- Em...
"Tại sao lại hôn tôi?"
- Sao vậy ạ? Không phải cô thích vị kẹo sữa sao?
Lạc Vân Sam giả ngu hỏi, nàng muốn nhân lúc này thăm dò thái độ của Phùng Liễu đối với mình.
Hai mắt Phùng Liễu tối sầm lại, cô im lặng một lúc mới trả lời.
- Em làm vậy tôi không nếm được vì gì cả.
"Sao cơ?"
- Được rồi, mau sửa bài đi.
Thoạt nhìn Phùng Liễu rất bình tĩnh, cô quay đầu tiếp tục chữa bài thi.
Lạc Vân Sam chớp mắt, nàng không thể xác định được thái độ của Phùng Liễu.
"Cô cho rằng mình nói đùa sao?"
Sau khi Phùng Liễu quay đầu lại, trên mặt cô hiện lên một tia ửng hồng.
"Vừa rồi Lạc Vân Sam làm gì vậy, tại sao em ấy lại hôn mình?"
"May là ở góc khuất trong văn phòng, nếu như bị người nhìn thấy thì đúng là... còn ra thể thống gì nữa."
Phùng Liễu không phát hiện rằng chính cô cũng không bài xích sự thân mật của Lạc Vân Sam, cô chỉ cảm thấy hành vi vừa rồi của Lạc Vân Sam có phần bồng bột, dù sao thì đây cũng là trong văn phòng, hành vi của nàng cũng vượt quá giới hạn, nếu như bị người khác thấy...
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không có ai vạch trần hành động vừa rồi là không đúng mực.
Ngày thi đang đến rất gần, có rất nhiều học sinh tới văn phòng để hỏi bài, vì thế mà Phùng Liễu cũng quên luôn chuyện vừa xảy ra.
Sau khi học sinh lớp 11-1 và 11-8 nhìn thấy Lạc Vân Sam thì vô cùng bất ngờ, tại sao giáo viên mỹ thuật lại ở trong văn phòng tô tu nhien chu!
Quá kỳ lạ!
- Cô Phùng, em chưa hiểu rõ bài này lắm ạ!
Lữ Y Phong cầm sách bài tập đưa tới trước mặt Phùng Liễu đồng thời em ấy cũng chào hỏi với Lạc Vân Sam, dường như em ấy cũng thắc mắc tại sao nàng lại ở đây.
Đối với nghi vấn của Lữ Y Phong, Lạc Vân Sam bình tĩnh giơ bài thi trong tay lên cho em ấy nhìn.
- Trước tiên thì em phải đọc hiểu đề bài này một chút, người ra đề đang muốn đánh lừa em...
Phùng Liễu không để ý tới hành động của Lạc Vân Sam và Lữ Y Phong, cô bắt đầu nghiêm túc giảng bài.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, như thường lệ Phùng Liễu sẽ đi cùng Lạc Vân Sam, cô ngồi ở ghế phụ lái.
- Sau khi tới tiểu khu thì chúng ta đi siêu thị được không?
Lạc Vân Sam hỏi cô.
- Được thôi.
Phùng Liễu đáp.
- Em muốn mua gì?
- Mua một chút đồ ăn vặt và kẹo sữa ạ.
Lạc Vân Sam thản nhiên đáp.
Nàng nói ra hai chữ kẹo sữa khiến những ký ức Phùng Liễu vừa quên đi nay lại trở về.
Ban nãy trong văn phòng Lạc Vân Sam cho cô thử kẹo sữa nhưng cô lại không nếm được vị gì, điều này khiến nàng không vừa lòng cho lắm, cho nên bây giờ Lạc Vân Sam lại cố tình nhắc tới để xem phản ứng của Phùng Liễu.
Đáng tiếc là sau khi Phùng Liễu nghe hai từ kẹo sữa kia lại chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, cô chỉ đồng ý như bình thường mà thôi.
- Đúng lúc nước tương trong bếp cũng sắp hết, chúng ta cùng mua luô đi.
- Được ạ.
Lạc Vân Sam đáp lại với bao cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
"Rốt cuộc thì Phùng Liễu không để ý hay là cố ý giả vờ như chưa từng có gì xảy ra đây?"
"Đến cùng là như thế nào? Chỉ có cô ấy mới biết."
Lạc Vân Sam cũng tương đối kiên nhẫn, cách này không được thì đổi cách khác.
Mấy ngày sau đã đến kỳ thi chung của Nhất Trung và Nhị Trung, Lạc Vân Sam được điều đi phụ trách coi thi.
Tuy nhiên lần này nhà trường sắp xếp có chút lạ, Lạc Vân Sam từ một giám thị coi thi ở phòng cuối nay lại được lên những phòng đầu tiên, từ trông học sinh kém tới trông học sinh xuất sắc.
Môn thi đầu tiên chính là ngữ văn, Lạc Vân Sam vừa vào phòng đã thấy bóng người quen thuộc, Lữ Y Phong và Cầu Hủy ngồi ở hai bàn gần bục giảng nhất.
"Hai đứa "tình cảm" với nhau thế mà đều là học sinh giỏi cơ đấy."
Trong lòng Lạc Vân Sam có chút kinh ngạc, tuy nhiên nàng nghĩ tới số lần Lữ Y Phong tới văn phòng liền hiểu ra.
"Hóa ra không chỉ thông minh mà còn ham học, em ấy không giỏi thì ai giỏi được chứ."
Lạc Vân Sam không cần phổ biến quy định của phòng thi, nàng chỉ cần ngồi hai tiếng rưỡi sau đó thu bài cùng giáo viên trong phòng thi là xong.
Sau khi thi xong, Lữ Y Phong tới trước mặt Lạc Vân Sam.
- Cô Lạc, thi xong rồi cô có bận gì không ạ?
Lạc Vân Sam nhướng mày.
- Cũng không bận lắm.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, lớp em nhớ cô lắm đấy.
Lữ Y Phong nghe nàng nói thì vô cùng hài lòng, em ấy quay đầu nhìn Cầu Hủy đang đứng ở cửa chờ mình nên cũng không nói nhiều.
Lạc Vân Sam nhìn Cầu Hủy nắm tay Lữ Y Phong rời đi, nàng không khỏi bất ngờ.
Xem như nàng đã nhìn ra quan hệ giữa Lữ Y Phong và Cầu Hủy, hai đứa nhỏ rất thân thiết, ngay cả đi thi cũng phải bàn trước bàn sau, hạnh phúc ghê.
Lạc Vân Sam khẽ thở dài, trong lòng nàng bỗng có chút phiền muộn.
"Cô có nhìn ra ý của mình không? Hình như Phùng Liễu đối với sự thân mật của mình cũng không phản đối."
"Chẳng lẽ cô muốn mình trực tiếp nói ra?"
"Nhưng nếu như Phùng Liễu không tiếp nhận nổi rồi rời xa mình thì phải làm thế nào?"
Lạc Vân Sam cầm bài thi trong tay, nàng vừa đi vừa suy nghĩ nên không để ý tới người đi phía trước.
- Cô Lạc!
Đỗ Nhược gọi Lạc Vân Sam.
Lạc Vân Sam dừng chân, cô nhìn về phía Đỗ Nhược.
- Chào chủ nhiệm Đỗ!
- Tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút, chốc nữa cô có rảnh không?
Đỗ Nhược hỏi.
Lạc Vân Sam gật đầu đáp.
- Được, tôi đi cất bài thi đã.
Đỗ Nhược dẫn Lạc Vân Sam tới văn phòng của cô, sau đó rót cho nàng một chén nước.
- Cô Lạc, cô ở cùng một khu với Phùng Liễu hả?
- Đúng vậy.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng chờ Đỗ Nhược hỏi tiếp.
Đỗ Nhược cười rồi nói.
- Thật sự tôi rất muốn hỏi cô Lạc một vấn đề, trước kia không có cơ hội nói chuyện nên bây giờ đánh bạo tới hỏi cô.
Ánh mắt Lạc Vân Sam khẽ tay đổi, hình như nàng đã đoán được Đỗ Nhược định hỏi gì.
- Cô Lạc thích Phùng Liễu đúng không?
Đỗ Nhược cũng không vòng vo, cô trực tiếp hỏi nàng.