"Xin lỗi, Kim công tử nhận nhầm người, ta không quen ngươi." Thư Ninh ngước mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mặt, trong mắt không còn thanh nhã lúc trước, chỉ có sự lạnh nhạt cự người ngoài ngàn dặm.
Mười mấy năm trước, lúc nàng rời khỏi Tô gia, hôn ước với Kim gia cũng đã giải trừ, sau đó, phụ thân nàng vì muốn ngồi cùng thuyền với Kim gia nên đã chuyển hôn ước này cho Tô Sương.
Hiện tại, Kim Khải đã là vị hôn phu của Tô Sương.
Nàng không có hảo cảm gì với người Tô gia, dĩ nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt với Kim Khải...
"Chúng ta quả thật quen biết!"
Kim Khải vươn tay muốn bắt lấy Thư Ninh, vẻ mặt lại lạnh nhạt trước sau như một.
"Ngươi muốn làm gì?" Thư Ninh biến sắc, nàng không ngờ trước mặt công chúng, Kim Khải lại hành động như vậy.
Nhưng Kim Khải căn bản không cho nàng cơ hội phản kháng, hai tay gắt gao giữ chặt Thư Ninh, con người vàng kim nhìn nàng chằm chằm.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, hô hấp của hắn còn phả vào mặt nàng, nhưng trong lòng Thư Ninh không có cảm giác gì động tâm gì, chỉ có ghê tởm.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng mịn như ngọc hung hăng đẩy Kim Khải ra.
"Ngươi không được khi dễ Thư Ninh!"
An Thiến chống nạnh, bộ dáng giống như gà mái bảo hộ gà con, đứng phía trước Thư Ninh, trừng mắt nhìn Kim Khải, thở phì phì nói.Kim Khải nhíu mày, cũng không so đo với nàng, ánh mắt vẫn nhìn về phía Thư Ninh.
Nữ nhân này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, bọn họ rõ ràng đã từng gặp nhau...
"Chung quy sẽ có một ngày, ta biết được đáp án." Nét mặt Kim Khải lạnh nhạt, thanh âm lạnh đến tận xương, làm người ta cảm thấy quái dị...
Nhìn một màn này, Tô Sương siết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy, dung nhan tuyệt sắc ghen ghét đến vặn vẹo, nhìn chằm chằm dung nhan thanh nhã của đối phương.
Nếu ánh mắt là trường kiếm sắc bén, phỏng chừng toàn thân Thư Ninh đã có vô số lỗ thủng...
Thư Ninh nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Tô Sương, cười nhạt, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
"Nguyệt Nhi, Thư Ninh, chúng ta đi thôi", An Thiến bĩu môi, "Đừng để ý với loại người tâm thần này, một đại nam nhân lại đi khi dễ một nữ tử nhu nhược."
Nghĩ đến đây, trong lòng An Thiến liền hận không thể trực tiếp làm thịt Kim Khải.
Thư Ninh đã nói không quen hắn, hắn lại còn lì lợm dây dưa, đặc biệt là, hắn đi cùng nữ nhân đáng chết Tô Sương kia, khó trách Thư Ninh sẽ không có hảo cảm với hắn...
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, trên quảng trường, những người đã thông qua vòng đầu tiên đều đến đúng giờ, bởi vì một số người đã bị loại nên hiện giờ cũng không đông như nửa tháng trước.
Phiên Lâm liếc nhìn bốn người Mộ Như Nguyệt đứng trong đám đông, cười lạnh nói: "Trận đấu này rất đơn giản, ta sẽ phát cho mỗi người một tấm thẻ, lấy được thẻ có tên ai thì sẽ tỷ thí với người đó!"
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, ánh mắt đảo qua Thiên Thừa Ngôn, không biết có phải dự cảm của nàng hay không, trận đấu này, Thiên Thừa Ngôn hẳn là sẽ đối đầu với Lương Văn...
Lúc này, trên một gian tửu lâu, hai lão giả ngồi đối diện nhau, ánh mắt thường xuyên nhìn xuống quảng trường bên dưới.