Phùng Liễu và Đỗ Nhược nghe nói Từ Bân thường xuyên đi công tác nước ngoài nên cũng không từ chối, hai người các cô nhanh chóng gửi thông tin cho Từ Bân để cô ấy đi sắp xếp.
Từ Bân nhìn vào nhóm bốn người các cô thì trong lòng điên cuồng tính toán, cô ấy tự hỏi làm sao để hỗ trợ người đồng đội đáng tháng của cô ấy đây.
Thời gian bốn người khởi hành là vào buổi sáng, cho nên sau khi dậy bọn họ liền tới gặp nhau ở sân bay.
Đỗ Nhược nhìn thấy Phùng Liễu và Lạc Vân Sam nắm tay nhau nên cô chuyển tầm mắt lên người Từ Bân.
- Chào cô, tôi là Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược nói xong thì vươn tay ra, cô còn mang theo ánh mắt dò xét và đánh giá để nhìn Từ Bân.
- Xin chào, tôi là Từ Bân.
Từ Bân thoải mái vươn tay nắm tay cô, đồng thời cô ấy nhìn lại Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược làm giáo viên của nhiệm của khối nên tóc cô không nhuộm, không uốn... cho nên mái tóc đen mượt được buộc thành đuôi ngựa đơn giản, nhìn qua rất trẻ trung không giống người 30 tuổi chút nào.
Sau khi làm thủ tục và suôn sẻ lên máy bay, Đỗ Nhược và Từ Bân ngồi một bên, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ngồi ở bên khác, giữa bốn người cách một lối đi nhỏ.
Từ thành phố Ninh mà bay tới Bắc Âu cũng phải mất 11 tiếng đồng hồ, lúc đầu Lạc Vân Sam và Phùng Liễu còn cùng nhau đọc tạp chí, thỉnh thoảng còn thảo luận với nhau vài câu.
Mấy giờ sau, Phùng Liễu bắt đầu thấy buồn ngủ, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lạc Vân Sam nghiêng đầu nhìn cô một lúc, sau đó nàng lấy một chiếc thảm lông phủ lên người Phùng Liễu.
Máy bay vẫn còn rất êm ái trên độ cao này, bây giờ phần lớn những người đang ngồi trong cabin đã ngủ thiếp đi, trong không khí còn có tiếng ngáy vang lên.
Hiện tại thì Lạc Vân Sam không buồn ngủ, nàng không muốn xem cái gì cũng không muốn xem tạp chí, nàng chỉ đơn giản nằm trên ghế rồi nghiêng đầu ngắm nhìn Phùng Liễu, nàng âm thầm miêu tả dáng vẻ của cô ở trong lòng mình.
Đáng tiếc là nàng không mang theo giấy bút ở đây.
Lạc Vân Sam khẽ thở dài một hơi, nàng suýt chút nữa không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt Phùng Liễu.
Trong lòng Từ Bân và Phùng Liễu đều có lời muốn nói, vì cô ấy không muốn để người bên cạnh mình làm phiền Lạc Vân Sam nên sau đó Từ Bân đã chủ động tìm chủ đề để bắt chuyện với Đỗ Nhược.
Vốn dĩ Từ Bân chỉ ngẫu nhiên nói chuyện thôi nhưng cô ấy không ngờ rằng cô ấy nói tới chủ đề nào thì Đỗ Nhược cũng nói đến hăng say, có rất nhiều thứ Từ Bân cảm thấy kỳ lạ thì Đỗ Nhược lại có thể phân tích kỹ càng.
- Nếu cô Đỗ tới Nhất Trung sớm hơn mấy năm thì tốt rồi.
Từ Bân không nhịn được mà cảm thán.
- Vậy chắc là không được rồi, lúc đó tôi vẫn là học sinh mà.
Đỗ Nhược nghiêm túc nói.
- Cô Đỗ, cô không cảm thấy đồng phục của Nhất Trung thật sự rất... Hơn nữa quy định ở đó có vẻ không còn phù hợp nữa.
Từ Bân không khỏi than thở.
- Tất cả quy định của trường học cũng chỉ vì học sinh mà thôi.
Đỗ Nhược nói.
- Mặc dù có một vài quy định quá hà khắc với học sinh, tuy nhiên phải nghiêm khắc như vậy mới có thể giảm bớt phiền phức.
- Bao gồm cả chuyện mặc đồng phục hả?
- Ừ, như vậy thì có thể giảm thời gian nghĩ xem mặc gì ra ngoài.
Đỗ Nhược đáp.
Từ Bân có chút buồn cười, lý do như vậy cũng quá đơn giản rồi.
Đến khi máy bay tới thủ đô của Đan Mạch, lúc này ở bên ngoài đang là lúc mặt trời chiếu nắng.
Tháng mười ở Đan Mạch có chút lạnh, sau khi hạ cánh thì Lạc Vân Sam đã chuẩn bị xong áo khác rồi.
Từ Bân và Lạc Vân Sam đều là người có hộ chiếu quốc tế cho nên đã thuê xe xong từ trước, hạ cánh xong bọn họ liền được chở tới khách sạn.
- Đến Đan Mạch mà không đi xem nàng tiên cá thì đúng là thiếu sót.
Một tay Từ Bân cầm chìa khóa xe, tay còn lại cô mở bản đồ điện tử trên điện thoại.
Đan Mạch là nơi sản sinh ra những câu chuyện cổ tích của Andersen, câu chuyện về nàng tiên cá chính là câu chuyện mà ai cũng đọc lúc còn nhỏ.
Bây giờ bốn người cũng tới Copenhagen, tất nhiên là sẽ đi nhìn xem dáng vẻ của nàng tiên cá trông như thế nào.
Pho tượng nàng tiên cá được đặt bên bờ biển, tới khi nhóm người Lạc Vân Sam tới đó cũng là xế chiều rồi.
Xung quanh bức tượng nàng tiên cá có rất nhiều người đứng, rất nhiều người có màu da khác nhau cùng đứng chụp ảnh, lúc bọn họ nhìn thấy tượng nàng tiên cá đều vô cùng thích thú mà dùng tiếng mẹ đẻ của mình để nói gì đó với người đi cùng mình, sau đó lập tức cầm di động chụp ảnh.
Rất nhiều người đứng quanh để chụp ảnh, Lạc Vân Sam đứng chờ còn nghe được một ít tiếng Trung Quốc, cô nhìn quanh cũng thấy rất nhiều người Châu Á, trong đó chắc là có không ít người cũng giống các nàng.
Đợi đến lượt của Lạc Vân Sam, nàng đưa điện thoại cho Từ Bân sau đó lập tức kéo tay Phùng Liễu đứng bên cạnh bức tượng.
Tất nhiên là Từ Bân hiểu ý của bạn tốt, cô ấy nhanh chóng chỉnh tiêu điểm và bắt đầu chụp ảnh.
- Cô Phùng, cô đứng sát vào Vân Sam một chút đi, nhìn sang bên này một chút.
Từ Bân vừa chỉnh cho hai người vừa chụp ảnh.
- Cô ơi, em có thể ôm cô chụp ảnh không?
Lạc Vân Sam nhỏ giọng hỏi cô.
- Ôm tôi á?
Phùng Liễu có chút ngạc nhiên với yêu cầu của Lạc Vân Sam nhưng ngay sau đó cô đồng ý.
- Được chứ!
Sau khi được Phùng Liễu cho phép, Lạc Vân Sam liền ôm bả vai của Phùng Liễu rồi nghiêng đầu sát vào cô.
Phùng Liễu cũng không bài xích Lạc Vân Sam, khi Lạc Vân Sam ôm cô thì cô cũng vòng tay ôm eo nàng, trên mặt còn nở một nụ cười xán lạn.
Từ Bân thấy thế thì yên lặng tán thưởng Lạc Vân Sam ở trong lòng, cô ấy điên cuồng bấm vào nút chụp ảnh trên điện thoại.
Đến khi cả bốn người đều chụp ảnh xong thì Lạc Vân Sam cùng một người ngoại quốc cũng tới đây du lịch nói chuyện một chút, nàng muốn nhờ anh ta chụp ảnh giúp.
Du khách ngoại quốc kia bị ngoại hình của bốn người hấp dẫn, khi nghe thấy lời của nàng thì anh ta rất nhanh đã đồng ý giúp.
Kỹ thuật chụp ảnh của du khách kia rất tốt, lúc trả điện thoại còn đỏ mặt muốn chụp ảnh chung với Lạc Vân Sam và Phùng Liễu.
Chỉ là chụp ảnh chung nên Lạc Vân Sam không phản đối, các nàng lập tức đứng cạnh du khách kia ở bên cạnh tượng nàng tiên cá.
Nhìn thấy Lạc Vân Sam đứng cạnh anh ta thì Phùng Liễu lại cảm thấy trong lòng hơi hơi khó chịu, chụp ảnh chung ở trước tượng nàng tiên cá không giống nhau đâu.
Nhất là một nam một nữ, bình thường đầu là người yêu hoặc vợ chồng mới chụp cùng nhau như thế.
Cảm xúc như vậy chỉ dừng trong đầu Phùng Liễu một chốc sau đó cô liền không quan tâm tới nữa.
Người ta nói cách tốt nhất để kiểm tra tình cảm bạn bè là đi chơi với nhau một lần, trong lần đi chơi đó bạn sẽ nhìn thấy mặt chân thật của người bạn kia đối với bạn, nếu nó vượt qua được kiểm tra thì chắc chắn tình bạn của các bạn sẽ kéo dài rất lâu, có khi là mãi mãi.
Mặt này cũng được thể hiện qua Đỗ Nhược và Từ Bân.
Trải qua một ngày dạo chơi, ấn tượng của Từ Bân đối với Đỗ Nhược từ một giáo viên ngữ văn, một chủ nhiệm khối thú vị trở thành một cô gái tính cách trẻ trung còn có đôi phần thẳng thắn.
Tuy rằng Đỗ Nhược trông có vẻ nghiêm túc nhưng cô đối xử với bạn bè vô cùng ôn nhu.
Có thể liên quan tới tuổi tác cho nên Đỗ Nhược vô tình trở thành người chăm sóc cho bốn người còn lại, thái độ của cô cũng rất hiền lành.
- Tôi với chị Đỗ dây vừa gặp đã thân, chi bằng để chúng tôi ngủ cùng nhau một đêm đi?
Sau khi kết thúc hành trình của ngày hôm nay, Từ Bân vô tình đưa ra yêu cầu này.
Nghe được câu nói của Từ Bân, Lạc Vân Sam chớp mắt, nàng khẽ trừng mắt liếc cô ấy một cái.
Hảo cảm của Từ Bân với Đỗ Nhược cũng khá cao cơ mà vẫn chưa đạt tới mức có thể ở chung với nhau, nhưng vì người bạn đáng thương của mình nên cô ấy đành hy sinh một chút.
Sau khi nhận được hành động cảnh cáo của nàng, Từ Bân lập tức mỉm cười, cô ấy hỏi.
- Chị Đỗ, chị thấy vậy có được không?
Đỗ Nhược do dự một chút, nói thật là cảm giác của cô đối với cô ấy cũng không kém, hơn nữa đây cũng là phòng đôi nên không phải ngủ cùng nhau, vấn đề cũng chẳng có gì to tát.
- Tôi thì không vấn đề gì.
Nói xong Đỗ Nhược quay sang nhìn Phùng Liễu.
Phùng Liễu mỉm cười, cô chủ động đứng cạnh Lạc Vân Sam.
- Tôi cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy nên Từ Bân ở cùng Đỗ Nhược, Lạc Vân Sam cùng với Phùng Liễu.
Đợi đến lúc nhiên viên đổi bộ chăn ga mới thì Phùng Liễu cũng đã kéo vali vào phòng.
Phùng Liễu vừa vào đã thấy Lạc Vân Sam đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới, chắc là nàng đang ngắm cảnh đêm ở Copenhagen.
Lạc Vân Sam đứng một mình bên cạnh cửa sổ, bàn tay nàng đặt lên cửa kính, ánh mắt nàng nhìn lên cửa kính có chút mông lung.
Thấy nàng không để ý tới hành động của mình, Phùng Liễu cố ý bước đi thật nhẹ, cô chậm rãi đi tới sau lưng Lạc Vân Sam.
- Cô ơi, cô nhìn cảnh đêm ở đây có đẹp không?
Ngay lúc Phùng Liễu chuẩn bị dọa Lạc Vân Sam thì bỗng nhiên Lạc Vân Sam lại quay đầu, cánh môi nàng trùng hợp lướt qua chóp mũi của Phùng Liễu.
Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều sửng sốt, hai người đều có chút khó xử.