Ngay vào thời khắc này, mặt đất xảy ra biến hóa vi diệu...
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đá từ trên mặt đất bay lên không trung, nháy mắt đã tạo nên một bức tường đá thật dày tản ra bạch quang, tương xứng với vầng sáng quanh người nam nhân....
"Cảnh Nhi, Tử Thược, các ngươi lập tức theo Viêm Tẫn rời khỏi đây! Ta có thể ngăn cản hắn nửa khắc, nếu chậm trễ, ta cũng không có cách nào cản được hắn..."
Tử Thiên Cảnh khẽ run lên, kiếp trước hắn còn nhỏ không hiểu chuyện lắm, cho nên cũng không rõ tình cảm Bạch Trạch dành cho Mộ Như Nguyệt.
Đến bây giờ hắn mới biết Bạch Trạch si tình với mẫu thân tới mức nào.
Có lẽ tình cảm của hắn đối với mẫu thân không hề thua kém phụ thân...
"Bạch Trạch thúc, ta..."
"Đi mau!!!"
Sắc mặt Bạch Trạch lạnh lùng, trầm giọng nói: "Bắc Quân bây giờ đã cường đại đến mức các ngươi không thể đối kháng được, lập tức rời khỏi nơi này, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, Nguyệt Nhi... nhất định sẽ rất thương tâm."
"Nhưng mà, Bạch Trạch thúc, mẫu thân cũng rất quan tâm ngươi, ngươi dùng tính mạng bảo hộ chúng ta, nàng cũng sẽ thương tâm..."
Thân thể Bạch Trạch chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định.
"Như vậy là đủ rồi, Cảnh Nhi, nói với nương ngươi, đời này có thể gặp được nàng, ta không hối hận! Từ lần đầu tiên gặp nhau, vận mệnh đã định ta và nàng cả đời dây dưa không ngừng..."
Đúng vậy, như vậy là đủ rồi.
Giống như lúc trước hắn bất chấp tất cả chui vào cái bẫy của Tử Phượng để cứu Cảnh Nhi, hiện tại, hắn cũng có thể vì con trai nàng mà trả giá cả tính mệnh!
"Chúng ta đi!"
Viêm Tẫn túm chặt tay Tử Thiên Cảnh, muốn mang hắn rời khỏi nơi này.
Nhưng Tử Thiên Cảnh lại hung hăng hất tay hắn ra: "Không, ta không thể đi! Ta tuyệt đối không thể bỏ lại một mình hắn!"
"Tử Thiên Cảnh!!!"
Viêm Tẫn đè chặt bả vai Tử Thiên Cảnh, phẫn nộ quát: "Ngươi cho rằng ta muốn bỏ lại bằng hữu mà đi? Hiện tại điều quan trọng nhất chính là tính mạng của các ngươi, ngươi sẽ trở thành uy hiếp của mẫu thân ngươi! Nếu ngươi chết hoặc bị Bắc Quân bắt, mẫu thân ngươi phải làm sao?"
Nói đến câu cuối cùng, thanh âm Viêm Tẫn hơi run run.
Giờ khắc này, Tử Thiên Cảnh rõ ràng cảm nhận được hai tay Viêm Tẫn run rẩy kịch liệt...
Bỏ lại bằng hữu mà đi, làm sao hắn không thống khổ? Nhưng Bạch Trạch cam tâm tình nguyện dùng tính mạng để bảo hộ Tử Thiên Cảnh, vậy hắn cũng sẽ bất chấp tất cả bảo hộ Tử Thiên Cảnh...
Thân thể Tử Thiên Cảnh run lên, bờ môi trắng bệch run run, chăm chú nhìn thân ảnh quyết tuyệt phía trước, nước mắt bất giác trượt xuống....
"Đi mau!"
Viêm Tẫn vẫn giữ chặt tay Tử Thiên Cảnh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại...
"Thược Nhi, chúng ta cũng đi thôi!"
Vân Di Thiên Tôn vươn tay kéo Tử Thược vào lòng, ánh mắt khâm phục nhìn nam nhân đứng trong cuồng phong, thân thể chợt lóe đuổi theo Viêm Tẫn...
"Chúng ta làm sao bây giờ, cũng đi sao?"
Những người khác nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Nhưng đã không còn thời gian cho bọn họ do dự nữa...
Oanh một tiếng, Bắc Quân đánh một quyền vào bức tường đá, nháy mắt đã phá ra một lỗ hổng, rồi sau đó, bức tường bỗng sập đổ, bụi đất mù mịt...