Người trong văn phòng nhìn thấy Phùng Liễu dẫn theo người khác vào cũng nghĩ đây là chị của học sinh hay gì đó, sau đó bọn họ lại thấy Lạc Vân Sam lấy ghế ngồi bên cạnh người Phùng Liễu liền khiến những đồng nghiệp khác có chút tò mò.
- Đây là cô giáo Lạc ở trong tổ mỹ thuật.
Phùng Liễu không hề giấu giếm mà giới thiệu Lạc Vân Sam với mọi người.
- Hóa ra là cô Lạc à, tôi nghe nói có giáo viên mỹ thuật mới tới khối 11 của chúng ta mà.
Giáo viên hóa học bên cạnh thốt lên.
- Cô Lạc sao?
Một giáo viên sinh học đúng tuổi nhìn về phía Lạc Vân Sam, người này cảm thấy nhìn Lạc Vân Sam có chút quen thuộc.
- Cô Lưu, em là Lạc Vân Sam.
Lạc Vân Sam rất nhanh đã nhận ra giáo viên sinh học kia, đây cũng là giáo viên nàng biết đầu tiên của 5 năm trước.
Tuy rằng nàng cũng không thân thiết với cô Lưu này lắm nhưng Lạc Vân Sam vẫn nhớ cô Lưu này là một giáo viên tận chức tận trách.
- Hóa ra là Vân Sam à, vậy tôi mới nói sao nhìn em có chút quen mắt, sao tự dưng em lại đi học mỹ thuật thế?
Cô Lưu có chút tò mò.
Cô Lưu vẫn còn một chút ấn tượng với Lạc Vân Sam, cô nhớ mang mang là mãi tới lớp 12 nàng mới chuyển trường tới đây, hơn nữa nàng còn hai lần độc chiếm vị trí đầu bảng trước khi rời đi.
- Vì thích nên học thôi ạ.
Thái độ của Lạc Vân Sam đối với những giáo viên cũ vẫn vô cùng kính trọng.
- Làm giáo viên mỹ thuật cũng không tệ, tương đối nhẹ nhàng.
Thầy Lưu nói chuyện với Lạc Vân Sam hai ba câu, sau khi bà biết Lạc Vân Sam làm giáo viên mỹ thuật cho lớp 11-1 tới 11-8 liền có chút cảm khái.
"Không ngờ học sinh trước đây của mình lại trở thành đồng nghiệp."
Chắc hẳn cô Phùng sẽ rất vui đấy nhỉ, bà vẫn nhớ rất rõ rằng sau khi Lạc Vân Sam rời đi Phùng Liễu còn buồn bã rất lâu.
Lạc Vân Sam ở bên cạnh Phùng Liễu rất yên lặng, Phùng Liễu soạn bài thì nàng ngồi bên cạnh ngắm cô, nàng lại còn cầm quyển sách lên để che giấu nữa chứ.
Tiết đầu tiên kết thúc rất nhanh và cũng đã tới thời gian Lạc Vân Sam phải đi dạy học.
- Em cầm cái này đi, có thể pha ra uống đấy.
Phùng Liễu nhìn Lạc Vân Sam phải rời đi, cô liền kéo ngăn kéo ra rồi lấy một túi trà đưa cho nàng.
- Vâng.
Lạc Vân Sam nhận lấy.
- Vậy buổi trưa có thể ăn cơm cùng cô không ạ?
- Được chứ.
Đối với Phùng Liễu thì đề nghị ăn cơm cùng nàng cũng bình thường nhưng mà...
- Vâng, vậy hẹn trưa gặp lại cô.
Lạc Vân Sam cười, lúc nàng đi tới cửa còn quay đầu lại vẫy tay chào Phùng Liễu mới rời đi.
Phùng Liễu có chút buồn cười, cô nghĩ Vân Sam vẫn có chút trẻ con.
- Cô Phùng, cô Lạc là học sinh của cô à? Nàng bao nhiêu tuổi thế?
Sau khi Lạc Vân Sam đi, một giáo viên vật lý trẻ tuổi nhịn không được mà hỏi cô.
"Nhìn qua thì cô Phùng và cái người họ Lạc kia cũng không kém nhau bao nhiêu, tại sao lại có quan hệ cô trò nhỉ?"
- Em ấy năm nay 23 tuổi rồi, là học sinh 12 đầu tiên mà tôi dạy.
Phùng Liễu nói mà khuôn mặt tràn đầy ý cười.
- 23 tuổi rồi à, trông cô Lạc cũng trẻ quá.
Giáo viên vật lý kia nói.
- Tôi phải 25 tuổi mới tới được Nhất Trung.
- Vậy chắc cô không biết trước kia cô Lạc từng là học sinh xuất sắc đâu nhỉ.
Cô Lưu lại nói.
Lạc Vân Sam không ở đây nên nàng được nhắc tên cũng không hề hay biết. Vửa rồi cô Lưu được Lạc Vân Sam khơi lại chuyện xưa, cô thấy có người hỏi tới thì lại thấy khá vui, cô nói toàn bộ ấn tượng của mình với Lạc Vân Sam cho mấy người kia nghe.
Giáo viên vậy lý trẻ tuổi kia nghe thấy thế thì thích thú vô cùng, đồng thời trong lòng cũng nảy ính vài cảm giác kỳ lạ.
- Nếu như thành tích của cô Lạc tốt như vậy thì sao cô ấy lại chọn làm giáo viên mỹ thuật ạ?
Cô Lưu nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
- Vấn đề này tôi cũng không rõ lắm, cô Phùng, cô có biết không?
Phùng Liễu hơi nhíu mày, cô cũng từng hỏi nàng về vấn đề này nhưng Lạc Vân Sam chỉ trả lời cho qua mà thôi.
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng Vân Sam vẫn luôn thích vẽ tranh.
Phùng Liễu đáp.
Sau khi mấy người hỏi thăm về tình hình Lạc Vân Sam không có đáp án vừa ý thì bọn họ không nhắc tới nữa.
- Ái chà, cô Lạc lại tới rồi à.
Thầy Ngô trong tổ mỹ thuật nói một câu kỳ lạ.
- Trông cũng vừa kịp lúc đấy nhỉ.
Lạc Vân Sam liếc nhìn anh ta, nàng cũng chẳng muốn nói chuyện với anh ta.
Tối ngày thứ sáu thầy Ngô bị Lạc Vân Sam làm cho xấu mặt, anh ta về nhà càng nghĩ càng uất ức, anh ta nắm đằng chuôi của Lạc Vân Sam cho nên chẳng dễ gì mà buông tha.
- Cô Lạc, tuy rằng chúng ta là giáo viên môn phụ nhưng cũng không nên tới lúc vừa đúng giờ như thế đâu.
Lạc Vân Sam ngồi vào chỗ của mình, trong lòng nàng thắc mắc tại sao thầy Ngô này cứ nhắm vào mình.
"Chẳng lẽ vì hôm trước mình rời đi đầu tiên à? Hay là do mình không uống ly rượu kia của anh ta?"
- Tôi cũng chẳng tới muộn.
Lạc Vân Sam lạnh lùng nói.
Thầy Ngô lại nói gì đó đại ý là trách tác phong của Lạc Vân Sam, anh ta ám chỉ Lạc Vân Sam sẽ làm xấu hình tượng của tổ mỹ thuật.
- Chuyện này làm gì đến mức đấy chứ thầy Ngô, không phải là cô Lạc không đến muộn sao?. Ngôn Tình Sắc
Mạc Diệp vừa nói vừa giảng hòa.
Thầy Ngô khinh thường lườm Lạc Vân Sam một cái, sau đó anh ta quay đầu không nói gì.
Vị trí của Mạc Diệp ngay cạnh Lạc Vân Sam, cô ấy thấy thầy Ngô không để ý chỗ này liền kéo ghế tới gần Lạc Vân Sam.
- Thầy Ngô cũng khá là để ý mặt mũi, sau này cô nhường anh ta một chút là được rồi.
- Cảm ơn.
Lạc Vân Sam lên tiếng, trong lòng nàng cũng chẳng muốn đi lấy lòng thầy Ngô kia làm gì.
Nàng chỉ coi đây là quan hệ bình đẳng giữa người với người mà thôi, thầy Ngô cũng chẳng phải người phát tiền lương cho nàng, anh ta cũng chẳng phải trưởng bối của nàng, cho nên việc gì nàng phải nhường nhịn anh ta đây.
Cái gì mà người mới hay người cũ, những thứ ấy trong mắt Lạc Vân Sam đều là thứ không đáng quan tâm, nàng chỉ công nhận người có thực lực mà thôi.
Mạc Diệp thấy bộ dáng không bằng lòng của Lạc Vân Sam cũng khẽ thở dài, xem ra Lạc Vân Sam cũng là người hiếu thắng, hy vọng nàng không bị thầy Ngô làm khó là được rồi.
Thật ra Mạc Diệp mới biết được một ít tin tức, như là trước kia thầy Ngô đa từng sắp xếp cho người quen vào Nhất Trung nhưng khi tiến của người lên thì lại bị tổ trưởng Bành Kiến Trung từ chối, nghe nói là đã tuyển đủ giáo viên rồi.
Sau khi thầy biết tất nhiên là anh ta không hài lòng, nhưng mà điều kiện của người quen của anh ta lại không đáp ứng được yêu cầu tuyển dụng ở đây, vì vậy anh ta mới từ bỏ.
Trùng hợp là người được tuyển kia làm việc ở đây một học kỳ đã xin nghỉ, nghe nói lí do là muốn đi tới nơi khác để phát triển, vì vậy chỗ trống đó về tay của thầy Ngô.
Nhưng chuyện không ngờ tới chính là khi anh ta nhắc tới vị trí trốn đó thì đã có người ứng tuyển vào rồi, hơn nữa đây cũng là người trẻ tuổi, điều này càng làm cho thầy Ngô thêm ấm ức.
Người quen của anh ta đã có kinh nghiệm một năm dạy học, cho nên người kia thích hợp hơn Lạc Vân Sam rất nhiều.
Chính vì thế mà anh ta không thích Lạc Vân Sam cho lắm, nói thẳng ra là anh ta không vừa mắt với nàng.
So với sự lo lắng trong lòng Mạc Diệp thì Lạc Vân Sam còn bình tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ việc nàng không muốn làm còn lại chẳng kẻ nào có thể gây khó dễ cho nàng hết.