Nghĩ đến Nguyệt Tôn đã sớm biết đại danh của mình, viện trưởng dương dương tự đắc, không có gì làm hắn thống khoái hơn hôm nay.
"Tống Nhiên, ngươi có thể cút về đan đường rồi, chiếu cố nha đầu kia cho tốt, ai dám khi dễ nàng, trực tiếp giết cho ta."
Nói xong lời này, viện trưởng đắc ý ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.
Vẻ mặt Tống Nhiên cạn lời, làm người tự kỷ đến trình độ này, có thể không khiến người ta bội phục sao?
Hắn thở dài một tiếng, xoay người đi về phía đan đường...
Nhưng mà Tống Nhiên vừa bước một chân vào cửa đã nhìn thấy một lão giả sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế chờ hắn về, hắn bất giác ngẩn ra một chút: "Võ Nghi, ngươi tới đây làm gì?"
"Làm gì?" Võ Nghi cười lạnh, "Tống Nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết đệ tử tên Mộ Như Nguyệt trong đan đường của ngươi để cho ma thú của nàng đánh Mạc Ly tàn phế?"
"Mạc Ly, tàn phế?" Tống Nhiên ngẩn ra, bỗng nhiên cười ha ha, "Hỗn đản Mạc Ly này cư nhiên tàn phế rồi? Ha ha, thật sự là một tin tức tốt, đại khoái nhân tâm!""Tống Nhiên!"
Phanh!
Võ Nghi hung hăng đập bàn, lạnh lùng nhìn Tống Nhiên đang tâm tình vui sướng: "Lời này là có ý gì? Đệ tử của ngươi đả thương quản sự võ đường của ta, chẳng lẽ ngươi không cần cho ta một công đạo?"
"Công đạo? Công đạo gì?" Tống Nhiên cười lạnh nói, "Thứ nhất, Mạc Ly vốn là người của đan đường, lại bị võ đường ngươi nhặt về, nể mặt Võ Nghi ngươi nên ta không muốn so đo nhiều, bất quá ngươi có nghe qua câu này chưa? Người không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, hắn có kết cục hôm nay là do hắn tự tìm thôi, thứ hai, viện trưởng vừa mới truyền một mệnh lệnh xuống, Mạc Ly, không thể giữ."
"Viện trưởng?" Võ Nghi biến sắc, "Chuyện này có liên quan gì đến viện trưởng?"
Tống Nhiên nhún vai, cười ha hả nói: "Làm sao ta biết? Đại khái là Mạc Ly làm gì trêu chọc viện trưởng cho nên viện trưởng mới hạ lệnh như vậy, nga, đúng rồi, đồ đệ của ngươi tên gì? Lâm Nhược Ảnh đúng không, bảo nàng tốt nhất nên thu liễm một chút, đừng tưởng rằng toàn bộ người trong học phủ này đều vây quanh nàng."
"Tống Nhiên, ngươi nói lời này là ý gì?" Võ Nghi hơi nheo mắt, đáy mắt hiện lên hàn ý, "Tính tình Nhược Ảnh thiện lương, khi nào trêu chọc ngươi? Ân oán giữa chúng ta thì cứ tìm ta, không liên quan đến nàng."
Không thể không nói, Võ Nghi quả thật rất thương yêu đồ đệ này, coi nàng như nữ nhi mình, sao có thể cho phép vũ nhục nàng?
Tống Nhiên bĩu môi: "Ngươi cho là ý tứ gì thì chính là ý tứ đó, nói thật, ta không thích Lâm Nhược Ảnh, nếu võ đường các ngươi trêu chọc ta, từ đây về sau, đệ tử đan đường sẽ không cung cấp đan dược cho đệ tử võ đường nữa, không phải các ngươi rất vênh váo sao? Vậy ngươi tự mình nghĩ cách đi."
Sắc mặt Võ Nghi đột nhiên biến đổi, oán hận giữa hắn và Tống Nhiên đã sâu nhưng vẫn luôn không dám trở mặt với hắn, chính là vì lo lắng vấn đề này, nếu không được đan đường cung cấp đan dược nữa, đệ tử võ đường sẽ không đột phá thực lực nhanh như vậy.
"Tống Nhiên, ngươi quan báo tư thù, không sợ viện trưởng hủy bỏ chức vụ của ngươi, xử phạt ngươi?"