ngồi trên chiếc giường mềm mại thoải mái, những sợi dây thần kinh đang vô cùng căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, chỉ hận không thể cứ thế ngủ thiếp đi.
Tiếng bước chân trầm ổn dừng trước mặt, Kỷ Hoán nhìn tiểu cô nương mong manh yếu đuối đang yên lặng ngồi ngay ngắn, lại nghĩ những mệt mỏi ngày hôm nay, khó tránh khỏi đau lòng, thấp giọng hỏi: “Mệt lắm không?”
Trần Loan liếc nhìn nha hoàn cung nữ hầu hạ đứng xung quanh, âm thầm thở dài, lắc đầu nói: “Thiếp không mệt.”
Thành thân sao có thể kêu mệt?
Kỷ Hoán biết cái tính dối lòng của nàng, cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay cầm đòn cân vén chiếc khăn trên đầu tiểu cô nương.
Nến đỏ lay động, mùi hương hợp hoan lan toả từng chút một trong điện. Tiểu cô nương mặt trắng má đào, da như mỡ đông, mùi cơ thể huyền bí, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mình, màu sắc đồng tử của Kỷ Hoán trở nên sẫm lại, tựa như giếng cổ không dò xét đến đầu, trong lòng bất chợt bừng lên một ngọn lửa.
Từ nhỏ nàng đã là một mỹ nhân, điểm này trong lòng hắn biết rõ ràng, chỉ là không ngờ nàng sẽ đẹp đến vậy, khiến hơi thở của người đối diện không khỏi cứng lại.
Mặc dù Thái Tử điện hạ đã quen nhìn mỹ nhân, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lóe lên, rồi sau đó lại nhanh chóng khôi phục.
Hắn thản nhiên cong môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, giải thích: “Tối nay Đông Cung mở tiệc, ta phải ra ngoài uống vài chén, ứng phó qua loa, lát nữa sẽ trở về.”
Trần Loan vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn, người đàn ông mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo hẹp, có lẽ tâm trạng đang rất tốt, ý cười nhẹ nhàng vẫn treo trên khóe miệng.
Điều này cực kỳ hiếm thấy.
“Được.” Từ giữa trưa lên kiệu hoa đến bây giờ, hắn chưa từng tự xưng Cô trước mặt nàng, trái tim Trần Loan khẽ nhúc nhích, cũng nở nụ cười theo.
Nhưng người đàn ông không những không rời đi, ngược lại dựa vào thành giường cười như không cười nhìn nàng. Trần Loan không hiểu ra sao, mãi đến khi hỉ nương mỉm cười nhắc nhở: “Thái Tử Phi nương nương, nên uống rượu hợp cẩn.”
Trần Loan hơi bối rối cúi đầu. Kiếp trước gả vào Đông Cung, Kỷ Tiêu và nàng nhìn nhau không hợp mắt, cứ thế lạnh lùng tống cổ hắn ta ra ngoài, không nhắc tới việc uống rượu hợp cẩn, ngay cả khăn trùm đầu đỏ cũng tự mình lấy xuống.
Kỷ Hoán rất thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt luống cuống tay chân của tiểu cô nương, hắn cầm một chén rượu nhỏ trên bàn đưa tới trước mặt nàng, đúng như ý nguyện nhìn thấy vành tai nàng đỏ bừng.
Hai người dựa khá gần, gần tới mức Trần Loan có thể ngửi thấy hương trúc mát lạnh trên người hắn, thậm chí có thể nhìn thấy cần cổ màu đồng dưới cổ áo của hắn, hơi thở của họ hoà vào nhau, uống hết một chén rượu, trên trán Trần Loan suýt nữa đổ mồ hôi.
Rõ ràng ban đêm cực kỳ mát mẻ.
Người đàn ông sải bước rời đi, bóng dáng tựa như tùng bách mọc thẳng trên vách đá, Trần Loan nhất thời sụp đổ, cố gắng giữ vững tinh thần nói: “Đỡ ta đi tắm.”
Sau khi cởi bỏ bộ lễ phục nặng tựa sắt đen, cuối cùng Trần Loan cũng cảm thấy được sống lại.
Ngoài cửa sổ nổi gió, cây thường xanh bên ngoài xào xạc, dường như còn đổ mưa phùn, cung nữ hầu hạ bên ngoài cung điện cầm đèn, chiếu rọi mặt đất ướt dầm dề trong sân.
Dưới màn phù dung trải chiếc chăn đỏ đầy vẻ hân hoan, Trần Loan vén một góc chăn lên, nhìn thấy đậu phộng long nhãn ở lớp dưới cùng, nàng nhướng mày, vốc một nắm trong tay.
Khi Kỷ Hoán tiến vào nội điện, cung nữ hầu hạ đều bị cho lui xuống, nến đỏ trên bàn lay động, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt nến, không lâu sau sẽ ngưng tụ và kết tinh, rồi cứ thế lặp lại.
Hôm nay là ngày vui lớn của Đông Cung, những tên cáo già trước giờ luôn muốn chuốc say hắn hoàn toàn không chút kiêng kỵ, kính rượu hết chén này đến chén khác. Cho dù hắn có uống rượu giỏi đến đâu, cũng phải nhờ thế tử Nam Dương hỗ trợ mới có thể thoát thân được.
Vội vàng quay về gặp tiểu cô nương của hắn.
Màn buông nửa, giữa chiếc chăn tán loạn có một bọc nhỏ phồng lên, Kỷ Hoán vén chăn lên, thấy tiểu cô nương cuộn tròn thân thể, nằm ở vị trí giữa giường, quanh người rải rác một số loại thực phẩm mang ý nghĩa cát tường như táo đỏ long nhãn.
Khi ngủ còn vô thức cau mày, có thể thấy được hôm nay mệt mỏi tới mức nào.
Lạ ở chỗ, nàng lại đi theo phía sau hắn không chút do dự.
Sau khi bị đánh thức, Trần Loan vẫn hơi mơ hồ, đôi mắt hạnh ẩn tình đẫm sương mai, ma ma được trong cung phái tới giúp đỡ mỉm cười vây quanh nàng tắm rửa.
Trong phòng phảng phất hương thơm lịch sự tao nhã của gỗ lê, màn giường đỏ thẫm thêu hình long phượng, nửa vén nửa buông, phóng tầm mắt nhìn lại, từ chữ hỉ đỏ thẫm dán trên cửa sổ đến chiếc áo ngắn đỏ sậm trên người lão thái thái, tất cả đều mang ý nghĩa vui mừng, hy vọng sẽ có điềm tốt và may mắn.
Cả nhà vui mừng, Thái Tử Phi xuất giá, đây là sự kiện trọng đại hiếm hoi của toàn kinh thành.
Hoàng Đế triền miên trên giường bệnh hơn một năm, thân thể không khá hơn chút nào, nói một câu khó nghe, nếu ngày nào đó có chuyện gì không hay xảy ra, với thế lực như mặt trời ban trưa của Thái Tử hiện giờ, vị Thái Tử Phi này cũng trở thành tồn tại dưới một người trên vạn người.
Nước ấm từ từ thấm vào cơ thể, hai mắt Trần Loan khép hờ, cổ tay mềm yếu vô lực đặt trên thành thùng gỗ màu đen sẫm, đầu óc cũng dần khôi phục sự tỉnh táo.
Có không ít người tiến vào hầu hạ, trên tay cầm chiếc giỏ nhỏ đầy hoa, thỉnh thoảng lại cúi người rắc vài cánh hoa lên mặt nước, hương thơm hoà cùng những giọt sương mai. Ma ma nhỏ vài giọt dầu thơm vào trong nước, mỉm cười nói bên tai Trần Loan: “Cô nương nên mở mắt rồi, lát nữa thay quần áo rửa mặt rất rườm rà đấy.”
“Vài canh giờ nữa, nghi thức đón dâu sẽ đến, tuyệt đối không thể trễ giờ.”
Ma ma này là người trong cung Hoàng Hậu, địa vị khá cao, Trần Loan khẽ chớp lông mi, mở mắt ra nói: “Ma ma yên tâm, trong lòng ta có chừng mực.”
Khi tia nắng đầu tiên dần ló dạng ở phía đông, từ cửa sổ chiếu vào mặt mọi người, sau đó lại chiếu lên người Trần Loan – người đang ngồi trước gương đồng để ma ma và nha hoàn hầu hạ, nàng cảm thấy hơi chói mắt, run rẩy mở bừng mắt.
Bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Kiếp trước, khi nàng gả cho Kỷ Tiêu, thời tiết cũng thế này, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng ngày tháng trôi qua lại đau khổ bi thương đến vậy.
Váy cưới của Thái Tử Phi được bốn nha hoàn nâng đỡ, phía trên vẽ rồng phượng tường vân bay lên không, đâu đâu cũng có những đường viền vàng viền bạc, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy xa hoa lạ thường.
Lưng Trần Loan thẳng tắp, tùy ý để nha hoàn mặc vào cho nàng hết lớp này đến lớp khác, mặt trắng môi đỏ, màu sắc quyến rũ tự nhiên, nhan sắc xinh đẹp thuộc hạng nhất. Lão thái thái nhìn thấy thì liên tục gật đầu, sau khi gật nhiều quá hốc mắt không khỏi lên men, cuối cùng bà đích thân chọn ra chiếc khăn voan đỏ vui mừng, luôn miệng nói: “Đại cô nương của chúng ta gả rất tốt, gả rất tốt.”
Người cháu gái này do một tay mình nuôi nấng, hết mực lo lắng, khiến bà nhọc lòng nhất. Ngày tháng sau này, nàng sẽ trở thành con dâu của hoàng gia, không thể tùy ý hầu hạ dưới gối, cũng không thể muốn gặp là được.
Trong đôi mắt hạnh của Trần Loan cũng ầng ậng hai hàng nước mắt, nhưng lại cố nén để nước mắt không rơi thật khiến người ta trìu mến. Nàng tiến lên vài bước, nắm tay lão thái thái như thường lệ, giọng nói nghẹn ngào đến lạ: “Tổ mẫu, ngài phải tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng làm việc quá sức, sau này khi rảnh rỗi Loan Nhi nhất định sẽ thường xuyên về phủ thăm ngài.”
Sắc mặt lão thái thái rất phức tạp, càng cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn. Hỉ nương ở bên cạnh vội vàng xoa dịu, nói: “Đại cô nương đừng khóc, lát nữa lớp trang điểm nhem nhuốc sẽ phải dặm lại. Thái Tử điện hạ sắp dẫn theo đội nghi thức tới rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.”
Lão thái thái vừa nghe vậy, vội vàng kiềm lại những giọt nước mắt sắp chảy ra, nhẹ nhàng trùm chiếc khăn voan đỏ lên mái tóc xếp chồng như mây của Trần Loan, sau đó nhìn trái nhìn phải vài vòng, xác định không để sót chi tiết nào, bà tự mình vuốt phẳng mỗi một nếp gấp trên bộ trang phục, lúc này cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên hành lang dưới mái hiên, có hai nha hoàn sắc mặt vội vã, chạy chậm đến, luôn miệng gọi: “Lão thái thái, nghi trượng đón dâu đã đến cổng phủ Quốc Công.”
Trần Loan không nhìn thấy con đường phía trước, trong tầm mắt của nàng, chỉ có tấm vải bố màu đỏ, cùng những sợi tua rua từ khăn voan, khẽ đung đưa theo chuyển động cơ thể nàng.
Đột nhiên nàng cảm thấy những ngày qua tựa như một giấc mơ, trong mơ nàng chiến thắng Khang di nương và Trần Diên, phá tan mọi suy tính của bọn họ, thậm chí, còn mơ tưởng đến việc gả cho Kỷ Hoán.
Nàng bị che mắt không nhìn thấy gì, điều này khiến trái tim nàng sa sút, cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hai nha hoàn đỡ nàng bước từng bước ra ngoài, vượt qua ngưỡng cửa Thanh Phong Các, ngày càng cách xa sân viện nàng sống từ nhỏ, bước chân của Trần Loan hơi chậm lại. Nàng khẽ cắn m.ôi dưới, tim đập càng lúc càng nhanh, dưới chân như thể đang giẫm lên bông.
Khoảnh khắc bước ra khỏi ngưỡng cửa phủ Quốc Công, tiếng pháo hai bên đường vang lên như sấm, cơ thể Trần Loan thân hơi cứng lại, gần như chỉ trong nháy mắt, nàng lại lặng lẽ thả lỏng.
Một đôi giày cổ cao màu đen viền vàng đột nhiên dừng lại trước mặt. Phía trên của đôi giày vẽ vài con trăn giương nanh múa vuốt cùng mấy đám tường vân, nhìn lên trên nữa là bộ lễ phục màu đỏ chững chạc giống hệt trên người nàng, tầm nhìn của nàng có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo nho nhỏ.
Kỷ Hoán tới rồi.
Lúc này, dòng thời gian dường như đứng yên, cùng bất động, hình như còn có mặt trời rực rỡ chói mắt trên đỉnh đầu. Rõ ràng nay là ngày nóng nhất, nhưng Trần Loan lại không cảm giác được chút hơi nóng nào, ngay cả cơn gió thổi khăn hỉ lay động cũng mát mẻ.
Lông mi của nàng rũ xuống dưới mí mắt, nhìn thấy người đàn ông chậm rãi đưa tay về phía nàng, trong lòng bàn tay to rộng có một vết sẹo kéo dài từ hổ khẩu đến hết ngón út, cũng may ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nên thoạt nhìn cũng không quá đáng sợ.
Tinh thần của Trần Loan hơi hoảng hốt, vành tai không chịu khống chế mà chuyển sang màu đỏ, sau đó biến thành ngọn lửa thiêu đốt sang hai gò má như đám mây bị nắng chiều nhuộm đỏ.
Hai người cách nhau khá gần, vì vậy mặc cho những âm thanh xung quanh ồn ào hỗn loạn, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vẫn kiên định lọt vào tai: “Đừng sợ, là ta.”
Trần Loan nhả ra một chữ “Ừ” cực nhỏ giữa môi răng, sau đó không tự chủ được mà vươn tay về phía hắn. Dưới ánh mặt trời, bàn tay nhỏ trắng nõn tựa ngọc trai hoàn mỹ nhất, không biết nàng nghĩ tới điều gì, bàn tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Kỷ Hoán vươn tay giữ lấy nàng, ánh mắt sâu xa tăm tối, tiếng cười nhẹ bên tai, giọng nói êm kéo dài: “Lúc này còn muốn đổi ý?”
“Muộn rồi.”
Trần Loan bị lời này chọc cười tới mức mặt mày cong cong, không nói được câu nào nữa.
Bàn tay người đàn ông đặc biệt dày rộng, dắt nàng tiến về phía trước, săn sóc nàng không nhìn thấy con đường trước mặt, bước chân cố tình thả chậm. Cho đến khi nha hoàn đỡ Trần Loan ngồi vào kiệu, Kỷ Hoán mới cong môi, tự mình xoay người lên ngựa.
Suốt chặng đường, kiệu hoa chuyển động vững vàng, tiếng nhạc tiếng pháo trúc cũng đi theo, không cần nhìn cũng biết cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt long trọng thế nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tiếng pháo trúc cũng ngừng lại, nhưng tiếng nhạc vẫn như cũ, nhìn chiếc khăn hỉ trên đỉnh đầu, Trần Loan không nhịn được vén lên một góc nhỏ, tuy nhiên tầm mắt vẫn bị rèm xe che khuất. Nàng lặng lẽ thu ánh mắt về, yên lặng ngồi đó, chờ bước vào cổng lớn Đông Cung lần nữa.
Hoàng Đế triền miên trên giường bệnh đã lâu, vậy nên hôm nay cũng không đến, trái lại Hoàng Hậu vẫn tới tham dự, nhận lễ quỳ lạy của Trần Loan và Kỷ Hoán.
Khi hoàn thành xong các nghi lễ, trời cũng nhá nhem tối, thân thể Trần Loan mảnh mai yếu ớt, lần này lại đứng gần như cả ngày, mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần mệt mỏi, may thay có khăn hỉ che giấu, nên người khác cũng không nhìn ra điều gì.
Nàng được đưa vào cung điện, ngồi trên chiếc giường mềm mại thoải mái, những sợi dây thần kinh đang vô cùng căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, chỉ hận không thể cứ thế ngủ thiếp đi.
Tiếng bước chân trầm ổn dừng trước mặt, Kỷ Hoán nhìn tiểu cô nương mong manh yếu đuối đang yên lặng ngồi ngay ngắn, lại nghĩ những mệt mỏi ngày hôm nay, khó tránh khỏi đau lòng, thấp giọng hỏi: “Mệt lắm không?”
Trần Loan liếc nhìn nha hoàn cung nữ hầu hạ đứng xung quanh, âm thầm thở dài, lắc đầu nói: “Thiếp không mệt.”
Thành thân sao có thể kêu mệt?
Kỷ Hoán biết cái tính dối lòng của nàng, cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay cầm đòn cân vén chiếc khăn trên đầu tiểu cô nương.
Nến đỏ lay động, mùi hương hợp hoan lan toả từng chút một trong điện. Tiểu cô nương mặt trắng má đào, da như mỡ đông, mùi cơ thể huyền bí, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mình, màu sắc đồng tử của Kỷ Hoán trở nên sẫm lại, tựa như giếng cổ không dò xét đến đầu, trong lòng bất chợt bừng lên một ngọn lửa.
Từ nhỏ nàng đã là một mỹ nhân, điểm này trong lòng hắn biết rõ ràng, chỉ là không ngờ nàng sẽ đẹp đến vậy, khiến hơi thở của người đối diện không khỏi cứng lại.
Mặc dù Thái Tử điện hạ đã quen nhìn mỹ nhân, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lóe lên, rồi sau đó lại nhanh chóng khôi phục.
Hắn thản nhiên cong môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, giải thích: “Tối nay Đông Cung mở tiệc, ta phải ra ngoài uống vài chén, ứng phó qua loa, lát nữa sẽ trở về.”
Trần Loan vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn, người đàn ông mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo hẹp, có lẽ tâm trạng đang rất tốt, ý cười nhẹ nhàng vẫn treo trên khóe miệng.
Điều này cực kỳ hiếm thấy.
“Được.” Từ giữa trưa lên kiệu hoa đến bây giờ, hắn chưa từng tự xưng Cô trước mặt nàng, trái tim Trần Loan khẽ nhúc nhích, cũng nở nụ cười theo.
Nhưng người đàn ông không những không rời đi, ngược lại dựa vào thành giường cười như không cười nhìn nàng. Trần Loan không hiểu ra sao, mãi đến khi hỉ nương mỉm cười nhắc nhở: “Thái Tử Phi nương nương, nên uống rượu hợp cẩn.”
Trần Loan hơi bối rối cúi đầu. Kiếp trước gả vào Đông Cung, Kỷ Tiêu và nàng nhìn nhau không hợp mắt, cứ thế lạnh lùng tống cổ hắn ta ra ngoài, không nhắc tới việc uống rượu hợp cẩn, ngay cả khăn trùm đầu đỏ cũng tự mình lấy xuống.
Kỷ Hoán rất thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt luống cuống tay chân của tiểu cô nương, hắn cầm một chén rượu nhỏ trên bàn đưa tới trước mặt nàng, đúng như ý nguyện nhìn thấy vành tai nàng đỏ bừng.
Hai người dựa khá gần, gần tới mức Trần Loan có thể ngửi thấy hương trúc mát lạnh trên người hắn, thậm chí có thể nhìn thấy cần cổ màu đồng dưới cổ áo của hắn, hơi thở của họ hoà vào nhau, uống hết một chén rượu, trên trán Trần Loan suýt nữa đổ mồ hôi.
Rõ ràng ban đêm cực kỳ mát mẻ.
Người đàn ông sải bước rời đi, bóng dáng tựa như tùng bách mọc thẳng trên vách đá, Trần Loan nhất thời sụp đổ, cố gắng giữ vững tinh thần nói: “Đỡ ta đi tắm.”
Sau khi cởi bỏ bộ lễ phục nặng tựa sắt đen, cuối cùng Trần Loan cũng cảm thấy được sống lại.
Ngoài cửa sổ nổi gió, cây thường xanh bên ngoài xào xạc, dường như còn đổ mưa phùn, cung nữ hầu hạ bên ngoài cung điện cầm đèn, chiếu rọi mặt đất ướt dầm dề trong sân.
Dưới màn phù dung trải chiếc chăn đỏ đầy vẻ hân hoan, Trần Loan vén một góc chăn lên, nhìn thấy đậu phộng long nhãn ở lớp dưới cùng, nàng nhướng mày, vốc một nắm trong tay.
Khi Kỷ Hoán tiến vào nội điện, cung nữ hầu hạ đều bị cho lui xuống, nến đỏ trên bàn lay động, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt nến, không lâu sau sẽ ngưng tụ và kết tinh, rồi cứ thế lặp lại.
Hôm nay là ngày vui lớn của Đông Cung, những tên cáo già trước giờ luôn muốn chuốc say hắn hoàn toàn không chút kiêng kỵ, kính rượu hết chén này đến chén khác. Cho dù hắn có uống rượu giỏi đến đâu, cũng phải nhờ thế tử Nam Dương hỗ trợ mới có thể thoát thân được.
Vội vàng quay về gặp tiểu cô nương của hắn.
Màn buông nửa, giữa chiếc chăn tán loạn có một bọc nhỏ phồng lên, Kỷ Hoán vén chăn lên, thấy tiểu cô nương cuộn tròn thân thể, nằm ở vị trí giữa giường, quanh người rải rác một số loại thực phẩm mang ý nghĩa cát tường như táo đỏ long nhãn.
Khi ngủ còn vô thức cau mày, có thể thấy được hôm nay mệt mỏi tới mức nào.