Sắc trời không tốt, một tầng mây đen bao phủ dày đặc, gió thổi qua cũng dần trở nên nặng nề, bề mặt đá cuội dưới chân khi giẫm lên đều rỉ ra bọt nước.
Dấu hiệu mưa gió sắp kéo đến.
Trần Loan đi chậm hơn Kỷ Hoán vài bước, không nhanh không chậm theo sau, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, góc áo màu trắng bị gió thổi bay, thu bớt vẻ hờ hững ngày thường, các góc cạnh dịu dàng, mềm mại nho nhã, khí phách thư sinh.
Trong lòng Trần Loan bình thản đến không ngờ, nàng cong khóe miệng, thấy hắn quen thuộc nơi này, có chút tò mò hỏi: “Điện hạ thường tới phủ quận chúa sao?”
“Không thường tới, đây là lần thứ hai.”
Cùng là người trong hoàng thất, quận chúa Cẩm Tú được Hoàng Đế thương tiếc vô cùng, khó tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hơn nữa tính tình Kỷ Hoán lạnh lùng, tùy tiện ghé thăm phủ quận chúa sẽ gây ra những lời chỉ trích, tất nhiên hắn không thể đến thường xuyên.
Trần Loan mím môi, cong nhẹ, trong giọng nói hiếm khi lộ ra chút thấp thỏm: “Điện hạ đã từng gặp nhị muội của ta chưa?”
Đối với vị Thư phi nương nương vẻ vang nhất hậu cung kiếp trước, Trần Loan không thể không thừa nhận, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Có lẽ bởi vì con người và sự việc này đã khiến nàng hiểu rõ, mình bị phủ Quốc Công quẳng đi và trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng trong tiềm thức, có những nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng nàng đã vô thức bỏ qua.
Loại lạnh nhạt vô cùng đó như mắc trong cổ họng, không phải sự phản bội và vứt bỏ của phủ Trấn Quốc Công có thể cho nàng.
Kỷ Hoán khẽ nhướng mày, đôi mắt sáng của tiểu cô nương trong veo, nàng hơi cắn m.ôi dưới, dáng vẻ hơi lo lắng.
“Ngày trước nàng đặc biệt quan tâm đến người nhị muội đó, từng dẫn theo không ít lần.” Kỷ Hoán bình tĩnh phân tích, màu sắc u ám chợt lóe qua ánh mắt.
Trần Loan hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ mi tâm, nói: “Thật hồ đồ.”
Nàng đột nhiên dừng bước chân, dáng người thướt tha lả lướt, khuôn mặt lộ ra vẻ rất phức tạp, nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Điện hạ cảm thấy nhị muội của ta thế nào? Có thể miễn cưỡng lọt vào mắt ngài được không?”
Kiếp trước đã vào mắt, nói không chừng kiếp này cũng vậy.
Kỷ Hoán nâng mí mắt, im lặng một lát rồi nói thật: “Phụ thân nàng từng tới tìm ta.”
Thân thể Trần Loan cứng đờ, cơn gió mềm mại ấm áp lướt qua gương mặt, nàng hoàn hồn, đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng lay động như tiếng chuông bạc: “Phụ thân muốn phù chính di nương trong phủ, để nhị muội dùng thân phận đích nữ phủ Quốc Công hầu hạ điện hạ?”
Tiểu cô nương thông minh nhạy bén hơn hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Kỷ Hoán thẳng thắn gật đầu thừa nhận, ánh mắt thâm thúy, giọng nói đặc biệt êm tai, tựa như rượu ngon lâu năm khiến người ta say mê: “Ta từ chối.”
Khi nói ra lời này, ánh mắt người đàn ông rơi vào gương mặt nhỏ có chút tái nhợt của Trần Loan, nóng bỏng bền chặt tựa khói lửa, không có cách nào bỏ qua. Mà lúc này tiểu cô nương lại ngước mắt, trực tiếp đón nhận tầm mắt của hắn, không chút né tránh, hỏi: “Nếu phụ thân đã hạ quyết tâm, lời hứa hẹn chắc hẳn là lợi ích mà điện hạ không thể từ chối, chuyện tốt và mỹ nhân, sao lại không làm?”
Ý tứ thăm dò của nàng quá rõ ràng, tuy giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lời nói lại có ý hăm doạ.
Kỷ Hoán biết tính tình không tranh với đời của nàng, nếu không thật sự khiến nàng tức giận, chuyện gì cũng có thể bình tĩnh thương lượng.
Phủ Quốc Công lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì mà hắn không biết?
“Nàng ta không có cửa lọt vào mắt ta.” Người đàn ông tiếc chữ như vàng, nhưng đến thời điểm này, tất nhiên hắn không muốn nhận lỗi về mình vì sự ngu ngốc của Trấn Quốc Công, khó tránh khỏi việc mở miệng chứng minh mình trong sạch.
Trần Loan cong môi, chiếc khăn trong lòng bàn tay chợt buông lỏng, sau đó nở nụ cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Điện hạ miệng vàng lời ngọc, nói lời phải giữ lấy lời.”
Sắc trời ngày càng u ám, cây trâm mạ vàng trên đầu Trần Loan rũ xuống vài sợi tua rua, phát ra ánh sáng dịu dàng lung linh, đôi mắt hạnh của tiểu cô nương hơi cụp xuống, dường như cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, nói: “Chỉ cần không phải Trần Diên, điện hạ có thể coi trọng bất cứ ai.”
Còn chưa bước vào phủ hoàng tử đã hào phóng như vậy, không ghen ghét đố kỵ, có đầy đủ phong thái của một đương gia chủ mẫu.
Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng bởi vì hắn trò chuyện với tiểu công chúa nước láng giềng vài câu đã khiến tiểu cô nương ghen tị quá mức, mấy ngày trời sắc mặt đều không tốt, ngày ngày đi theo sau hắn không rời.
Bởi vì mối hôn sự do Hoàng Hậu thuận miệng đồng ý, mà giữa hai người bọn họ, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Sắc mặt Kỷ Hoán dần trở nên lạnh lùng, khóe miệng cong cong có chút châm chọc, nói: “Đúng là lão phu nhân biết cách dạy dỗ.”
Nói đến đây, hai người cùng im lặng.
Lại một trận mưa xối xả đúng như đã hẹn, Trần Loan không ở lại phủ quận chúa dùng cơm trưa, ngược lại lên xe ngựa trở về phủ Quốc Công.
Sau hai trận mưa lớn liên tiếp, tất cả bụi bặm trong không khí đều được gột rửa và trấn áp, sức nóng thiêu đốt ngập trời bị bong tróc như lột kén, Thanh Phong Các bỏ các chậu băng, vài tấm chăn nhung mới cũng được thêm vào sập.
Trần Loan sinh không đủ tháng, sau đó lại bị đẩy xuống hồ sen, nếu không phải ngày ngày thuốc thang không dứt, hầu hạ tận tình bằng đủ mọi cách, e rằng cơ thể còn tệ hơn.
Trong thời tiết mưa dầm thế này, nàng chỉ ăn vài miếng cơm trưa đã đau đầu, nghiêng người nằm trên chiếc giường La Hán nhỏ nghỉ ngơi, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nhớ tới cái chết của mẫu thân, nghĩ đến Kỷ Hoán, không khỏi thiếu kiên nhẫn, sau một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, giọng nói cộc lốc của bà tử từ bên ngoài truyền tới, tựa như hạt cát cọ xát vào mặt đất, Trần Loan đứng dậy, còn chưa mở miệng đặt câu hỏi đã nhíu mày trước.
Người nào không có quy củ như vậy?
Lưu Nguyệt vén rèm hạt tiến vào, sắc mặt banh ra có chút căng thẳng, khẽ bẩm báo bên tai Trần Loan: “Cô nương, là ma ma trong viện lão thái thái, dẫn theo người trong cung tới.”
Trần Loan vừa tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn ẩn chứa chút mê mang buồn ngủ, nhưng đầu óc đã dần tỉnh táo, thấp giọng hỏi: “Người trong cung?”
“Thưa cô nương, là nữ quan của Thượng Y Cục, nói rằng tới hỏi xem lễ phục thành thân của cô nương có cần thay đổi chỗ nào không.” Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt cô nương nhà mình lạnh lùng.
Những người hầu hạ như bọn họ đều biết tâm ý của cô nương, cho dù Đông Cung có cao quý thế nào, cô nương cũng chẳng quan tâm, nếu không cũng sẽ không đợi đến khi Hoàng Hậu tự mình mở miệng tứ hôn.
Chỉ là ngày thành thân đang đến gần, lại có khước từ thế nào cũng không thể.
Gần đây phủ Quốc Công giăng đèn kết hoa, bày biện khắp nơi, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, đủ các loại bảo bối đồ cổ áp đáy hòm đều đã được đưa lên tầm ngắm. Dù sao Quốc Công gia tái hôn, đại cô nương xuất giá, đều không phải việc nhỏ có thể qua loa.
“Không phải cát phục (*) đã có Lễ Bộ phụ trách, tháng trước đã quyết định rồi sao? Hơn nữa cũng chỉ còn vài ngày, dù có thay đổi cũng không kịp.” Trong mắt Trần Loan vẫn bị che phủ bởi một tầng hơi nước, khẽ lẩm bẩm có chút khó hiểu.
(*): Trang phục mặc khi tế lễ thời xưa, thường là những nghi lễ tốt lành.
Mặc dù khó hiểu, nhưng nữ quan trong cung thì không thể chậm trễ, Lưu Nguyệt giúp Trần Loan sửa lại làn váy, chải đầu tóc gọn gàng thêm lần nữa, rồi mới ra ngoài cung kính mời người tiến vào.
Thoạt nhìn nữ quan kia rất hiền hoà, mỉm cười hành lễ với Trần Loan, nói: “Theo lệnh của Hoàng Hậu nương nương, ta đến cho đại cô nương xem qua cát phục. Nếu đại cô nương cho rằng chi tiết nào cần thay đổi, nó sẽ được xử lý và chỉnh sửa trong mấy ngày tới.”
Dứt lời, bà vẫy tay, ba nha hoàn mặc cung trang cụp mắt, nghe lời nâng chiếc khay đựng lễ phục Thái Tử Phi phú quý tột cùng trình tới trước mặt Trần Loan, ngọc trai sáng lấp lánh, khiến mọi người trong phòng bị loá mắt.
Hoá ra là theo lệnh Hoàng Hậu, Trần Loan khẽ gật đầu, nàng chỉ thản nhiên liếc mắt vài lần, đáy lòng không chút gợn sóng, hôn sự bị hủy bỏ, tất nhiên lễ phục này cũng không tới lượt nàng mặc.
“Lễ phục thành thân do Lễ Bộ sai người làm đương nhiên là tốt nhất, ta không hiểu chi tiết, chỉ cảm thấy trông rất đẹp, tùy tiện thay đổi, ngược lại sẽ làm hỏng bộ lễ phục này.”
“Lòng tốt của Hoàng Hậu nương nương, hy vọng khi trở về đại nhân hãy chuyển lời giúp ta, nói Trần Loan cảm ơn ân điển của Hoàng Hậu nương nương.”
Trần Loan không nhanh không chậm mở miệng, má lúm đồng tiền hai bên khóe miệng mềm mại ấm áp, dường như nữ quan đã sớm đoán được nàng sẽ nói lời này, bà tiến lên vài bước, nói: “Quả nhiên cô nương rất biết lễ và khéo léo, chỉ là nương nương đã dặn dò, nói hôn sự tuy gấp, nhưng cũng không thể vì vậy mà phớt lờ cô nương. Tất cả mọi chuyện phải hỏi ý kiến cô nương mới được.”
Hoàng Hậu đã nhiều lần hỏi đến, tất nhiên có thể thấy được hoàng gia rất coi trọng phủ Trấn Quốc Công, ma ma bên người lão thái thái cười không khép miệng được.
“Còn có vài lời, nương nương dặn ta nhắn nhủ với một mình cô nương, có thể nhờ cô nương cho mọi người lui xuống được không?” Nữ quan mỉm cười nhìn lướt qua hạ nhân quanh người, mở miệng hỏi.
Hoàng Hậu có chuyện nhắn nhủ?
Trần Loan kinh ngạc trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, nàng ho khẽ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Lui xuống hầu hạ đi, không có lệnh của ta, không ai được phép tiến vào.”
Đợi hạ nhân lui ra hết, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại hương lê mới lấy về từ cửa hàng hương liệu ngày hôm qua, rất nhẹ rất tĩnh mịch, từng làn khói nhẹ bay rồi tiêu tán, không giống với mùi hương thơm nồng mà các quý nữ thường sử dụng, tia sáng kỳ dị trong mắt nữ quan càng sâu hơn.
“Không biết nương nương muốn nhắn nhủ điều gì? Trần Loan chắc chắn sẽ tuân lệnh làm theo.” Trần Loan thản nhiên đánh giá người trước mắt, lạnh nhạt hỏi.
Lúc này, nụ cười của nữ quan đã chân thật hơn rất nhiều, ánh mắt bà rơi vào những sợi tơ vàng bạc phác họa ra hình dáng bộ lễ phục, thản nhiên nói: “Khi ta đợi lệnh để đến đây, Bát hoàng tử có dặn, nếu cô nương thích, có thể khảm mấy viên Đông Châu tròn trịa trên nút tay áo, vừa vặn có thể hoàn thành trước ngày thành thân.”
Nàng thích Đông Châu và ngọc đẹp, chuyện này, nàng từng thuận miệng nhắc tới trước mặt Kỷ Hoán.
Đôi đồng tử ngậm ý cười của Trần Loan co rụt lại, nàng giả vờ hỏi đầy nghi ngờ: “Bát hoàng tử điện hạ?”
Nữ quan đến đây là thân tín của Hoàng Hậu, cũng biết một chút nội tình, trả lời rất đúng mực: “Thưa cô nương, đúng là Bát hoàng tử điện hạ.”
Trái tim Trần Loan run lên, thông qua việc này, nàng lập tức nghĩ ra rất nhiều điều, Hoàng Hậu cũng biết chuyện, vậy Kỷ Hoán định làm gì?
Chuyện mất mạng như chơi, sao hắn lại dương dương khắp nơi như vậy, hắn điên rồi sao?
Trần Loan đứng tại chỗ, sắc mặt chuyển sang màu xanh trắng, lo sợ không yên, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của nữ quan thế nào.
Nữ quan lăn lộn trong cung đã lâu, sớm thành tinh rồi, chỉ dựa vào một ánh mắt một hành động cũng có thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, bà mở miệng an ủi nói: “Cô nương đừng lo lắng, nương nương và điện hạ đều có tính toán, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cuối cùng, mấy viên Đông Châu kia vẫn không thể khảm lên được.
Tiễn đi nữ quan rời đi, Trần Loan sức cùng lực kiệt, mềm mại thả mình trên giường La Hán, một ngày như vậy, trên vầng trán trắng nõn của nàng vẫn thấm ra một lớp mồ hôi mịn.
Cuộc hôn nhân của nàng và Kỷ Tiêu là Hoàng Hậu ban cho, miệng vàng lời ngọc, hiện giờ không biết hắn đã làm gì để đả động Hoàng Hậu đứng về phía mình?
Ma ma trong phòng lão thái thái cực kỳ không có phép tắc, bà ta vén rèm tiến vào, híp mắt cười hỏi: “Nữ quan trong cung đã nói gì với cô nương?”
Lời này không nên hỏi từ miệng một nô tài, hơn nữa còn là lão ma ma đã làm việc cho phủ Quốc Công từ lâu.
Tất nhiên Trần Loan cũng chẳng nể mặt bà ta, nàng thản nhiên mở miệng, nói: “Lời dặn dò của quý nhân trong cung, chẳng lẽ xưa nay ma ma quen làm mưa làm gió, ngay cả chuyện này ta cũng phải báo cáo với ngươi?”
Nụ cười của ma ma biến mất như ảo thuật, bà ta quỳ trên mặt đất dập đầu, xấu hổ nói: “Lão thái thái dặn lão nô…”
Một bàn tay trắng thuần cắt ngang lời nói của bà ta, mỹ nhân dùng tay ngọc vỗ về má thơm, vẻ mặt có chút lười biếng, mở miệng nói: “Chỗ tổ mẫu, ta sẽ tự đi nói, ma ma đừng lo lắng.”
Cứ như vậy, phủ Trấn Quốc Công yên ắng vài ngày, không sóng gió không quanh co, bình lặng đến khó tin. Trần Loan rất thích như vậy, cả ngày ở Thanh Phong Các đọc sách, nhàn rỗi thì ngồi thư giãn trong đình, cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn bất cứ ai.
Ngày 15 tháng 5, những thăng trầm biến đổi trong triều khiến mọi người bất ngờ không kịp chuẩn bị, ý chỉ phế truất Thái Tử được ban xuống mà không hề có chút dấu hiệu nào, tựa như sấm sét trên đất bằng, bùng nổ tới mức gây ra sóng gió động trời trong các quý phủ, nhất thời lòng người đều hoảng sợ.
Đã lục soát ra một lượng lớn đao kiếm và áo giáp trong đống đồ được Thái Tử Kỷ Tiêu bí mật đặt mua ở kinh thành, hành sự như thế dưới chân thiên tử chẳng khác gì tạo phản. Lão Hoàng Đế đang lâm bệnh nặng, nhận được tin tức như vậy, lập tức phun ra một búng máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Không có điều gì khiến người ta phải thất vọng buồn lòng hơn chuyện này.
Trong nhà Đế Vương, tình phụ tử máu mủ ruột rà cũng không thắng nổi nửa phần khát vọng đối với hoàng quyền.
Buổi chiều hôm đó, thánh chỉ phế truất Thái Tử đã được ban xuống Đông Cung, sau đó tin tức lan truyền khắp kinh thành như một cơn gió, gây ra nhiều chấn động mạnh.
Nghe nói sau khi công công truyền chỉ tới nơi, Đông Cung rất náo nhiệt, kèm theo đó là một dải lụa đỏ. Thái Tử Kỷ Tiêu không ngừng kêu oan, quỳ gối ở cửa chính đại điện, nhưng Hoàng Thượng không chịu gặp mặt nghe giải thích.
Khi tin tức truyền đến phủ Quốc Công, Trần Loan đang chơi xích đu ở phía sau ngọn núi giả. Lúc Bồ Đào nhận được tin tức chạy về bẩm báo, đôi môi trắng bệch không còn chút máu, giọng nói cũng run rẩy.
Trần Loan rất bình tĩnh nghe hết tin tức, từng câu từng chữ đều không bỏ sót, sau đó không kiềm chế được mà cong môi trước mặt mọi người, lộ ra hai má lúm đồng tiền mềm mại đáng yêu.
Không những không lo lắng, ngược lại trông còn rất vui vẻ.
Khi trời sẩm tối, thánh chỉ sắc phong Bát hoàng tử làm Thái Tử cũng từ chính điện truyền ra, sau đó lặng lẽ khuếch tán cùng bóng đêm, lại lần nữa khuấy động bão táp trong các thế gia quý tộc.
Đây chắc chắn là một đêm không ngủ.
Trần Loan hái được ít hoa sơn chi thả vào chậu nước, cánh hoa trắng nước dập dềnh theo gợn nước, có bóng đêm ngoài cửa sổ làm bạn, mùi hương thơm nồng. Nàng ngồi trước gương đồng, thưởng thức những bảo vật quý hiếm năm xưa thu thập được.
Bồ Đào tay chân nhẹ nhàng tiến vào khêu tâm đèn, thấy nàng vẫn ngồi mãi chưa ngủ, không khỏi nói: “Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội thay quần áo nhé?”
Trần Loan không chút để ý ngẩng đầu, tầm mắt lại thả ra ngoài bầu trời đen kịt, lắc đầu nói: “Canh giờ vẫn còn sớm, ngủ rồi lát nữa cũng phải dậy.”
“Tối nay đã được định sẵn là không yên tĩnh.”
Lời này vừa rơi xuống, một tiểu nha hoàn đã xách đèn đi tới, đứng bên ngoài rèm cao giọng bẩm báo: “Quốc Công gia và lão phu nhân mời đại tiểu thư tới viện Phúc Thọ một chuyến.”
Trần Loan buông tay cười nhạt, thân thể hơi mềm xuống, che miệng ngáp một cái, trong mắt tự nhiên phủ kín một lớp sương mù: “Nhìn xem, không phải người tới rồi sao?”
Thái Tử bị phế truất và giam cầm, không thể nói cuối cùng Hoàng Đế sẽ quyết định trừng phạt trưởng tử thế nào, cứ như thế, tất nhiên nàng không thể tái giá lần nữa.
Lúc này lão thái thái gọi nàng qua, sợ rằng trong lòng đã có suy nghĩ khác.
Dấu hiệu mưa gió sắp kéo đến.
Trần Loan đi chậm hơn Kỷ Hoán vài bước, không nhanh không chậm theo sau, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, góc áo màu trắng bị gió thổi bay, thu bớt vẻ hờ hững ngày thường, các góc cạnh dịu dàng, mềm mại nho nhã, khí phách thư sinh.
Trong lòng Trần Loan bình thản đến không ngờ, nàng cong khóe miệng, thấy hắn quen thuộc nơi này, có chút tò mò hỏi: “Điện hạ thường tới phủ quận chúa sao?”
“Không thường tới, đây là lần thứ hai.”
Cùng là người trong hoàng thất, quận chúa Cẩm Tú được Hoàng Đế thương tiếc vô cùng, khó tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hơn nữa tính tình Kỷ Hoán lạnh lùng, tùy tiện ghé thăm phủ quận chúa sẽ gây ra những lời chỉ trích, tất nhiên hắn không thể đến thường xuyên.
Trần Loan mím môi, cong nhẹ, trong giọng nói hiếm khi lộ ra chút thấp thỏm: “Điện hạ đã từng gặp nhị muội của ta chưa?”
Đối với vị Thư phi nương nương vẻ vang nhất hậu cung kiếp trước, Trần Loan không thể không thừa nhận, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Có lẽ bởi vì con người và sự việc này đã khiến nàng hiểu rõ, mình bị phủ Quốc Công quẳng đi và trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng trong tiềm thức, có những nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng nàng đã vô thức bỏ qua.
Loại lạnh nhạt vô cùng đó như mắc trong cổ họng, không phải sự phản bội và vứt bỏ của phủ Trấn Quốc Công có thể cho nàng.
Kỷ Hoán khẽ nhướng mày, đôi mắt sáng của tiểu cô nương trong veo, nàng hơi cắn m.ôi dưới, dáng vẻ hơi lo lắng.
“Ngày trước nàng đặc biệt quan tâm đến người nhị muội đó, từng dẫn theo không ít lần.” Kỷ Hoán bình tĩnh phân tích, màu sắc u ám chợt lóe qua ánh mắt.
Trần Loan hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ mi tâm, nói: “Thật hồ đồ.”
Nàng đột nhiên dừng bước chân, dáng người thướt tha lả lướt, khuôn mặt lộ ra vẻ rất phức tạp, nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Điện hạ cảm thấy nhị muội của ta thế nào? Có thể miễn cưỡng lọt vào mắt ngài được không?”
Kiếp trước đã vào mắt, nói không chừng kiếp này cũng vậy.
Kỷ Hoán nâng mí mắt, im lặng một lát rồi nói thật: “Phụ thân nàng từng tới tìm ta.”
Thân thể Trần Loan cứng đờ, cơn gió mềm mại ấm áp lướt qua gương mặt, nàng hoàn hồn, đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng lay động như tiếng chuông bạc: “Phụ thân muốn phù chính di nương trong phủ, để nhị muội dùng thân phận đích nữ phủ Quốc Công hầu hạ điện hạ?”
Tiểu cô nương thông minh nhạy bén hơn hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Kỷ Hoán thẳng thắn gật đầu thừa nhận, ánh mắt thâm thúy, giọng nói đặc biệt êm tai, tựa như rượu ngon lâu năm khiến người ta say mê: “Ta từ chối.”
Khi nói ra lời này, ánh mắt người đàn ông rơi vào gương mặt nhỏ có chút tái nhợt của Trần Loan, nóng bỏng bền chặt tựa khói lửa, không có cách nào bỏ qua. Mà lúc này tiểu cô nương lại ngước mắt, trực tiếp đón nhận tầm mắt của hắn, không chút né tránh, hỏi: “Nếu phụ thân đã hạ quyết tâm, lời hứa hẹn chắc hẳn là lợi ích mà điện hạ không thể từ chối, chuyện tốt và mỹ nhân, sao lại không làm?”
Ý tứ thăm dò của nàng quá rõ ràng, tuy giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lời nói lại có ý hăm doạ.
Kỷ Hoán biết tính tình không tranh với đời của nàng, nếu không thật sự khiến nàng tức giận, chuyện gì cũng có thể bình tĩnh thương lượng.
Phủ Quốc Công lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì mà hắn không biết?
“Nàng ta không có cửa lọt vào mắt ta.” Người đàn ông tiếc chữ như vàng, nhưng đến thời điểm này, tất nhiên hắn không muốn nhận lỗi về mình vì sự ngu ngốc của Trấn Quốc Công, khó tránh khỏi việc mở miệng chứng minh mình trong sạch.
Trần Loan cong môi, chiếc khăn trong lòng bàn tay chợt buông lỏng, sau đó nở nụ cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Điện hạ miệng vàng lời ngọc, nói lời phải giữ lấy lời.”
Sắc trời ngày càng u ám, cây trâm mạ vàng trên đầu Trần Loan rũ xuống vài sợi tua rua, phát ra ánh sáng dịu dàng lung linh, đôi mắt hạnh của tiểu cô nương hơi cụp xuống, dường như cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, nói: “Chỉ cần không phải Trần Diên, điện hạ có thể coi trọng bất cứ ai.”
Còn chưa bước vào phủ hoàng tử đã hào phóng như vậy, không ghen ghét đố kỵ, có đầy đủ phong thái của một đương gia chủ mẫu.
Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng bởi vì hắn trò chuyện với tiểu công chúa nước láng giềng vài câu đã khiến tiểu cô nương ghen tị quá mức, mấy ngày trời sắc mặt đều không tốt, ngày ngày đi theo sau hắn không rời.
Bởi vì mối hôn sự do Hoàng Hậu thuận miệng đồng ý, mà giữa hai người bọn họ, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Sắc mặt Kỷ Hoán dần trở nên lạnh lùng, khóe miệng cong cong có chút châm chọc, nói: “Đúng là lão phu nhân biết cách dạy dỗ.”
Nói đến đây, hai người cùng im lặng.
Lại một trận mưa xối xả đúng như đã hẹn, Trần Loan không ở lại phủ quận chúa dùng cơm trưa, ngược lại lên xe ngựa trở về phủ Quốc Công.
Sau hai trận mưa lớn liên tiếp, tất cả bụi bặm trong không khí đều được gột rửa và trấn áp, sức nóng thiêu đốt ngập trời bị bong tróc như lột kén, Thanh Phong Các bỏ các chậu băng, vài tấm chăn nhung mới cũng được thêm vào sập.
Trần Loan sinh không đủ tháng, sau đó lại bị đẩy xuống hồ sen, nếu không phải ngày ngày thuốc thang không dứt, hầu hạ tận tình bằng đủ mọi cách, e rằng cơ thể còn tệ hơn.
Trong thời tiết mưa dầm thế này, nàng chỉ ăn vài miếng cơm trưa đã đau đầu, nghiêng người nằm trên chiếc giường La Hán nhỏ nghỉ ngơi, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nhớ tới cái chết của mẫu thân, nghĩ đến Kỷ Hoán, không khỏi thiếu kiên nhẫn, sau một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, giọng nói cộc lốc của bà tử từ bên ngoài truyền tới, tựa như hạt cát cọ xát vào mặt đất, Trần Loan đứng dậy, còn chưa mở miệng đặt câu hỏi đã nhíu mày trước.
Người nào không có quy củ như vậy?
Lưu Nguyệt vén rèm hạt tiến vào, sắc mặt banh ra có chút căng thẳng, khẽ bẩm báo bên tai Trần Loan: “Cô nương, là ma ma trong viện lão thái thái, dẫn theo người trong cung tới.”
Trần Loan vừa tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn ẩn chứa chút mê mang buồn ngủ, nhưng đầu óc đã dần tỉnh táo, thấp giọng hỏi: “Người trong cung?”
“Thưa cô nương, là nữ quan của Thượng Y Cục, nói rằng tới hỏi xem lễ phục thành thân của cô nương có cần thay đổi chỗ nào không.” Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt cô nương nhà mình lạnh lùng.
Những người hầu hạ như bọn họ đều biết tâm ý của cô nương, cho dù Đông Cung có cao quý thế nào, cô nương cũng chẳng quan tâm, nếu không cũng sẽ không đợi đến khi Hoàng Hậu tự mình mở miệng tứ hôn.
Chỉ là ngày thành thân đang đến gần, lại có khước từ thế nào cũng không thể.
Gần đây phủ Quốc Công giăng đèn kết hoa, bày biện khắp nơi, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, đủ các loại bảo bối đồ cổ áp đáy hòm đều đã được đưa lên tầm ngắm. Dù sao Quốc Công gia tái hôn, đại cô nương xuất giá, đều không phải việc nhỏ có thể qua loa.
“Không phải cát phục (*) đã có Lễ Bộ phụ trách, tháng trước đã quyết định rồi sao? Hơn nữa cũng chỉ còn vài ngày, dù có thay đổi cũng không kịp.” Trong mắt Trần Loan vẫn bị che phủ bởi một tầng hơi nước, khẽ lẩm bẩm có chút khó hiểu.
(*): Trang phục mặc khi tế lễ thời xưa, thường là những nghi lễ tốt lành.
Mặc dù khó hiểu, nhưng nữ quan trong cung thì không thể chậm trễ, Lưu Nguyệt giúp Trần Loan sửa lại làn váy, chải đầu tóc gọn gàng thêm lần nữa, rồi mới ra ngoài cung kính mời người tiến vào.
Thoạt nhìn nữ quan kia rất hiền hoà, mỉm cười hành lễ với Trần Loan, nói: “Theo lệnh của Hoàng Hậu nương nương, ta đến cho đại cô nương xem qua cát phục. Nếu đại cô nương cho rằng chi tiết nào cần thay đổi, nó sẽ được xử lý và chỉnh sửa trong mấy ngày tới.”
Dứt lời, bà vẫy tay, ba nha hoàn mặc cung trang cụp mắt, nghe lời nâng chiếc khay đựng lễ phục Thái Tử Phi phú quý tột cùng trình tới trước mặt Trần Loan, ngọc trai sáng lấp lánh, khiến mọi người trong phòng bị loá mắt.
Hoá ra là theo lệnh Hoàng Hậu, Trần Loan khẽ gật đầu, nàng chỉ thản nhiên liếc mắt vài lần, đáy lòng không chút gợn sóng, hôn sự bị hủy bỏ, tất nhiên lễ phục này cũng không tới lượt nàng mặc.
“Lễ phục thành thân do Lễ Bộ sai người làm đương nhiên là tốt nhất, ta không hiểu chi tiết, chỉ cảm thấy trông rất đẹp, tùy tiện thay đổi, ngược lại sẽ làm hỏng bộ lễ phục này.”
“Lòng tốt của Hoàng Hậu nương nương, hy vọng khi trở về đại nhân hãy chuyển lời giúp ta, nói Trần Loan cảm ơn ân điển của Hoàng Hậu nương nương.”
Trần Loan không nhanh không chậm mở miệng, má lúm đồng tiền hai bên khóe miệng mềm mại ấm áp, dường như nữ quan đã sớm đoán được nàng sẽ nói lời này, bà tiến lên vài bước, nói: “Quả nhiên cô nương rất biết lễ và khéo léo, chỉ là nương nương đã dặn dò, nói hôn sự tuy gấp, nhưng cũng không thể vì vậy mà phớt lờ cô nương. Tất cả mọi chuyện phải hỏi ý kiến cô nương mới được.”
Hoàng Hậu đã nhiều lần hỏi đến, tất nhiên có thể thấy được hoàng gia rất coi trọng phủ Trấn Quốc Công, ma ma bên người lão thái thái cười không khép miệng được.
“Còn có vài lời, nương nương dặn ta nhắn nhủ với một mình cô nương, có thể nhờ cô nương cho mọi người lui xuống được không?” Nữ quan mỉm cười nhìn lướt qua hạ nhân quanh người, mở miệng hỏi.
Hoàng Hậu có chuyện nhắn nhủ?
Trần Loan kinh ngạc trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, nàng ho khẽ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Lui xuống hầu hạ đi, không có lệnh của ta, không ai được phép tiến vào.”
Đợi hạ nhân lui ra hết, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại hương lê mới lấy về từ cửa hàng hương liệu ngày hôm qua, rất nhẹ rất tĩnh mịch, từng làn khói nhẹ bay rồi tiêu tán, không giống với mùi hương thơm nồng mà các quý nữ thường sử dụng, tia sáng kỳ dị trong mắt nữ quan càng sâu hơn.
“Không biết nương nương muốn nhắn nhủ điều gì? Trần Loan chắc chắn sẽ tuân lệnh làm theo.” Trần Loan thản nhiên đánh giá người trước mắt, lạnh nhạt hỏi.
Lúc này, nụ cười của nữ quan đã chân thật hơn rất nhiều, ánh mắt bà rơi vào những sợi tơ vàng bạc phác họa ra hình dáng bộ lễ phục, thản nhiên nói: “Khi ta đợi lệnh để đến đây, Bát hoàng tử có dặn, nếu cô nương thích, có thể khảm mấy viên Đông Châu tròn trịa trên nút tay áo, vừa vặn có thể hoàn thành trước ngày thành thân.”
Nàng thích Đông Châu và ngọc đẹp, chuyện này, nàng từng thuận miệng nhắc tới trước mặt Kỷ Hoán.
Đôi đồng tử ngậm ý cười của Trần Loan co rụt lại, nàng giả vờ hỏi đầy nghi ngờ: “Bát hoàng tử điện hạ?”
Nữ quan đến đây là thân tín của Hoàng Hậu, cũng biết một chút nội tình, trả lời rất đúng mực: “Thưa cô nương, đúng là Bát hoàng tử điện hạ.”
Trái tim Trần Loan run lên, thông qua việc này, nàng lập tức nghĩ ra rất nhiều điều, Hoàng Hậu cũng biết chuyện, vậy Kỷ Hoán định làm gì?
Chuyện mất mạng như chơi, sao hắn lại dương dương khắp nơi như vậy, hắn điên rồi sao?
Trần Loan đứng tại chỗ, sắc mặt chuyển sang màu xanh trắng, lo sợ không yên, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của nữ quan thế nào.
Nữ quan lăn lộn trong cung đã lâu, sớm thành tinh rồi, chỉ dựa vào một ánh mắt một hành động cũng có thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, bà mở miệng an ủi nói: “Cô nương đừng lo lắng, nương nương và điện hạ đều có tính toán, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cuối cùng, mấy viên Đông Châu kia vẫn không thể khảm lên được.
Tiễn đi nữ quan rời đi, Trần Loan sức cùng lực kiệt, mềm mại thả mình trên giường La Hán, một ngày như vậy, trên vầng trán trắng nõn của nàng vẫn thấm ra một lớp mồ hôi mịn.
Cuộc hôn nhân của nàng và Kỷ Tiêu là Hoàng Hậu ban cho, miệng vàng lời ngọc, hiện giờ không biết hắn đã làm gì để đả động Hoàng Hậu đứng về phía mình?
Ma ma trong phòng lão thái thái cực kỳ không có phép tắc, bà ta vén rèm tiến vào, híp mắt cười hỏi: “Nữ quan trong cung đã nói gì với cô nương?”
Lời này không nên hỏi từ miệng một nô tài, hơn nữa còn là lão ma ma đã làm việc cho phủ Quốc Công từ lâu.
Tất nhiên Trần Loan cũng chẳng nể mặt bà ta, nàng thản nhiên mở miệng, nói: “Lời dặn dò của quý nhân trong cung, chẳng lẽ xưa nay ma ma quen làm mưa làm gió, ngay cả chuyện này ta cũng phải báo cáo với ngươi?”
Nụ cười của ma ma biến mất như ảo thuật, bà ta quỳ trên mặt đất dập đầu, xấu hổ nói: “Lão thái thái dặn lão nô…”
Một bàn tay trắng thuần cắt ngang lời nói của bà ta, mỹ nhân dùng tay ngọc vỗ về má thơm, vẻ mặt có chút lười biếng, mở miệng nói: “Chỗ tổ mẫu, ta sẽ tự đi nói, ma ma đừng lo lắng.”
Cứ như vậy, phủ Trấn Quốc Công yên ắng vài ngày, không sóng gió không quanh co, bình lặng đến khó tin. Trần Loan rất thích như vậy, cả ngày ở Thanh Phong Các đọc sách, nhàn rỗi thì ngồi thư giãn trong đình, cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn bất cứ ai.
Ngày 15 tháng 5, những thăng trầm biến đổi trong triều khiến mọi người bất ngờ không kịp chuẩn bị, ý chỉ phế truất Thái Tử được ban xuống mà không hề có chút dấu hiệu nào, tựa như sấm sét trên đất bằng, bùng nổ tới mức gây ra sóng gió động trời trong các quý phủ, nhất thời lòng người đều hoảng sợ.
Đã lục soát ra một lượng lớn đao kiếm và áo giáp trong đống đồ được Thái Tử Kỷ Tiêu bí mật đặt mua ở kinh thành, hành sự như thế dưới chân thiên tử chẳng khác gì tạo phản. Lão Hoàng Đế đang lâm bệnh nặng, nhận được tin tức như vậy, lập tức phun ra một búng máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Không có điều gì khiến người ta phải thất vọng buồn lòng hơn chuyện này.
Trong nhà Đế Vương, tình phụ tử máu mủ ruột rà cũng không thắng nổi nửa phần khát vọng đối với hoàng quyền.
Buổi chiều hôm đó, thánh chỉ phế truất Thái Tử đã được ban xuống Đông Cung, sau đó tin tức lan truyền khắp kinh thành như một cơn gió, gây ra nhiều chấn động mạnh.
Nghe nói sau khi công công truyền chỉ tới nơi, Đông Cung rất náo nhiệt, kèm theo đó là một dải lụa đỏ. Thái Tử Kỷ Tiêu không ngừng kêu oan, quỳ gối ở cửa chính đại điện, nhưng Hoàng Thượng không chịu gặp mặt nghe giải thích.
Khi tin tức truyền đến phủ Quốc Công, Trần Loan đang chơi xích đu ở phía sau ngọn núi giả. Lúc Bồ Đào nhận được tin tức chạy về bẩm báo, đôi môi trắng bệch không còn chút máu, giọng nói cũng run rẩy.
Trần Loan rất bình tĩnh nghe hết tin tức, từng câu từng chữ đều không bỏ sót, sau đó không kiềm chế được mà cong môi trước mặt mọi người, lộ ra hai má lúm đồng tiền mềm mại đáng yêu.
Không những không lo lắng, ngược lại trông còn rất vui vẻ.
Khi trời sẩm tối, thánh chỉ sắc phong Bát hoàng tử làm Thái Tử cũng từ chính điện truyền ra, sau đó lặng lẽ khuếch tán cùng bóng đêm, lại lần nữa khuấy động bão táp trong các thế gia quý tộc.
Đây chắc chắn là một đêm không ngủ.
Trần Loan hái được ít hoa sơn chi thả vào chậu nước, cánh hoa trắng nước dập dềnh theo gợn nước, có bóng đêm ngoài cửa sổ làm bạn, mùi hương thơm nồng. Nàng ngồi trước gương đồng, thưởng thức những bảo vật quý hiếm năm xưa thu thập được.
Bồ Đào tay chân nhẹ nhàng tiến vào khêu tâm đèn, thấy nàng vẫn ngồi mãi chưa ngủ, không khỏi nói: “Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội thay quần áo nhé?”
Trần Loan không chút để ý ngẩng đầu, tầm mắt lại thả ra ngoài bầu trời đen kịt, lắc đầu nói: “Canh giờ vẫn còn sớm, ngủ rồi lát nữa cũng phải dậy.”
“Tối nay đã được định sẵn là không yên tĩnh.”
Lời này vừa rơi xuống, một tiểu nha hoàn đã xách đèn đi tới, đứng bên ngoài rèm cao giọng bẩm báo: “Quốc Công gia và lão phu nhân mời đại tiểu thư tới viện Phúc Thọ một chuyến.”
Trần Loan buông tay cười nhạt, thân thể hơi mềm xuống, che miệng ngáp một cái, trong mắt tự nhiên phủ kín một lớp sương mù: “Nhìn xem, không phải người tới rồi sao?”
Thái Tử bị phế truất và giam cầm, không thể nói cuối cùng Hoàng Đế sẽ quyết định trừng phạt trưởng tử thế nào, cứ như thế, tất nhiên nàng không thể tái giá lần nữa.
Lúc này lão thái thái gọi nàng qua, sợ rằng trong lòng đã có suy nghĩ khác.