Mộ Như Nguyệt vừa đi vào, suýt chút nữa đã đâm vào Lý Lộ đang đi ra, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, hai mắt sáng lên: “Chủ tử, ngươi đã trở lại? Vừa rồi bệ hạ truyền ý chỉ bảo ngươi tiến cung một chuyến, hơn nữa hắn cũng triệu cả Quỷ vương tiến cung luôn.”
Tiến cung?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, gật gật đầu nói: “Được, ta biết rồi.”
Không biết vì sao trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy bất an, lần này tiến cung có thể xảy ra chuyện gì hay không?
“Đúng rồi, Lý Lộ, nếu thời gian quá lâu mà chưa thấy ta trở về, ngươi đến chỗ của Thanh Vân Môn ở Phượng Thành, tìm một người gọi là Triệu lão, nói hắn vào cung tìm ta.”
Nói xong, nàng không hề do dự, xoay người đi ra cửa.
Lý Lộ ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, chẳng lẽ chủ tử có quan hệ với Thanh Vân Môn? Khó trách nàng có nhiều Tẩy tủy đan như vậy.
Hoàng cung, bề ngoài nhìn qua là vàng son lộng lẫy, cực kì xa hoa, nhưng có bao nhiêu người biết sau cánh cửa nho nhỏ này che giấu nhiều ít tinh phong huyết vũ? Có bao nhiêu nữ tử chôn vùi thanh xuân ở đây.
Cửa cung sâu như biển, tự do chỉ là xa vời.
Mộ Như Nguyệt nhớ tới Nhã quý phi ưu nhã mị hoặc kia, thở dài một tiếng, nàng chính là một nữ tử đáng thương bị cửa cung nho nhỏ cản trở bước chân.
Thật đáng tiếc như thế.
Thời điểm Mộ Như Nguyệt vừa bước vào cửa cung, vô số cẩm y vệ nhảy ra cầm kiếm chĩa vào nàng, đem nàng bao vây ở giữa.
Nhìn những người này, Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nàng vốn đã có dự cảm lão hoàng đế này triệu kiến không phải chuyện gì tốt.
Nếu không phải Vô Trần ở đây, nàng cũng sẽ không đưa dê vào miệng cọp.
“Đây là đạo đãi khách của bệ hạ?” Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng xuyên qua đám người nhìn thân ảnh mặc hoàng bào phía trên, nụ cười càng thêm trào phúng.
“Trẫm cũng không còn cách nào khác, đây là mệnh lệnh phía trên đưa xuống”, Tử Nguyệt hoàng cười lạnh, khuôn mặt già nua lãnh khốc, lạnh giọng nói: “Mộ cô nương, hi vọng ngươi ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, cấp trên biết ngươi nhất định không tùy tiện đáp ứng lời mời cho nên mới dùng biện pháp này mời ngươi đến.”
Lời nói của hắn lãnh khốc như mệnh lệnh, uy nghiêm đế vương tản ra xung quanh.
Mộ Như Nguyệt đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ nhưng đáy mắt lại lạnh băng: “Vô Trần ở đâu!”
Vừa dứt lời, phía sau Tử Nguyệt hoàng truyền đến một thanh âm kinh hỉ: “Nương tử.”
Sau đó một bóng dáng áo tím nhanh chóng đáp xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ này, trong lòng nàng nhẹ run lên, trời biết những ngày ở bên ngoài nàng nhớ nam nhân này thế nào, ngay cả thanh âm sạch sẽ hắn gọi nàng rời giường mỗi sáng cũng đã thành một thói quen.Đôi khi thói quen rất đáng sợ, một khi đã quen có một người ở bên cạnh, thì sẽ khó mất đi.
“Ngươi không nên tới đây.”
Trong lúc hốt hoảng, dường như Mộ Như Nguyệt nghe được một tiếng lẩm bẩm, giọng nói tà mị có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nàng lắng tai để nghe thì lại biến mất.
Giống như đó chỉ là ảo giác của nàng mà thôi...
“Nương tử”, Dạ Vô Trần nắm chặt tay nàng, kéo nàng ra sau lưng mình, đôi mắt thâm thúy hung hăng trừng mấy người vây quanh bọn họ, giọng điệu trẻ con nói: “Các ngươi không được khi dễ nương tử ta.”
Ánh mắt hắn như lang hổ, tràn ngập cảnh giác, sợ những người này tổn thương thiếu nữ phía sau hắn.