• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thư phòng, cửa sổ nửa khép nửa mở, bầu trời bên ngoài càng thêm âm u, trông như sắp mưa, trong ngọn gió hè mang theo sự oi bức và ngột ngạt, thổi vào trong phòng, lay động đến mức người ta phập phồng không yên.

Kỷ Hoán nghiêm mặt thờ ơ không nói lời nào, toàn bộ thư phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào trầm thấp của nữ nhân.

Trần Thân chỉ cho rằng Kỷ Hoán ngại thể diện Thái Tử gia không chủ động mở miệng, thế là ông ta soạn bản thảo trong lòng, đắn đo cất lời: “Tuy tiểu nữ là con thứ nhưng xưa nay chi phí ăn mặc, bao gồm cả tiên sinh dạy học đều chiếu theo Loan Nhi, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn. Nếu như lần này không phải vì một lòng say mê điện hạ thì cũng không làm chuyện điên rồi tới mức này.”

Nghe vào thì thấy thật như có chuyện như thế.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Kỷ Hoán rơi trên khuôn mặt đang chảy nước mắt như mưa của Trần Diên, gương mặt đau khổ yêu kiều, sau đó giằng co trên mặt mày tinh xảo của nàng ta.

Khuôn mặt đó ẩn chứa thần thái tương tự Trần Loan ba bốn phần.

Hắn gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, phát ra từng tiếng vang khẽ, Trần Diên cảm thấy đầu gối quỳ tới đau nhức, trái tim lại gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, mang theo sự chất vấn nhàn nhạt, tựa như cười mà không phải cười, chỉ khiến người ta cảm thấy nhìn không thấu: “Nói như vậy, ngược lại là lỗi của Cô rồi?”

Thân thể mảnh khảnh của Trần Diên run lên, nàng ta cắn m.ôi dưới thấp giọng nói: “Thần nữ không dám.”

Trần Thân vội vàng cười sang sảng vài tiếng hòa giải: “Điện hạ phong thần tuấn lãng, tư thái long phượng, những nữ tử đã thấy qua đương nhiên đều nhớ thương, trái tim hoàn toàn đặt trên người điện hạ.”

Kỷ Hoán không nhịn được mà bật cười, Trần Thân này không có bản lĩnh gì, công phu vỗ mông ngựa thì lại đến nơi đến chốn.

“Hậu viện của điện hạ ít người, Diên Nhi từ nhỏ đã khéo léo hiểu lòng người, mỗi ngày điện hạ xử lý xong chính vụ, nghe đàn xem múa, tiêu tan mệt mỏi, há lại không vui thích?”

Trần Thân không được tính là người đàn ông mê muội sắc đẹp, cả ngày chìm trong phụ nữ, chỉ riêng việc phủ Quốc Công nhiều năm không có người mới là có thể hiểu được.

Nhưng đàn ông ấy, đặc biệt là đàn ông ở địa vị cao tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dù sao cuộc sống cũng phải chú ý đến chút tình thú.

Thái Tử Phi phụ trách việc quản lý hậu viện, đoan trang hào phóng, lại thường phải làm ra được vẻ dịu dàng cẩn thận, gánh vác trách nhiệm của chính thê. Trên thì phải ngăn cản lời đồn đại bên ngoài, dưới thì phải quản lý thị thiếp thích làm trò mê hoặc lòng người trong hậu viện, với phu quân thì nhiều nhất chỉ làm được đến mức tương kính như tân.

Hai nữ nhi phủ Trấn Quốc Công của ông, một người ngồi vững vị trí Thái Tử Phi, một người nắm giữ trái tim Thái Tử, ở tiền triều cũng có thể trở thành một kiểu trợ lực.

Ngón tay cái của Kỷ Hoán lướt qua chén trà nóng mà Trần Diên vừa dâng lên, hương trà thanh nhã, nước trà màu xanh vàng đã trút bỏ nhiệt độ nóng bỏng, chỉ còn lại sự ấm áp.

“Nếu như nàng ta vào Đông Cung, thứ nữ phủ Quốc Công, lại là muội muội của Thái Tử Phi, cô nên cho nàng ta danh phận gì đây?” Kỷ Hoán có chút nghiền ngẫm cong môi, dường như thật sự bị vấn đề này làm khó.

Trần Diên đột nhiên ngước mắt, lồng ngực phập phồng mãnh liệt vài cái, nước mắt vẫn luôn tích trữ trong hốc mắt tuôn rơi lã chã, lần này là thật sự vui đến phát khóc.

Chỉ cần Thái Tử đồng ý, nàng ta tiến vào Đông Cung, tất nhiên không thể nào thật sự làm thị thiếp không danh không phận được.

Cho dù không tới Lương Đệ thì cũng phải là Lương Viện nhỉ.

Trần Thân nhìn dáng vẻ này của nữ nhi cũng cảm thấy vui mừng, chẳng qua lời khách sáo nên nói thì vẫn phải nói hết: “Chuyện này đương nhiên là dựa theo tâm ý của điện hạ, có thể hầu hạ bên cạnh điện hạ là vinh hạnh của hai nữ nhi nhà thần.”

Kỷ Hoán cười cười, vẻ mặt chợt lạnh đi: “Quốc Công gia, vào ngày đại hôn của Cô làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu để phụ hoàng biết được, truy cứu tới cùng, ngươi có biết mình phạm phải tội gì không?”

Người đàn ông thân dài như ngọc, biểu cảm hung ác nham hiểm, tựa như Diêm Quân của địa phủ đang hành tẩu nhân gian, trong mỗi một chữ đều bao hàm vẻ uy nghiêm không đổi, hoàn toàn rét lạnh.

Sắc mặt Trần Thân cũng trầm xuống theo, ông thật sự không biết vị Thái Tử tân nhiệm này có đầu óc dốt đặc cán mai hay gì nữa.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, đây cũng là loại chuyện tốt khiến người ta không thể từ chối.

Thứ nữ phủ Quốc Công nhà ông lấy thân phận thị thiếp gả vào Đông Cung, còn có thể khiến Kỷ Hoán hắn uất ức hay sao?

Dù Kỷ Hoán có năng lực đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối ngạo mạn mà thôi…

Trần Thân híp híp mắt.

Lúc này Trần Diên lại hơi thẳng người dậy, dập đầu xuống đất, nghẹn ngào nói: “Thần nữ biết tội, xin điện hạ trách phạt.”

Kỷ Hoán không kiên nhẫn nhíu mày, bàn chân rẽ sang hướng khác, đi về phía cửa.

Đúng là một câu cũng không muốn nhiều lời, nửa phần mặt mũi cũng không cho.

Khi đôi giày bó đế đen viền vàng có hoa văn mãng xà vững vàng đi qua người phụ nữ đang quỳ gối mới dừng lại một lát, trong lời nói mang theo vẻ đùa cợt: “Vào cung yến năm ngoái, trong hoa đình, nhị tiểu thư và thứ trưởng tử của An Vũ Hầu đã làm những gì còn cần Cô nhắc nhở sao?”

Trần Thân không dám tin mở to hai mắt, trên gương mặt chữ quốc xen lẫn màu trắng xanh. Một lát sau ông mới nhìn về phía Trần Diên, không giấu được sự thất vọng nơi đáy mắt, lạnh giọng nói: “Thứ trưởng tử nhà An Vũ Hầu mà điện hạ nói tới, con từng gặp mặt hắn?”

An Vũ Hầu… Đó là một tên ăn chơi trác táng cả ngày chỉ biết trêu mèo đùa chó, trêu hoa ghẹo liễu, đến tuổi trưởng thành lại chỉ có thể dựa vào cái bóng của tổ tiên để sống qua ngày.

Thứ trưởng tử của lão ấy, thậm chí còn không bằng học sĩ của mấy gia đình hàn môn bình thường.

Tại sao Trần Diên lại xuất hiện cùng hắn ta? Thậm chí nghe giọng điệu của Kỷ Hoán, giữa hai người không chỉ quen biết bình thường.

Bản thân Trần Diên cũng không hiểu ra sao, nàng ta vội vàng lắc đầu, không dám để chiếc mũ như vậy chụp lên đầu, run giọng phủ nhận: “Điện hạ minh giám, thần nữ chưa từng gặp thứ tử của An Vũ Hầu, càng không thể nào… không thể nào có gì đó với hắn ta được, điện hạ nhìn nhầm rồi sao?”

Kỷ Hoán không để ý đến nàng ta, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thân, hàm ý sâu xa nói: “Cả đời Cô hận nhất chính là ngọn cỏ đầu tường đong đưa theo gió.”

Phủ Quốc Công này mù mịt chướng khí, tất cả đều là thứ không có đầu óc, thế nhưng lại sinh ra được cô nương mà hắn thích nhất.

Trần Thân bị tức đến mức huyết khí cuồn cuộn, ngón tay chỉ vào Trần Diên cũng run lên, ông phẫn nộ quát: “Nghịch tử! Cái thứ mất mặt xấu hổ!”

Chỉ trong chớp mắt, ông đã tin tưởng lời nói lập lờ nước đôi của Kỷ Hoán không chút nghi ngờ.

Ngoại trừ việc đó, ông cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào khác.

Nếu không đối mặt với chuyện tốt như vậy, ai lại có thái độ đó?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Thân xanh xám, ông vén áo bào quỳ gối, nói: “Thần quản giáo không nghiêm, thần có tội.”

Lại nghĩ tới lá thư mà ông đã viết, những lời ông nói trước đó, Trần Thân chỉ hận không thể tát cho mình một cái ngất xỉu.

Đây là thân càng thêm thân sao?

Đây rõ ràng là kết thù mà!

Đầu tiên là nhét một đích nữ từng có hôn ước với phế Thái Tử vào phủ, còn chiếm luôn chính vị của Đông Cung. Bây giờ thì hay rồi, lại muốn nhét thêm thứ nữ vào nữa, còn là người lén lút trao nhận với người ta bị chính chủ bắt gặp.

Trần Thân hít một hơi đầy khí lạnh, đôi môi mấp máy vài cái, có lòng muốn giải thích gì đó, nhưng lại chợt cảm thấy vị Thái Tử vốn nên gần gũi nhất với phủ Quốc Công của ông, chỉ sợ đã hận bọn họ thấu xương rồi.

Kỷ Hoán cong môi, khẽ xùy một tiếng, nghiêm nghị lạnh giọng nói: “Không có lần sau.”

Trần Thân gập lưng xuống như không chịu nổi gánh nặng, rồi lại không dám thất lễ, đành phải cung kính vâng lời.

Lúc này trong đầu Trần Diên là một đống bột nhão. Nàng ta lớn như vậy, ngoại trừ thân phận thứ nữ không tránh thoát được, nàng ta tự nhận mình không thua kém Trần Loan ở điểm nào. Bây giờ lại bị người đàn ông nói xấu như vậy, những lời nói với ý khinh thường đó giống như cây kim, đâm chi chít vào trái tim nàng ta.

“Giữa thần nữ và thứ tử An Vũ Hầu không hề có chuyện gì không dám gặp người, tất nhiên cũng không gánh nổi danh xưng cỏ đầu tường này.”

“Nếu nói đến cỏ đầu tường, chỉ sợ đại tỷ tỷ của thần nữ mới là đúng danh đúng nghĩa.”

Giọng nói Trần Diên hơi khàn, còn mang theo chút run rẩy rất nhỏ, không biết là bị dọa sợ hay vì tức giận.

“Câm miệng!” Trần Thân giận dữ, đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Trần Diên, không hề lưu tình mà cho nàng ta một bạt tai, tức giận ngập trời.

Kỷ Hoán dừng bước chân, hắn hơi ngồi xổm người xuống, góc áo màu vàng ấm rơi xuống mặt đất, nhiễm lấy ánh sáng màu đen tối.

Trần Diên bị cái tát vừa rồi của Trần Thân làm cho đầu óc ong ong, nàng ta vô cùng chật vật ngồi sụp xuống đất, giờ phút này đối diện với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, ngược ta lại khôi phục chút tỉnh táo, che má trái in dấu năm ngón tay, nói: “Người đời đều nói đại tỷ tỷ của ta có tình cảm sâu đậm với điện hạ, nhưng điện hạ à, ngài tin lời này sao?”

“Ngoài miệng nói ái mộ điện hạ thế nào, nhưng dáng vẻ không thật lòng của nàng ta vào mấy tháng trước, chẳng lẽ điện hạ thật sự không phát hiện, không thấy rõ hay sao?”

“Nếu như thật sự có tình cảm sâu đậm thì sao có thể bị dăm ba câu mê hoặc, đồng ý gả cho phế Thái Tử?”

Nàng ta ăn nói rõ ràng, từng câu từng chữ sắc bén như lưỡi đao, rạch toang lớp giấy cửa sổ có thể dễ dàng bị chọc thủng kia ra.

Ánh mắt Kỷ Hoán tối sầm lại u ám, như một ngọn núi cao sừng sững, hắn đưa tay bóp lấy hàm dưới của Trần Diên, sức lực lớn đến mức nàng ta lập tức chảy nước mắt.

Có thể thấy được trong lòng cũng không êm đềm như ngoài mặt.

Trần Diên từ từ nhắm hai mắt, cắn răng thầm nói một chữ đáng.

Nàng ta không dễ chịu, Trần Loan cũng đừng mong sống tốt.

Mọi người cùng nhau xuống địa ngục là tốt nhất!

Nàng ta cũng không muốn tiếp tục sống dưới cái bóng mang tên Trần Loan này nữa.

“Lời thần nữ nói đều là thật, nếu không điện hạ… sao ngài lại phải tức giận?” Trần Diên không để ý đến cảm giác đau đớn càng ngày càng kịch liệt truyền đến từ hàm dưới, gần như ngoan cố cười nói.

Trên mu bàn tay màu đồng của người đàn ông lộ ra mấy đường gân xanh dễ thấy, vào lúc Trần Diên đau đến mức cho rằng hắn sẽ bóp nát xương cốt của nàng ta, Kỷ Hoán lại hất nàng ta ra giống như ném một chiếc giẻ lau.

Trần Thân nơm nớp lo sợ, như rơi vào vực sâu, ông ta thật sự không nghĩ ra, vì sao tiểu nữ nhi được nuông chiều dịu dàng hiểu chuyện từ nhỏ, trong khoảng thời gian này lại có thái độ khác thường như vậy, nhiều lần gây chuyện, quả thật đã đến tình trạng không thể nói lý lẽ.

Chửi bới Trần Loan thì có ích gì cho phủ Trấn Quốc Công?

Chọc cho điện hạ chán ghét vứt bỏ, thứ mà phủ Trấn Quốc Công mất đi sẽ là chủ vị trung cung tương lai và vinh quang của cả gia đình.

“Tiểu nữ không giữ mồm giữ miệng, điện hạ đừng để trong lòng.” Nói ra lời này, ngay bản thân Trần Thân cũng cảm thấy yếu ớt bất lực.

Kỷ Hoán đương nhiên không thể thờ ơ, bàn tay dưới tay áo hết siết chặt lại thả lỏng, cuối cùng hung hăng nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trên khuôn mặt lại là vẻ gió êm sóng lặng, ánh mắt hắn từ trên người Trần Diên chuyển sang khuôn mặt lo sợ không yên của Trần Thân, nói: “Nếu nhị tiểu thư và thứ trưởng tử phủ An Vũ Hầu đã tâm đầu ý hợp, vậy Quốc Công gia cũng đừng làm kẻ ác chia rẽ uyên ương, nhanh chóng chọn ngày tốt thành thân đi.”

Mấy câu không thể đơn giản tự nhiên hơn lại mang theo sự áp bách và mệnh lệnh cương quyết.

Trần Thân ngoại trừ cười khổ nói một tiếng vâng thì cũng không biết có thể làm gì để vị Thái Tử nhiều lần bị phủ Quốc Công mạo phạm bớt giận.

Ông lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trần Diên, ánh mắt đó không còn hòa ái yêu thương như trước, ông có chút mệt mỏi suy nghĩ, có lẽ lão thái thái nói đúng.

Những đứa con thứ, quả thật không nhận nổi sự sủng ái này.

Càng sủng càng không biết tốt xấu.

Kỷ Hoán lạnh mặt, phất tay áo rời đi.

Cửa thư phòng mở ra, Trần Loan mang theo ánh mắt phức tạp, cách Kỷ Hoán khoảng mấy bước chân, không biết nàng đã ở bên ngoài nghe được bao lâu.

Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời Trần Loan giống như người bị câm, nửa chữ cũng không nói ra được.

Ngọn gió trong viện khẽ lướt qua, cuốn lấy chút góc váy của nàng, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn như ngói sứ, cảnh đẹp như vậy nhanh chóng lướt qua, cuối cùng vẫn là Kỷ Hoán mở miệng, hỏi: “Thân thể lão phu nhân thế nào?”

“Bệnh cũ để lại khi còn trẻ, vừa mới uống thuốc, lúc này đã ngủ rồi, điện hạ không cần lo lắng.”

Trải qua trò ầm ĩ này, ai cũng không có tâm tư ở lại phủ Quốc Công dùng bữa, Kỷ Hoán gật đầu, sau đó nhíu mày thật chặt, nói: “Không còn sớm nữa, về thôi.”

Trần Loan cong khóe môi, mềm giọng nói: “Thiếp thân nói thêm mấy câu với phụ thân, điện hạ tới nhà chính nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Kỷ Hoán gật đầu, ánh mắt lướt qua người nàng, hắn bước ra khỏi thư phòng, góc áo màu vàng sáng kéo dài một đường tơ vàng khiến mọi người chú ý, rẽ một cái nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Có thứ gì đó đã yên lặng xảy ra thay đổi vào lúc Trần Diên nói mấy câu đó.

Chuyện mà Trần Loan lo lắng không có cách nào giải thích được, lại dùng cách thức như vậy mà đến một cách đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Trong thư phòng, Trần Diên chật vật ngã ngồi, Trần Thân vô cùng giận dữ, liên tục cầm hai chén trà ném xuống đất, mảnh vỡ nhanh chóng ngổn ngang đầy đất.

Nước trà thấm ướt y phục của Trần Diên, hai mắt nàng ta vô thần, lúc này mới phản ứng lại, nàng ta đã khiến Thái Tử chán ghét triệt để, lại càng tự mình cắt đứt đường lui.

Nàng ta phải gả đến phủ An Vũ Hầu!

Tiếng Trần Thân đập bàn vang lên rung trời, trong cơn giận dữ, ông tức đến mức tim phổi đều cuồn cuộn: “Ngu xuẩn! Đều tại di nương của ngươi bình thường quá nuông chiều ngươi, không hề có chút khuôn mẫu và tầm nhìn nào!”

“Lời nói độc ác như vậy ngươi cũng có thể nói ra được, xưa nay ngươi có để đích tỷ của ngươi vào mắt không?”

“Đương nhiên là không.” Trần Loan nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, dưới chân tránh né mảnh vỡ sắc nhọn của chén trà, giọng nói cực nhẹ, tựa như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn.

“Để bọn họ giẫm lên đầu ta, không phải phụ thân luôn yên lặng cho phép sao?”

Nàng nhàn nhã bước đến bên cạnh chiếc bàn đen kia, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn mơn trơn thành ghế với đường nét lưu loát, nàng ngước mắt lên, khẽ trào phúng: “Trên đời này nào có người phụ thân, đích nữ vừa thành thân chưa được ba ngày đã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn nhét thứ nữ vào?”

“Cha, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngài thật sự không thấy thẹn trong lòng sao? Ông xứng đáng với mẫu thân của ta sao?”

“Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì?!” Trần Thân giống như pháo trúc châm lửa là nổ, ánh mắt sắc bén, ông gầm thét một tiếng.

Ở phủ Quốc công, Tô Viện luôn là điều cấm kỵ không ai có thể nhắc đến. Từ nhỏ Trần Loan đã không kiềm nén được sự nghi hoặc trong lòng, tới thư phòng tìm Trần Thân, vừa mở miệng nói hai chữ mẫu thân là đã bị phạt đánh tay.

Giờ phút này ánh mắt Trần Loan nhìn ông không khác gì nhìn người xa lạ, nàng vuốt chiếc khăn trong tay, lạnh nhạt nói: “Ta không biết gì cả, ta chỉ biết, nếu phủ Quốc Công đã xem ta như đứa con bỏ đi, vậy thì kể từ hôm nay, sự tồn vong của phủ Quốc Công không liên quan gì đến ta.”

Kiếp trước kiếp này, Trần Thân đều đưa ra cùng một quyết định.

Nếu đã như thế, vậy thì để ông ta và cả gia đình thứ nữ sống với nhau đi.

Dù sao thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc đạt được chút lợi ích ngon ngọt nào từ nàng nữa.

Dứt lời, Trần Loan quay người, nhìn về phía Trần Diên vẫn luôn gắt gao nhìn mình chằm chằm, lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận, nàng lạnh giọng hoàn toàn: “Ngày hai mươi tháng sau là một ngày không tệ, tổ mẫu và ta đều cảm thấy thỏa đáng, ngươi xuất giá vào hôm đó đi.”

Nàng đến gần Trần Diên thêm mấy bước, hai đôi mắt có phong tình tương tự đối mặt với nhau, một đôi mắt ẩn chứa vẻ thất bại ảm đạm, một đôi mắt đan xen ngọn lửa giận không thể xem thường.

“Nhìn ánh mắt này của ngươi, cảm thấy không phục lắm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK