Một tấm rèm hạt, hai thế giới.
Hàng mi mảnh dài của Trần Loan giống như một chiếc quạt nhỏ tinh tế, lướt nhẹ qua lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, mang theo chút hoảng loạn, rồi lại quyến rũ linh hồn theo một cách khác.
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoán bỗng trở nên sâu thẳm như mực, bàn tay còn lại đang buông thõng bên hông hơi nắm chặt, biểu cảm tối tăm phức tạp.
Trần Loan trời sinh có một khuôn mặt nhỏ nhắn như đoá hoa sen tao nhã. Hắn từng nhìn thấy mỗi một nụ cười một cái nhăn mày hay hờn dỗi oán giận trên gương mặt đó, nên lại càng không chấp nhận được người đàn ông bên cạnh nhìn trộm dù chỉ một chút.
Hắn cũng là đàn ông, tất nhiên biết sức hấp dẫn của dung nhan tuyệt sắc này đối với đàn ông, huống chi phía sau tiểu cô nương còn có phủ Trấn Quốc Công, cho dù hiện giờ đã không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn là một phần lực lượng không thể khinh thường.
“Điện hạ?” Trần Loan không nhìn thấy những thứ trước mắt, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, điều này khiến nàng có cảm giác không an toàn, lập tức hơi nghiêng đầu, mở miệng mang theo chút nghi hoặc.
“Lần sau gặp phải Kỷ Tiêu, không cần phải lo trước lo sau như hôm nay, cứ trực tiếp từ chối là được.” Giọng hắn hơi khàn, giống như hạt mưa rơi xuống gạch ngói phủ đầy rêu xanh, dịu êm và mát lạnh.
Dứt lời, hắn cũng buông lỏng tay.
Trần Loan lấy lại ánh sáng, ánh mắt đầu tiên rơi vào khuôn cằm với những đường nét rõ ràng của người đàn ông, nàng chậm rãi ngước mắt lên, lại bắt gặp khoé miệng hơi cong của Kỷ Hoán, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều mà người khác khó có thể phát hiện: “Không cần phải sợ ai.”
E rằng nàng là người đầu tiên nhận được lời hứa hẹn như thế của Bát hoàng tử.
Cơ thể Trần Loan hơi căng chặt, trong đôi mắt hạnh gợn sóng lăn tăn tích tụ một lớp sương mù mỏng manh, mơ hồ kín đáo, nàng đỏ mặt nhỏ giọng đồng ý: “Cảm ơn điện hạ.”
Trên mặt cảm động bao nhiêu, trong lòng tỉnh táo bấy nhiêu.
Nếu cảnh tượng này xảy ra ở kiếp trước, nàng không biết mình sẽ vui mừng tới mức nào.
Nhưng nàng không phải Trần Loan của kiếp trước.
Tất cả những chuyện nàng đã trải qua, có nghĩa rằng nàng không bao giờ có thể hạnh phúc với một người mà không chút phiền nhiễu, giống như thời gian mấy năm của kiếp trước, dính lấy hắn, làm cái đuôi nhỏ của hắn, không liên quan gì đến quyền thế và địa vị, không có lựa chọn lợi hay hại, niềm vui thuần tuý như vậy, e là nàng sẽ không bao giờ tìm lại được.
Trần Loan bỗng nhiên yên lặng, tựa như thất thần.
Hiện tại những lời Kỷ Hoán nói với nàng, có mấy phần là thật lòng?
Trước kia tiêu tốn vài năm trên người hắn, hắn hoàn toàn thờ ơ, hiện giờ lại đột nhiên thay đổi thành người khác, dễ dàng nói ra lời hứa hẹn mà kiếp trước nàng tha thiết ước mơ.
Nói cho cùng, nàng đi tìm hắn là có mưu đồ, muốn mượn chuyện này để thay đổi quỹ đạo, tránh xa Đông Cung, mà hắn thì thuận thế đồng ý, chỉ sợ cũng không hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Nghĩ sâu hơn như thế, Trần Loan đột nhiên mất hứng.
Ánh mắt người đàn ông tựa như thanh kiếm sắc bén, dường như có thể hiểu rõ tâm tư sâu kín nhất trong lòng nàng, Trần Loan và hắn nhìn nhau một lát, sau đó nàng dẫn đầu dịch chuyển tầm mắt.
Tiếng nước róc rách, mặt trời chiếu sáng trên mặt sông Chu Tước, từng giọt nước rực rỡ muôn màu, các con thuyền tham gia giải đua thuyền rồng đã lao về phía trước, bỏ xa họ ở phía sau.
Đến khi mặt trời thu lại ánh nắng chói chang, sắc trời dần tối, Trần Loan mới hoàn hồn như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, lại thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế bên kia, một ván cờ bày trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, các quân đen trắng đã giảm đi không ít.
Trần Loan nới lỏng cổ tay, bước tới nhìn xem, chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhíu mày.
Nàng không giỏi chơi cờ, ngày xưa lúc học rất mệt mỏi, nàng tình nguyện đi luyện đàn, cũng không muốn tốn công sức vào bàn cờ, rút dây động rừng. Nàng lười hoang phí đầu óc để suy nghĩ thận trọng từng bước, càng không giỏi làm đâu chắc đấy, khéo léo mọi nơi.
Nhưng ngay cả người như nàng cũng có thể nhìn ra quân trắng đen trên bàn cờ có thực lực ngang nhau, thực chất quân màu đen đã sức cùng lực tận, ngược lại thế cờ quân trắng rất sắc bén, chiến thắng đã ở ngay trước mắt.
Trần Loan cong môi, nở nụ cười rất nhỏ, hỏi: “Thắng bại đã rõ, hà cớ gì điện hạ còn phí công cầm cự?”
Giọng người phụ nữ mềm mại dịu dàng, cho dù chỉ hơi mỉm cười, cũng sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ nhấn chìm con người ta ở trong đó, quân cờ trắng trong tay Kỷ Hoán khựng lại, chậm chạp không hạ xuống, cuối cùng khi hạ xuống, lại thả cho quân cờ đen một con đường sống.
Đây căn bản không phải phong cách chơi cờ của người đàn ông.
Trần Loan kinh ngạc nhướng mày, Kỷ Hoán vui vẻ đứng dậy, gương mặt lạnh lùng mềm mại hơn rất nhiều, tiểu cô nương xinh xắn đứng trước mặt hắn, đôi mắt xinh đẹp toả sáng rực rỡ, trái tim dù có cứng rắn tới đâu cũng sẽ mềm đi vài phần.
Trong ba năm khó khăn nhất, chịu đủ loại ức hiếp từ người khác, ai cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn, rồi nghênh ngang rời đi, không ai thương xót không ai giúp đỡ, hắn cắn răng vượt qua cuộc sống gian khổ từng bước leo lên cao.
Không có lời nào để nói, cá lớn nuốt cá bé, xưa nay vẫn vậy.
Nếu nắm đấm của ngươi đủ cứng, đủ tự tin, người khác tự nhiên sẽ kính sợ, còn nếu không có bản lĩnh thì chỉ có thể cam chịu làm kẻ tầm thường, sống trong xó xỉnh, bị người bắt nạt đủ đường.
Từ nhỏ suy nghĩ của Kỷ Hoán luôn kín đáo, nhìn thấu mọi việc, tất nhiên cũng không oán thán điều gì. Lúc nhỏ, Kỷ Tiêu làm nhục hắn ức hiếp hắn, đó là vì hắn kém cỏi, ngược lại, sau này nếu Kỷ Tiêu rơi vào tay hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không nương tay.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trần Loan vẫn còn nhỏ, bánh bao nhỏ mắt ngọc mày ngài, ngọng nghịu đáng yêu, không nhiễm chút dung tục nào của nhà quan. Khi ấy tuổi hắn cũng không lớn, tính tình tuy lạnh lùng, nhưng dù sao cũng không chấp nhặt trẻ nhỏ.
Nàng thích theo sau thì cứ theo đi, đợi nàng lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ dừng những hành vi ngu ngốc đó lại.
Chỉ là không ngờ tới, diện mạo của tiểu cô nương ngày càng quyến rũ, chấp niệm đối với hắn cũng ngày càng mạnh mẽ.
Mãi cho đến một ngày khi đang dạo bước trên con phố ồn ào náo nhiệt, nghe mấy người tán dóc trong quán trà nói tới viên ngọc quý phủ Trấn Quốc Công, những người ngồi bên cạnh vô thức thốt ra vài chữ Bát hoàng tử.
Hắn mới bừng tỉnh phát hiện.
Mọi người đều biết tâm tư của nàng.
Thân là người trong cuộc, tất nhiên Kỷ Hoán không thể thờ ơ, điều duy nhất hắn có thể làm, dường như chỉ có một chữ nhẫn, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, vì nếu cưới nàng, sẽ chỉ khiến nàng ấm ức và thua thiệt.
Hiện giờ, nàng sắp thành thân rồi.
Ánh mắt Kỷ Hoán bị thu hút, dừng trên bàn cờ, quân cờ đen trắng ngang dọc, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, niết nhẹ quân cờ trắng trên đầu ngón tay, sau đó phất tay áo một cái, khi Trần Loan nhìn lại, bàn cờ đã rối loạn.
“Điện hạ, vì sao?” Trần Loan có chút tò mò hỏi.
Vẻ mặt tiểu cô nương vô cùng nghiêm túc, tròng mắt đen trắng rõ ràng, trong veo xinh xắn như bánh bao nhỏ lần đầu gặp mặt.
Người đàn ông chợt nở nụ cười, giọng nói dịu dàng nho nhã, thay đổi vẻ lạnh lùng trước kia, nói: “Một ván cờ mà thôi, cứ làm theo trái tim mình là được.”
Hắn không muốn nói thêm, Trần Loan cũng lười hỏi nhiều, nhìn ánh chiều tà phía chân trời, đỏ rực một khoảng trời, nàng hơi rũ lông mi, mở miệng nói: “Ta nên trở về phủ.”
Kỷ Hoán khẽ gật đầu, đứng dậy lấy khăn che mặt tự tay đeo cho nàng, hơi thở ấm áp quyện với hương rượu yên tĩnh, ánh mắt nàng né trái né phải, khuôn mặt ửng hồng tựa ráng mây.
“Loan Loan…” Dường như hắn có điều muốn nói, nhưng khi Trần Loan ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, người đàn ông lại thu tầm mắt trước một bước, cong khóe miệng, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ngay cả hiện tại, nàng duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt hắn, đỏ mặt lợi dụng hắn giải trừ hôn ước với Đông Cung.
Hắn cũng chỉ cảm thấy cầu còn không được, vui vẻ chịu đựng.
Lời nói của người đàn ông không đầu không đuôi, Trần Loan vô thức nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Có phải bên phía Thái Tử …”
Ánh mắt Kỷ Hoán trở nên lạnh lùng, đồng tử lộ ra vẻ hờ hững và khinh thường: “Không cần lo lắng, chuyện tứ hôn ít ngày nữa sẽ được giải quyết, không ai dám ép buộc nàng.”
Mười mấy năm ẩn nấp, bày mưu tính kế, hiện giờ hắn chỉ chờ Kỷ Tiêu ra tay.
Trần Loan lên xe ngựa trở về phủ, ánh nắng thu lại sự gay gắt, chỉ còn sự êm dịu, trải đều trên dáng người yểu điệu của thiếu nữ, mạ lên một vầng sáng màu vàng, giống như nữ thần.
Lúc này cảnh tượng tưng bừng trên sông Chu Tước đã tan hết, Kỷ Hoán đứng ở mũi thuyền, đường nét trên khuôn mặt dịu lại, nếu khoác lên mình bộ đồ trắng, trông sẽ rất giống một thư sinh dịu dàng nho nhã.
Tiểu cô nương đã thay đổi rất nhiều, trong lòng có những trăn trở, cũng lảng tránh hắn hết lần này đến lần khác, hắn đều nhìn thấy tất cả.
Trước kia có rất nhiều chuyện, tất cả đều không như ý muốn, hắn không thể thoái thác trách nhiệm. Nếu không phải trước đó hắn bị cản trở, lo trước lo sau, tiểu cô nương cũng không đến mức sợ sệt như thế.
Nếu nàng muốn trốn tránh, che giấu suy nghĩ của riêng mình, hắn vẫn sẽ dung túng, bảo vệ nàng.
Tóm lại, mưa gió qua đi, cầu vồng sẽ tới.
Hàng mi mảnh dài của Trần Loan giống như một chiếc quạt nhỏ tinh tế, lướt nhẹ qua lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, mang theo chút hoảng loạn, rồi lại quyến rũ linh hồn theo một cách khác.
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoán bỗng trở nên sâu thẳm như mực, bàn tay còn lại đang buông thõng bên hông hơi nắm chặt, biểu cảm tối tăm phức tạp.
Trần Loan trời sinh có một khuôn mặt nhỏ nhắn như đoá hoa sen tao nhã. Hắn từng nhìn thấy mỗi một nụ cười một cái nhăn mày hay hờn dỗi oán giận trên gương mặt đó, nên lại càng không chấp nhận được người đàn ông bên cạnh nhìn trộm dù chỉ một chút.
Hắn cũng là đàn ông, tất nhiên biết sức hấp dẫn của dung nhan tuyệt sắc này đối với đàn ông, huống chi phía sau tiểu cô nương còn có phủ Trấn Quốc Công, cho dù hiện giờ đã không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn là một phần lực lượng không thể khinh thường.
“Điện hạ?” Trần Loan không nhìn thấy những thứ trước mắt, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, điều này khiến nàng có cảm giác không an toàn, lập tức hơi nghiêng đầu, mở miệng mang theo chút nghi hoặc.
“Lần sau gặp phải Kỷ Tiêu, không cần phải lo trước lo sau như hôm nay, cứ trực tiếp từ chối là được.” Giọng hắn hơi khàn, giống như hạt mưa rơi xuống gạch ngói phủ đầy rêu xanh, dịu êm và mát lạnh.
Dứt lời, hắn cũng buông lỏng tay.
Trần Loan lấy lại ánh sáng, ánh mắt đầu tiên rơi vào khuôn cằm với những đường nét rõ ràng của người đàn ông, nàng chậm rãi ngước mắt lên, lại bắt gặp khoé miệng hơi cong của Kỷ Hoán, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều mà người khác khó có thể phát hiện: “Không cần phải sợ ai.”
E rằng nàng là người đầu tiên nhận được lời hứa hẹn như thế của Bát hoàng tử.
Cơ thể Trần Loan hơi căng chặt, trong đôi mắt hạnh gợn sóng lăn tăn tích tụ một lớp sương mù mỏng manh, mơ hồ kín đáo, nàng đỏ mặt nhỏ giọng đồng ý: “Cảm ơn điện hạ.”
Trên mặt cảm động bao nhiêu, trong lòng tỉnh táo bấy nhiêu.
Nếu cảnh tượng này xảy ra ở kiếp trước, nàng không biết mình sẽ vui mừng tới mức nào.
Nhưng nàng không phải Trần Loan của kiếp trước.
Tất cả những chuyện nàng đã trải qua, có nghĩa rằng nàng không bao giờ có thể hạnh phúc với một người mà không chút phiền nhiễu, giống như thời gian mấy năm của kiếp trước, dính lấy hắn, làm cái đuôi nhỏ của hắn, không liên quan gì đến quyền thế và địa vị, không có lựa chọn lợi hay hại, niềm vui thuần tuý như vậy, e là nàng sẽ không bao giờ tìm lại được.
Trần Loan bỗng nhiên yên lặng, tựa như thất thần.
Hiện tại những lời Kỷ Hoán nói với nàng, có mấy phần là thật lòng?
Trước kia tiêu tốn vài năm trên người hắn, hắn hoàn toàn thờ ơ, hiện giờ lại đột nhiên thay đổi thành người khác, dễ dàng nói ra lời hứa hẹn mà kiếp trước nàng tha thiết ước mơ.
Nói cho cùng, nàng đi tìm hắn là có mưu đồ, muốn mượn chuyện này để thay đổi quỹ đạo, tránh xa Đông Cung, mà hắn thì thuận thế đồng ý, chỉ sợ cũng không hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Nghĩ sâu hơn như thế, Trần Loan đột nhiên mất hứng.
Ánh mắt người đàn ông tựa như thanh kiếm sắc bén, dường như có thể hiểu rõ tâm tư sâu kín nhất trong lòng nàng, Trần Loan và hắn nhìn nhau một lát, sau đó nàng dẫn đầu dịch chuyển tầm mắt.
Tiếng nước róc rách, mặt trời chiếu sáng trên mặt sông Chu Tước, từng giọt nước rực rỡ muôn màu, các con thuyền tham gia giải đua thuyền rồng đã lao về phía trước, bỏ xa họ ở phía sau.
Đến khi mặt trời thu lại ánh nắng chói chang, sắc trời dần tối, Trần Loan mới hoàn hồn như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, lại thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế bên kia, một ván cờ bày trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, các quân đen trắng đã giảm đi không ít.
Trần Loan nới lỏng cổ tay, bước tới nhìn xem, chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhíu mày.
Nàng không giỏi chơi cờ, ngày xưa lúc học rất mệt mỏi, nàng tình nguyện đi luyện đàn, cũng không muốn tốn công sức vào bàn cờ, rút dây động rừng. Nàng lười hoang phí đầu óc để suy nghĩ thận trọng từng bước, càng không giỏi làm đâu chắc đấy, khéo léo mọi nơi.
Nhưng ngay cả người như nàng cũng có thể nhìn ra quân trắng đen trên bàn cờ có thực lực ngang nhau, thực chất quân màu đen đã sức cùng lực tận, ngược lại thế cờ quân trắng rất sắc bén, chiến thắng đã ở ngay trước mắt.
Trần Loan cong môi, nở nụ cười rất nhỏ, hỏi: “Thắng bại đã rõ, hà cớ gì điện hạ còn phí công cầm cự?”
Giọng người phụ nữ mềm mại dịu dàng, cho dù chỉ hơi mỉm cười, cũng sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ nhấn chìm con người ta ở trong đó, quân cờ trắng trong tay Kỷ Hoán khựng lại, chậm chạp không hạ xuống, cuối cùng khi hạ xuống, lại thả cho quân cờ đen một con đường sống.
Đây căn bản không phải phong cách chơi cờ của người đàn ông.
Trần Loan kinh ngạc nhướng mày, Kỷ Hoán vui vẻ đứng dậy, gương mặt lạnh lùng mềm mại hơn rất nhiều, tiểu cô nương xinh xắn đứng trước mặt hắn, đôi mắt xinh đẹp toả sáng rực rỡ, trái tim dù có cứng rắn tới đâu cũng sẽ mềm đi vài phần.
Trong ba năm khó khăn nhất, chịu đủ loại ức hiếp từ người khác, ai cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn, rồi nghênh ngang rời đi, không ai thương xót không ai giúp đỡ, hắn cắn răng vượt qua cuộc sống gian khổ từng bước leo lên cao.
Không có lời nào để nói, cá lớn nuốt cá bé, xưa nay vẫn vậy.
Nếu nắm đấm của ngươi đủ cứng, đủ tự tin, người khác tự nhiên sẽ kính sợ, còn nếu không có bản lĩnh thì chỉ có thể cam chịu làm kẻ tầm thường, sống trong xó xỉnh, bị người bắt nạt đủ đường.
Từ nhỏ suy nghĩ của Kỷ Hoán luôn kín đáo, nhìn thấu mọi việc, tất nhiên cũng không oán thán điều gì. Lúc nhỏ, Kỷ Tiêu làm nhục hắn ức hiếp hắn, đó là vì hắn kém cỏi, ngược lại, sau này nếu Kỷ Tiêu rơi vào tay hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không nương tay.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trần Loan vẫn còn nhỏ, bánh bao nhỏ mắt ngọc mày ngài, ngọng nghịu đáng yêu, không nhiễm chút dung tục nào của nhà quan. Khi ấy tuổi hắn cũng không lớn, tính tình tuy lạnh lùng, nhưng dù sao cũng không chấp nhặt trẻ nhỏ.
Nàng thích theo sau thì cứ theo đi, đợi nàng lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ dừng những hành vi ngu ngốc đó lại.
Chỉ là không ngờ tới, diện mạo của tiểu cô nương ngày càng quyến rũ, chấp niệm đối với hắn cũng ngày càng mạnh mẽ.
Mãi cho đến một ngày khi đang dạo bước trên con phố ồn ào náo nhiệt, nghe mấy người tán dóc trong quán trà nói tới viên ngọc quý phủ Trấn Quốc Công, những người ngồi bên cạnh vô thức thốt ra vài chữ Bát hoàng tử.
Hắn mới bừng tỉnh phát hiện.
Mọi người đều biết tâm tư của nàng.
Thân là người trong cuộc, tất nhiên Kỷ Hoán không thể thờ ơ, điều duy nhất hắn có thể làm, dường như chỉ có một chữ nhẫn, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, vì nếu cưới nàng, sẽ chỉ khiến nàng ấm ức và thua thiệt.
Hiện giờ, nàng sắp thành thân rồi.
Ánh mắt Kỷ Hoán bị thu hút, dừng trên bàn cờ, quân cờ đen trắng ngang dọc, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, niết nhẹ quân cờ trắng trên đầu ngón tay, sau đó phất tay áo một cái, khi Trần Loan nhìn lại, bàn cờ đã rối loạn.
“Điện hạ, vì sao?” Trần Loan có chút tò mò hỏi.
Vẻ mặt tiểu cô nương vô cùng nghiêm túc, tròng mắt đen trắng rõ ràng, trong veo xinh xắn như bánh bao nhỏ lần đầu gặp mặt.
Người đàn ông chợt nở nụ cười, giọng nói dịu dàng nho nhã, thay đổi vẻ lạnh lùng trước kia, nói: “Một ván cờ mà thôi, cứ làm theo trái tim mình là được.”
Hắn không muốn nói thêm, Trần Loan cũng lười hỏi nhiều, nhìn ánh chiều tà phía chân trời, đỏ rực một khoảng trời, nàng hơi rũ lông mi, mở miệng nói: “Ta nên trở về phủ.”
Kỷ Hoán khẽ gật đầu, đứng dậy lấy khăn che mặt tự tay đeo cho nàng, hơi thở ấm áp quyện với hương rượu yên tĩnh, ánh mắt nàng né trái né phải, khuôn mặt ửng hồng tựa ráng mây.
“Loan Loan…” Dường như hắn có điều muốn nói, nhưng khi Trần Loan ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, người đàn ông lại thu tầm mắt trước một bước, cong khóe miệng, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ngay cả hiện tại, nàng duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt hắn, đỏ mặt lợi dụng hắn giải trừ hôn ước với Đông Cung.
Hắn cũng chỉ cảm thấy cầu còn không được, vui vẻ chịu đựng.
Lời nói của người đàn ông không đầu không đuôi, Trần Loan vô thức nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Có phải bên phía Thái Tử …”
Ánh mắt Kỷ Hoán trở nên lạnh lùng, đồng tử lộ ra vẻ hờ hững và khinh thường: “Không cần lo lắng, chuyện tứ hôn ít ngày nữa sẽ được giải quyết, không ai dám ép buộc nàng.”
Mười mấy năm ẩn nấp, bày mưu tính kế, hiện giờ hắn chỉ chờ Kỷ Tiêu ra tay.
Trần Loan lên xe ngựa trở về phủ, ánh nắng thu lại sự gay gắt, chỉ còn sự êm dịu, trải đều trên dáng người yểu điệu của thiếu nữ, mạ lên một vầng sáng màu vàng, giống như nữ thần.
Lúc này cảnh tượng tưng bừng trên sông Chu Tước đã tan hết, Kỷ Hoán đứng ở mũi thuyền, đường nét trên khuôn mặt dịu lại, nếu khoác lên mình bộ đồ trắng, trông sẽ rất giống một thư sinh dịu dàng nho nhã.
Tiểu cô nương đã thay đổi rất nhiều, trong lòng có những trăn trở, cũng lảng tránh hắn hết lần này đến lần khác, hắn đều nhìn thấy tất cả.
Trước kia có rất nhiều chuyện, tất cả đều không như ý muốn, hắn không thể thoái thác trách nhiệm. Nếu không phải trước đó hắn bị cản trở, lo trước lo sau, tiểu cô nương cũng không đến mức sợ sệt như thế.
Nếu nàng muốn trốn tránh, che giấu suy nghĩ của riêng mình, hắn vẫn sẽ dung túng, bảo vệ nàng.
Tóm lại, mưa gió qua đi, cầu vồng sẽ tới.