Lạc Vân Sam cũng cười, nàng thản nhiên gật đầu.
- Đúng, tôi thích Phùng Liễu.
- Cô nghiêm túc sao?
Đỗ Nhược híp mắt hỏi lại.
- Đúng vậy.
Lạc Vân Sam gật đầu.
Lạc Vân Sam không hiểu tại sao Đỗ Nhược lại phát hiện tình cảm của mình với Phùng Liễu, nhưng nếu cô đã hỏi ra thì chắc chắn nàng sẽ không phủ nhận.
"Mình nghiêm túc với Phùng Liễu, hơn nữa thích một người cũng không phải tội ác tày trời thì tại sao phải che giấu chứ?"
- Quả nhiên là vậy!
Đỗ Nhược lại nhìn Lạc Vân Sam, trong mắt cô còn có cả sự hài lòng.
- Xem ra cảm giác của tôi cũng không tệ.
- Cô cứ yên tâm đi, chuyện của cô và Phùng Liễu tôi sẽ không xen vào, đây là chuyện tình cảm của hai người tôi không có quyền can thiệp.
Trước khi Lạc Vân Sam kịp mở miệng thì Đỗ Nhược lại nói.
- Nhưng với tư cách là chủ nhiệm khối, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô một chút, cô phải chú ý ảnh hưởng của chuyện này tới Phùng Liễu trước khi cô làm bất cứ chuyện gì. Tôi biết cô Lạc có làm giáo viên hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng Phùng Liễu thật sự yêu thích nghề này. Tôi không muốn công việc của em ấy bị ảnh hưởng vì chuyện tình cảm.
Lạc Vân Sam nhíu mày, ý cười trên mặt nàng cũng biến mất.
- Tôi hiểu.
- Chủ nhiệm Đỗ cứ yên tâm.
Lạc Vân Sam vừa nói vừa cầm chén trà thổi một hơi.
- Tôi biết cái gì là chừng mực.
- Nhưng chủ nhiệm Đỗ cho tôi hỏi, biểu hiện của tôi quá rõ ràng sao?
Lạc Vân Sam nhấp một ngụm trà nhỏ, nàng không nhịn được mà hỏi lại cô.
Đỗ Nhược và Lạc Vân Sam không tiếp xúc nhiều, hơn nữa Đỗ Nhược không ở cùng một văn phòng với Phùng Liễu, đáng ra cô không đoán được chuyện giữa hai người các nàng mới phải.
"Nói cách khác, nếu Đỗ Nhược đã phát hiện vậy chẳng phải những thứ mình làm quá rõ ràng rồi hay sao?"
Đỗ Nhược nghe được câu hỏi của Lạc Vân Sam thì biểu cảm trên mặt cô liền thay đổi, cô làm bộ như là muốn nói lại thôi.
- Thật ra mấy ngày trước tôi có gặp Từ Bân, sau đó chúng tôi đi ăn với nhau.
Đỗ Nhược chỉ nói một nửa.
Nghe Đỗ Nhược nói đến đây, Lạc Vân Sam lập tức hiểu là do Từ Bân lỡ miệng.
Đỗ Nhược cũng không nói với Lạc Vân Sam quá nhiều, chủ yếu là từ góc độ chủ nhiệm khối mà đưa ra ý kiến cho Lạc Vân Sam, Lạc Vâm Sam theo đó mà hỏi chút chuyện thời đại học của Phùng Liễu.
- Trong ấn tượng của tôi thì dù Phùng Liễu ở đại học hay là ở Nhất Trung thì cũng đều có rất nhiều người theo đuổi.
Đỗ Nhược cẩn thận nhớ lại.
- Nhưng mà Phùng Liễu chấp nhận rất ít, người duy nhất em ấy đồng ý cũng chẳng tới một tháng đã chia tay.
- Vậy chủ nhiệm Đỗ có biết là tại sao không?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Hình như người con trai kia cảm thấy nhàm chán thì phải.
Dỗ Nhược cười nói,
- Thời còn học đại học, trong lòng Phùng Liễu chỉ có học tập là nhất thôi.
Lạc Vân Sam gật đầu, Phùng Liễu đúng là kiểu người chỉ có học tập.
"Bây giờ cô cũng vậy, trong lòng chỉ có học sinh."
- Chỉ cần chuyện của hai người không gây ra ảnh hưởng không tốt thì tôi sẽ không can thiệp, tuy nhiên tôi vẫn khuyên cô một câu, Phùng Liễu không phải là người dễ theo đuổi, không chừng sau khi cô nói thích em ấy thì em ấy cũng chỉ coi cô là một người bạn.
Đỗ Nhược đã 30 tuổi, những chuyện như vậy cô cũng gặp qua vài lần, hơn nữa cô quen biết Phùng Liễu nhiều năm như vậy nên tất nhiên cũng hiểu Phùng Liễu, vì thế những gì cô nói tất nhiên là có ích cho Lạc Vân Sam.
Thoạt nhìn Phùng Liễu không phải là người có hứng thú với chuyện tình cảm, nhưng nếu cô đã để ý tới ai hoặc ai đó có ý với cô thì cô cũng đều nhận ra được.
Đặc biệt là kỹ năng để những người theo đuổi cô phải tự động rút lui, mấy năm nay Phùng Liễu cũng đã luyện gần như thành thạo kỹ năng này rồi.
Lục Minh chính là ví dụ điển hình, nửa năm trước anh ta còn liên tục tán tỉnh cô, đến bây giờ cũng phải tự mình lựa chọn từ bỏ và rút lui đó thôi.
- Chỉ cần cô Phùng không ghét bỏ tôi là tốt lắm rồi.
Lạc Vân Sam thoải mái cười.
Nếu nàng có thể chờ ở nước ngoài lâu như vậy mới trở về, tất nhiên có thể dành nhiều thời gian hơn Lục Minh để cô có thể hiểu tâm ý của nàng.
- Hy vọng cô có thể thành công,
Đỗ Nhược sắp xếp lại tài liệu trên bàn rồi nói tiếp.
- Tôi nhớ không nhầm thì trong những người theo đuổi Phùng Liễu người lâu nhất hình như là mười tháng đấy, đó cũng chính là người nàng miễn cưỡng nói chuyện lâu nhất tuy rằng chỉ dừng lại ở nắm tay.
Chỉ cần Lạc Vân Sam có thể kiên trì thì Đỗ Nhược vẫn sẽ tin tưởng vào nàng.
Sự trợ giúp của Đỗ Nhược với Lạc Vân Sam khá tốt, những điều nên nói cô đã nói hết rồi, cho nên tất cả chỉ có thể để Lạc Vân Sam dựa vào chính mình mà thôi.
Sau khi rời khỏi văn phòng Đỗ Nhược, Lạc Vân Sam lấy điện thoại gọi cho Từ Bân.
- Alo Vân Sam, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?
Từ Bân nghe máy rất nhanh, cô nhẹ nhàng hỏi.
- Cậu nói chuyện của tôi và Phùng Liễu nói cho Đỗ Nhược à?
Lạc Vân Sam cũng không vòng vo, nàng hỏi thẳng cô.
- Hả?
Từ Bân ngây người.
- Tôi không... À! Tôi nhớ ra rồi!
Từ Bân vừa nói xong thì chỗ cô truyền tới vài tiếng động, chắc cô đang di chuyển ra chỗ khác.
- Vân Sam, cậu nghe tôi nói, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách với Đỗ Nhược.
Từ Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
- Người phụ nữ này quá tồi tệ!
- Sao cơ?
Lạc Vân Sam nhíu mày, hình như trong lúc nàng không để ý thì mối quan hệ giữa Từ Bân và Đỗ Nhược đã phát triển được một chút rồi.
- Cậu cũng biết đấy, từ lúc lịch về thì tôi và Đỗ Nhược có liên lạc một chút, mấy hôm trước tôi đi tắm hơi thì gặp Đỗ Nhược, nhất thời thích thúc nên chúng tôi uống mấy chén.
- Sau đó hai người...
Sắc mặt Lạc Vân Sam thay đổi, không phải là thứ mà nàng đang nghĩ đấy chứ!
- Này này này, cậu mới là say rượu làm loạn ấy!
Từ Bân vội vàng nói.
- Chỉ là gặp một vài chuyện không vui, cuối cùng cô ta để tôi một mình trên đường.
Lạc Vân Sam cầm điện thoại đi tới một nơi yên tĩnh hơn, nàng ngồi trên ghế đã nghe Từ Bân nói.
- Đỗ Nhược có vẻ như là người xinh đẹp, thân thiện dễ gần, nhưng chỉ cần lật mặt chính là người đến cả lục thân cũng không nhận đấy. Cô ta thấy tôi uống rượu mà điện thoại lại hết pin sau đó vẫn để ném tôi xuống đường, may là tôi có cổ phần trong quán bar nên có thể ngủ lại đó một đêm.
Từ Bân nói một hơi dài, cô nói xong thì ngừng lại thở một lúc.
- Hình như Đỗ Nhược không phải người như thế.
Tuy rằng Lạc Vân Sam không hiểu tính cách của Đỗ Nhược là như thế nào, nhưng nàng hiểu rõ tính của Từ Bân.
- Có phải trước đó cậu làm chuyện gì quá mức đúng không?
Sau khi Lạc Vân Sam hỏi thì Từ Bân yên lặng ba giây mới trả lời.
- Tôi cũng không quá đáng, tôi chỉ trêu chọc cô ta có mấy câu mà thôi.
Giọng nói của Từ Bân nghe như cô đang chột dạ.
- Thật à?
Lạc Vân Sam vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Từ Bân thất bại, cô nghĩ tại sao Lạc Vân Sam lại thông minh như thế.
- Được rồi, là do tôi bị nhan sắc của cô ta hấp dẫn, sau đó hỏi cô ta có muốn tình một đêm với tôi không.
Từ Bân sờ mũi của mình, không khí lúc ấy đang rất tình, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, lúc ấy giọng điệu của cô nghe qua cũng biết nói đùa nhưng cô không nghĩ rằng Đỗ Nhược lại tưởng thật.
Sau đó, lại có người đụng vào cô nên... cô vô tình va vào người Đỗ Nhược, lúc ấy cô không cẩn thận chạm vào người Đỗ Nhược, chắc hẳn lúc ấy Đỗ Nhược cũng tức giận lắm.
- Sao nữa?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Cậu nói đùa với người lạ thì thôi đi lại còn đi trêu chọc Đỗ Nhược.
- Biết rồi biết rồi, tạm thời không nói chuyện của tôi.
Từ Bân không muốn nhớ lại chuyện ngày đó, cô nhanh chóng chuyển đề tài.
- Đỗ Nhược làm phiền cậu sao?
- Không phải, cô hỏi chuyện tôi và Phùng Liễu.
Lạc Vân Sam đáp, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Nếu như Đỗ Nhược không can thiệp vào chuyện của mình và Phùng Liễu thì thật sự cần cô ý tới tìm mình sao?"
"Hay là cô ấy có mục đích riêng?"
Lạc Vân Sam suy nghĩ, nàng nhanh chóng tìm được một ít manh mối.
- Từ Bân, sau ngày đó Đỗ Nhược có liên lạc với cậu nữa không?
Lạc Vân Sam hỏi cô.
- Không có.
- Vậy cậu tự giải quyết cho tốt, nếu như thật sự có thiện cảm với người ta thì theo đuổi đi, đừng có nói chuyện không chừng mực như thế.
- Được rồi, tôi nào dám đi trêu chọc Đỗ Nhược đâu, lúc ấy là do rượu làm mờ mắt thôi.
Đỗ Nhược cũng biết một chút về gia đình Từ Bân, sau này chắc hẳn sẽ đi theo con đường làm quan nên có một vài thứ không thể dính vào được.
- Cậu hiểu là được rồi.
Lạc Vân Sam từ chối cho ý kiến sau khi nghe Từ Bân nói.
Tuy rằng con người Từ Bân ham chơi nhưng bản chất cũng khá truyền thống.
Chuyện của cô và Đỗ Nhược thì để hai người các cô tự giải quyết đi.
Nói chuyện với Từ Bân xong thì Lạc Vân Sam liền nhận được tin nhắn của Phùng Liễu rằng bài thi của Lý Tổng xảy ra một chút vấn đề nên người trong tổ phải ở lại.
Lạc Vân Sam: [Dạ, cô có cần em mang cơm tới không?]
Phùng Liễu: [Không cần đâu, tổ trưởng sẽ đặt cơm.]
Lạc Vân Sam mím môi, nàng xóa toàn bộ tin nhắn đang soạn chỉ để lại một chữ vâng.
Phùng Liễu: [Nếu em rảnh thì mang cho tôi một ly trà sữa đi, em biết loại tôi hay uống đó.]
Lạc Vân Sam thả lỏng chân mày, nàng đổi dấu chấm câu thành dấu tilde.
Lạc Vân Sam: [Vâng ~]
Khi đi mua trà sữa, Lạc Vân Sam chỉ ước lượng số người trong văn phòng nên mua mười mấy ly, mua xong thì nàng ôm thùng trà sữa đặt lê xa.
"Vẫn phải để đồng nghiệp có thiện cảm với mình một chút."
Sau khi Lạc Vân Sam đưa trà sữa tới, nàng cũng thuận tiện ở lại văn phòng của tổ tự nhiên cho nên nàng cùng thảo luận về bài thi của Lý Tổng với mọi người.
Mấy người nghĩ rằng đây là sự cố nhưng thật ra là lộ đề, sau khi hai bên thảo luận nghiêm túc thì quyết định chỉnh sửa đề.
Lộ đề cũng không phải chuyện nhỏ, sau khi Lạc Vân Sam ở cùng Phùng Liễu mấy tháng cũng ôn tập lại gần hết những kiến thức hóa học của cấp ba. Tuy rằng nàng không thể ra đề nhưng nàng vẫn có thể cô làm đề nhanh hơn.
Trong thời gian thi buổi chiều, Lạc Vân Sam thay Phùng Liễu đi coi thi, nàng muốn giúp cô để cô có nhiều thời gian làm đề hơn.
Cuối cùng, sau khi bài thi buổi chiều kết thúc thì phần đề mới cũng đã xong, tổ trưởng tự mình hoàn thành việc sắp chữ và mang đề thi tới Nhị Trung, hắn tự mình đi in và niêm phong đề thi.
Đề mới được in ra suốt một đêm, ngày hôm sau phát đề vẫn còn nồng mùi mực chứng tỏ là mới in một trăm phần trăm.
Sau khi kỳ thi hoàn toàn kết thúc, Nhất Trung và Nhị Trung đề phối hợp với nhau để điều tra chuyện bị lộ đề thị, cả hai bên đều muốn bắt được hung thủ trước khi có bảng xếp hạng thành tích.
Thời gian này Phùng Liễu giống như tráng đinh, cô phụ trách điều tra một và học sinh gần đây có biểu hiện bất thường.
Do hai trường dồn toàn lực để điều tra nên sau khi kỳ thi kết thúc ba ngày đã tìm được người làm lộ đề.
Có hai người làm lộ đề, một người ở Nhị Trung và một người ở Nhất Trung.
Theo lí do mà hai học sinh đưa ra thì mục đích mà bọn họ trộm đề chỉ vì muốn được điểm cao mà thôi.
Lý do thoái thác cho có lệ như thế tất nhiên sẽ không thuyết phục được người của tổ điều tra, bởi vì danh dự trường học nên thái độ của Nhất Trung và Nhị Trung đều vô cùng cứng rắn.
Đợi đến khi có kết quả thì hai trường mới trực tiếp mời phụ huynh của hai học sinh tới làm việc, ý là nếu như phụ huynh không hỗ trợ việc dạy dỗ hai học sinh không trung thực thì trường học sẽ cưỡng chế thôi học.
Hai học sinh trộm đề có thành tích tương đối giống nhau, học sinh bên Nhất Trung thì có gia cảnh tốt còn bên Nhị Trung thì có học lực trung bình.
Sau khi phụ huynh của hai học sinh kia bị trường học mời lên thì phản ứng đều rất giống nhau, bọn họ nhất định không tin.
Con của bọn họ ở nhà đều rất ngoan, hơn nữa không phải người trong nhà không quan tâm đến bọn chúng, vì vậy mà phụ huynh hai học sinh kia một mực khẳng định con mình không trộm đề.
Trong đó cha mẹ của học sinh ở Nhất Trung còn gay gắt hơn, bọn họ suýt chút nữa đã buộc tội cho Đỗ Nhược là cô nói vu oan giá họa.
- Chủ nhiệm Đỗ, bình thường chúng tôi cũng không yêu cầu Trần Hạo phải đạt thành tích tốt, chỉ cần nó có thể đỗ đại học là được rồi.
Mẹ của Trần Hạo khẳng định.
- Chắc chắn là trường học đã nhầm rồi, Trần Hạo nhà chúng tôi không phải là người như thế.
- Chị Trần, chuyện này chúng tôi đã xác nhận với Trần Hạo rồi, em ấy cũng đã nhận là mình trộm đề.
Đỗ Nhược bình tĩnh đáp lại.
- Sự thật cũng như chị đã nói, đúng là thành tích của Trần Hạo vẫn luôn ổn định ở tầm trung, thế nhưng điểm của em ấy trong bài thi hàng tháng vừa rồi lại bất người lọt vào top 100.
- Vốn dĩ chúng tôi còn định xem kết quả môn văn của em ấy, đến khi nhìn trạng thái học tập của em ấy vẫn như bình thường như vậy mà thành tích lại đột ngột tăng lên thì...
- Tôi chắc chắn Trần Hạo của chúng tôi nghiêm túc, lúc nó còn học cấp hai vẫn luôn tự mình nỗ lực.
Mẹ của Trần Hạo vẫn kiên trì với quan điểm của mình, chị ta cho rằng con mình chưa từng sai.
- Chẳng lẽ trường học không cho học sinh nỗ lực học tập, không cho bọn chúng được tiến bộ à?
- Là do kết quả của cuộc thi kết hợp đã có, thành tích của Trần Hạo không giống như bình thường.
Đỗ Nhược chỉ nói một nửa, thành tích của Trần Hạo làm sao mà không giống bình thường được chứ, quả thật chính là thảm hại đến không muốn nhìn.
Chẳng cần theo dõi thì Đỗ Nhược cũng biết là Trần Hạo nhìn vào đề thi của Lý Tổng thì thấy bất ngờ, em ấy phát hiện đề thi bị thay đổi thì bắt đầu lo lắng việc mình trộm đề bị phát hiện nên làm gì còn tâm trí mà làm bài.
- Chủ nhiệm Đỗ có chứng cứ à? Nếu như không có thì tôi vẫn không tin Trần Hạo trộm đề đâu.
- Rất xin lỗi chị, chỉ sợ là Trần Hạo đã làm cho chị thất vọng rồi.
Đỗ Nhược thở dài một hơi.
- Trường học của chúng tôi có camera, chị Trần có một có muốn xem không?
Sắc mặt của mẹ Trần Hạo hết trắng rồi lại đen, chị ta nói.
- Tên nhãi ranh này bây giờ ở đâu, tôi nhất định phải dạy lại nói!
- Chị Trần tạm thời đừng quá nóng giận, thật ra chúng tôi mời chị đến vẫn còn một chuyện muốn nói với chị.
- Chuyện gì?
Mẹ Trần nhíu mày, chị ta khó chịu hỏi.
- Hình như Trần Hạo có khuynh hướng yêu sớm.
Đỗ Nhược bình tĩnh nói, cô kéo ra khoảng cách với mẹ Trần.
- Gì cơ? Yêu sớm á?
Mẹ Trần Hạo nghe xong thì đứng ngồi không yên, chị ta bật dậy.
- Con tôi lại yêu sớm trong trường học sao? Giáo viên các cô làm cái gì thế, tôi để con tôi đến đây là muốn cáo cô quản lý nó thế à?
- Chị Trần, quản lý học sinh đúng là trách nhiệm của chúng tôi trong trường học, nhưng chúng tôi không thể can thiệp quá sâu vào sinh hoạt cá nhân của học sinh, cho nên vẫn cần đến sự quan tâm và giáo dục của gia đình.
Đỗ Nhược không thích nhất là những phụ huynh như vậy, mấy người đó chỉ muốn trói buộc đứa trẻ, bọn họ cho rằng ném con cho trường học là có thể yên tâm.
"Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, giáo viên dạy học sinh đã rất mệt rồi lại còn phải làm cha làm mẹ của chúng, giáo viên cũng không phải người có ba đầu sáu tay thì làm sao mà có thể làm nhiều việc được."
- Cô Phùng là giáo viên chủ nhiệm của Trần Hạo đúng không, tôi muốn tìm cô Phùng tới nói chuyện, rõ ràng lúc khai giảng cô Phùng đã hứa với tôi là sẽ để ý Trần Hạo cơ mà.
Mẹ Trần Hạo nói với Đỗ Nhược, chị ta kiên trì muốn gặp Phùng Liễu.
"Chị ta lại có ý gì đây, chuyện con chị ta yêu sớm lại còn muốn để Phùng Liễu chịu trách nhiệm à?"
"Ai cho chị ta cái quyền to thế!"
- Chị Trần à, cô Phùng rất bận rộn, nếu như chị có vấn đề gì thì nói với tôi, tôi và cô Phùng không khác gì nhau.
- Thế chủ nhiệm Đỗ có biết phòng ký túc của Trần Hạo ở đâu không, trước ngày thi Trần Hạo học hành như thế nào cô có biết không?
Mẹ Trần Hạo giơ nanh múa vuốt hỏi cô.
- Chắc mấy cái này cô không biết đâu đúng không?
Đỗ Nhược bị lời nói của mẹ Trần Hạo làm cho nghẹn lại, quả thật cô không quá rõ những việc này.
- Chị Trần, hy vọng chị đừng cố tình gây sự.
- Tôi muốn gặp cô Phùng, tôi có lời muốn nói với cô ấy!
Mẹ Trần Hạo thấy mình có lợi thế thì lập tức to tiếng.
- Tôi làm phụ huynh học sinh lại không có quyền gặp cô giáo chủ nhiệm của con tôi à?
Sắc mặt Đỗ Nhược trầm xuống, sự bất mãn trong lòng của cô đối với phụ huynh của Trần Hạo đã đạt tới đỉnh núi rồi.
Cô nhất định phải cho Trần Hạo thôi học, đây đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, có người mẹ như vậy bảo sao Trần Hạo lại không làm ra loại chuyện này chứ.
- Bây giờ cô Phùng có nhiều việc nên rất bận rộn, mấy ngày nữa chị Trần hãy tới.
- Không sao, tôi chờ được, cùng lắm thì tôi chờ đến lúc cô Phùng dạy xong buổi sáng là được.
Mẹ của Trần Hạo không thèm để ý tới sắc mặt đã trầm xuống của Phùng Liễu, nơi này chính là trường học, chẳng lẽ chị ta còn có thể làm chuyện khác được à.
- Vậy được rồi, chị Trần cứ đợi ở đây nhé.
Đỗ Nhược nói xong thì không để ý tới mẹ của Trần Hạo nữa, cô trực tiếp mở máy tính gửi tin nhắn cho Phùng Liễu.
Lúc này Phùng Liễu vừa mới dạy xong, cô nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì nhíu mày lại.
"Mẹ Trần Hạo muốn gặp mình à?"
Phùng Liễu cẩn thận nhớ lại một chút, cô phát hiện ra cô chẳng có ấn tượng gì với người này.
Cô cũng không phải là chủ nhiệm lớp 10 của Trần Hạo, cho dù có gặp mặt chắc cũng chỉ gặp ngày khai giảng thôi.
Ngày đó cô bị phụ huynh của cả lớp vây quanh, có phụ huynh nào không nhờ nàng chú ý tới con của mình đâu.
Nếu như phụ huynh học sinh muốn gặp thì Phùng Liễu không có lý do gì để từ chối, cô đặt tài liệu dạy học trên bàn rồi đi tới văn phòng của Đỗ Nhược.
- Cô Phùng, cuối cùng cô cũng tới.
Mẹ Trần Hạo nhìn thấy Phùng Liễu tới thì mắt sáng lên, chị ta chạy tới kéo người tới gần.
- Cô Phùng, chuyện của Trần Hạo nhà tôi là như thế nào vậy, tại sau nó lại yêu sớm chứ?
Mẹ Trần dò hỏi.
Phùng Liễu mỉm cười, cô đẩy tay mẹ Trần đang ôm cánh tay của mình xuống.
- Chị Trần, chị đừng vội, trẻ con yêu sớm thì chỉ cần bố mẹ dẫn đường chỉ lối một chút là được thôi mà.
- Cha mẹ chỉ đường sao?
Mẹ Trần trợn mắt, chị ta kinh ngạc nói
- Cô Phùng, tôi và bố nó đều rất bận rộn, cô phải giúp chúng tôi.
Phùng Liễu khẽ nhíu mày, cô bình tĩnh tới gần mẹ Trần.
- Chúng tôi là giáo viên, nếu chúng tôi nói với Trần Hạo thì sẽ không bằng người trong nhà nói đâu.
- Không đâu, Trần Hạo nhà tôi nhất định sẽ nghe cô Phùng mà, lúc khai giảng tôi cũng nghe Trần Hạo nói qua, nó rất thích cô Phùng làm chủ nhiệm đấy.
Mẹ Trần đã ngồi ở đây một giờ đồng hồ rồi cho nên tính tình chị ta cũng không còn hùng hổ như trước nữa, vì thế mà ngay từ đầu thái độ chị ta đối với Phùng Liễu không tệ lắm.
- Chuyện này...
Phùng Liễu có chút khó xử, chuyện yêu sớm cũng không phải dễ xử lý.
Người trẻ tuổi bây giờ khá bướng bỉnh, nếu càng làm to chuyện thì em ấy lại càng không nghe, càng muốn làm trái lời.
Bị cha mẹ dạy dỗ một hồi thì thôi đi, đến tường lại bị thầy cô động vào nữa thì không chừng còn có thể làm ra vài chuyện hoang đường nữa.
- Cô Phùng đi gọi Trần Hạo đến đây đi, nếu phụ huynh Trần Hạo thấy mình không có thời gian vậy thì bây giờ giải quyết luôn là được.
Ngay khi Phùng Liễu còn đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không thì Đỗ Nhược đã nói.
- Khó mà gọi nó lên đây được, bây giờ Trần Hạo còn đang trong tiết học mà, gọi lên thì không phải là ảnh hưởng việc học của con tôi sao?
Mẹ Trần lập tức từ chối đề nghị của nàng, chị ta quyết định để giáo viên làm những người xấu ảnh hưởng đến con của chị ta.
- Không sao đâu, bây giờ là tiết mỹ thuật nên không ảnh hưởng gì.
Đỗ Nhược cười nói.
- Nếu chị Trần còn chuyện muốn hỏi cô Phùng thì tôi cũng có thể trả lời thay đấy.
- Vậy làm phiền cô Phùng.
Mẹ Trần Hạo nghe Đỗ Nhược nói nhưng lại làm ngơ, chị ta làm ra vẻ mặt xin lỗi nói với Phùng Liễu.
So với việc để chủ nhiệm khối đi gọi thì chủ nhiệm lớp như Phùng Liễu đi gọi Trần Hạo tới vẫn tốt hơn.
Phùng Liễu nghe xong thì gật đầu, cô đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Bây giờ lớp 11-5 đang học tiết mỹ thuật, tất nhiên giáo viên là Lạc Vân Sam.
Lúc này tiết học cũng trôi qua hơn một nửa, Lạc Vân Sam dạy nửa tiết, thời gian còn lại để cho học sinh tự học.
Phùng Liễu đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu sau đó lấy điện thoại ra gõ tin nhắn...
Lạc Vân Sam rất nhanh đã nhận được thông báo từ điện thoại, nàng quay đầu nhìn Phùng Liễu đứng ở ngoài.
Phùng Liễu: [Vân Sam, em giúp tôi gọi Trần Hạo ra ngoài, cố gắng đừng để kinh động học sinh trong lớp.]
Lạc Vân Sam cất điện thoại, nàng chậm rãi đi vòng quanh lớp học, đi tới bàn của Trần Hạo thì nàng nhẹ nhàng gõ lên bàn học của cậu.
- Trần Hạo, em đi ra đây với tôi một chút.
Trần Hạo nghe xong thì thân thể cứng đờ, cậu thả bút trong tay xuống rồi đứng lên đi theo Lạc Vân Sam.
Trần Hạo vừa ra khỏi phòng học liền nhìn thấy Phùng Liễu, cậu lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt của cô.
- Trần Hạo, em đi theo tôi một chút, mẹ em tới tìm em.
Phùng Liễu nhìn Trần Hạo với ánh mắt phức tạp, bỗng dưng cô không biết nên đối xử với cậu như thế nào.
- Vâng.
Trần Hạo nhỏ giọng đáp, cậu đi theo Phùng Liễu.
Lạc Vân Sam có chút khó hiểu nhìn hai người này rời đi, nàng trở lại phòng học để cho đại diện môn giúp đỡ mình trông lớp còn bản thân lại thu dọn đồ đạc rời đi.
Dọc đường đi Phùng Liễu và Trần Hạo đều không nói chuyện với nhau, hai người im lặng tới văn phòng của Đỗ Nhược.
- Trần Hạo, con thành thật trả lời cho mẹ, có phải con yêu đương hay không hả?
Mẹ Trần Hạo vừa nhìn thấy cậu đã lớn tiếng chất vấn.
- Dạ?
Trần Hạo ngơ ngác ngẩng đầu, không phải tới để nói chuyện cậu trộm đề à? Tại sao lại nói đến chuyện yêu đương? Cậu không bắt nhịp kịp...
- Mày còn giả ngu à? Cô Phùng đã nói hết cho tao rằng mày yêu đương trong trường học!
Phùng Liễu không hiểu chuyện gì.
Cô còn chưa kịp nói gì, chị ta nói như vậy chẳng phải là hắt bát nước bẩn lên đầu cô sao?
- Chị Trần, mong chị chú ý ngôn từ.
Mẹ Trần Hạo càn quấy đến mức như vậy thì Đỗ Nhược cũng chẳng muốn kiêng nể gì nữa.
- Chuyện của Trần Hạo là tôi nói với chị chứ không liên quan đến cô Phùng!
- Ý của chủ nhiệm Đỗ là gì đây? Chẳng lẽ cô Phùng làm chủ nhiệm lớp ngồi không à? Học sinh yêu sớm cũng không biết sao?
Mẹ Trần cũng chẳng cần thể diện, chị ta trực tiếp đối chọi với Đỗ Nhược.
- Chị Trần, Trần Hạo đang ở đây, mong chị cư xử đúng mực của một người mẹ.
Đỗ Nhược nói lớn, cô lập tức bày ra bộ dạng sẵn sàng nghênh chiến.
Sau khi Đỗ Nhược tỏ rõ thái độ thì khí thế của mẹ Trần yếu đi một chút, nhưng chị ta vẫn nhắm vào Phùng Liễu.
Trong lòng mẹ Trần thì Phùng Liễu chỉ như quả hồng mềm, bóp một cái là nát, Đỗ Nhược đã nhắm vào chị ta thì chị ta lại càng mang trách nhiệm đổ hết lên đầu Phùng Liễu.
- Mẹ Trần Hạo, chuyện Trần Hạo yêu sớm tôi cũng vừa mới biết, tôi khuyên chị không cần phải phản ứng quá gay gắt như vậy, trước hết nên nghe đứa trẻ nói ra suy nghĩ đã.
Phùng Liễu nhìn thấy thái độ của mẹ Trần thì ánh mắt cô lạnh đi, cô tự nhận là cô đối xử với mỗi học sinh đều công tư phân minh nhưng con người ai cũng có giới hạn.
- Trần Hạo, em nói một chút suy nghĩ của em về yêu sớm đi.
Trần Hạo vẫn luôn cúi đầu, đối với câu hỏi của Phùng Liễu cậu không dám nói tiếng nào.
- Trần Hạo, sau khi ban giám hiệu họp đã đưa ra quyết định rồi, chỉ cần lần này em thành khẩn nhận sai thì trường học có thể cho em một cơ hội, nếu không sẽ buộc phải thôi học.
Đỗ Nhược lạnh lùng nói, ánh mắt cô nhìn mẹ Trần còn mang theo sự chán ghét.
"Có người mẹ như vậy không chỉ gây phiền phức cho trường học mà còn khiến đứa trẻ áp lực thêm."
- Em... em không yêu sớm.
Trần Hạo lí nhí trả lời.
- Không yêu sớm sao?
Giọng mẹ Trần rất lớn.
- Cô giáo nói đã theo dõi mày qua camera mà mày còn dám chối à.
Đỗ Nhược không nói nên lời.
"Tôi nói theo dõi học sinh yêu sớm từ bao giờ thế?"
"Chuyện này là lần theo manh mối Trần Hạo trộm đề nhìn thấy mà."
- Chị Trần, nếu chị còn tiếp tục nói theo cách đổi trắng thay đen như vậy thì tôi đành phải áp dụng biện pháp khác đấy!
Lông mày Đỗ Nhược đã nhíu lại.
Cô đã làm trong ngành giáo dục nhiều năm, đây đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người càn quấy như mẹ Trần Hạo, lật ngược mọi chuyện thì thôi đi lại còn không biết xấu hổ nữa chứ!
- Chủ nhiệm Đỗ đang uy hiếp tôi đấy à?
Mẹ Trần hừ lạnh.
- Chẳng lẽ chủ nhiệm Đỗ không xem camera sao?
- Trần Hạo, em tự mình nói hay là để tôi nói hộ?
Đỗ Nhược không đáp lại mẹ Trần, cô đưa cơ hội thành thật cuối cùng giao cho Trần Hạo.
Trần Hạo yếu ớt ngẩng đều, cậu áy náy nhìn Phùng Liễu một cái sau đó lại tiếp tục cúi đầu.
- Được, một khi đã như vậy thì tôi đây xin nói thẳng.
Đỗ Nhược khống chế sự khinh thường của mình, cô cố gắng dùng giọng nói bình thường để nói.
- Trước khi kỳ thi diễn ra hai ngày thì Trần Hạo đã đi vào văn phòng trộm đề thi, sau khi chúng tôi điều tra nguyên nhân của sự việc thì Trần Hạo có nói với chúng tôi rằng không phải vì để đạt thành tích cao, mà chính là muốn theo đuổi một bạn nữ bên Nhị Trung. Bạn nữ kia không có cảm tình với Trần Hạo nên em ấy đã dùng thành tích để từ chối Trần Hạo, nếu như Trần Hạo có thể xếp trong top 50 thì sẽ suy nghĩ còn không thì dừng lại. Sau khi Trần Hạo trở về không học hành chăm chỉ thì thôi đi, em ấy lại còn nổi lên suy nghĩ khác, cuối cùng chọn cách trộm đề để đạt được mục đích của mình. Cuộc thi lần này là do Nhất Trung và Nhị Trung hợp tác, em ấy lại còn thông đồng cùng với một học sinh Nhị Trung cùng nhau trộm đề rồi trả cho học sinh kia 1000 tệ. Những học sinh hủy hoại thanh danh của trường học như vậy, Nhất Trung chúng tôi không đủ khả năng nhận!
Đỗ Nhược nói hết mọi chuyện, cô nhấn mạnh sự nghiêm trọng trong từng câu từng chữ.
Vốn dĩ trường học cũng đã ch Trần Hạo một cơ hội để quay đầu nhưng bây giờ mẹ Trần và Trần Hạo đã tự tay vứt đi.
- Đấy không phải là tại nhà trường à? Con tôi giao du với học sinh bên ngoài mà các cô còn không biết!
Mẹ Trần giống như cố tình không hiểu, chị ta cắn mãi không buông.
- Chắc chắn là do các cô để đề thi quá lộ liễu, con tôi vô tình nhìn thấy rồi lấy một bản mà thôi.
- Được, vậy nếu như chị Trần đây đã cố tình không hiểu thì chúng tôi sẽ không nói nữa.
Đỗ Nhược cười nói.
- Một học sinh như Trần Hạo, Nhất Trung chúng tôi không thể giữ nổi, mời chị Trần cho cháu tới nơi khác tốt hơn!
- Không học thì không học, con tôi cũng chẳng thiếu trường cấp ba đâu!
Mẹ Trần thấy không thể xoay chuyển tình thế được nữa nhưng vẫn không muốn mất mặt.
- Nhà tôi cũng không thiếu tiền, tôi sẽ mang con tôi đến trường tư nhân tốt nhất!
Đỗ Nhược lạnh lùng nhìn mẹ Trần.
- Vậy tôi xin lỗi không tiễn chị đi được.
Khi mẹ Trần rời đi, chị ta còn nói vài câu khinh thường với Phùng Liễu, chị ta đổ tất cả mọi chuyện lên đầu cô rồi tự tin rời đi.
Đỗ Nhược suýt chút nữa đã gọi bảo vệ tới đây đuổi người, cô thật sự rất tức giận.
- Liễu Liễu, em yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ tới chỗ hiệu trưởng để thông báo về chuyện này, chắc chắn tôi sẽ không để chị ta tùy tiện nói xấu em như vậy đâu.
Sắc mặt Phùng Liễu không tốt, cô miễn cưỡng mỉm cười.
- Em không sao!
Phùng Liễu không phải người nhỏ mọn, mẹ Trần nói không tốt về cô làm cho cô lại càng để ý thái độ của Trần Hạo đối với mình hơn.
Cô tự nhận là cô đã tận chức tận trách với Trần Hạo, ngày khai giảng Trần Hạo chơi bóng rổ bị thương, lúc ấy cô còn tự mình đưa cậu đi bệnh viện rồi còn chăm sóc cậu rất lâu.
"Mình cũng hết lòng với học sinh, kết quả là chỉ nhận lại được sự thờ ơ của học sinh với mình mà thôi."
"Một giáo viên như mình đúng là thất bại."
Lúc này Lạc Vân Sam đứng ngoài cửa đã nắm chặt tay lại, điện thoại trên tay cô cũng đã kết thúc nhiều cuộc gọi.
"Ỷ vào tính tình của Phùng Liễu mà dám bắt nạt cô như vậy sao? Nằm mơ đi!"
Đến lúc mẹ Trần rời đi thì Lạc Vân Sam cũng đi khỏi.
Lạc Vân Sam hiểu tính cách của Phùng Liễu, cô luôn luôn khoan dung và kiên nhẫn với học sinh, cho dù lần này bị mẹ Trần nói không ra gì nhưng cô cũng chỉ phiền lòng một chút mà thôi, cô chắc chắn sẽ không đi trả thù.
Bất cứ việc gì Phùng Liễu không muốn làm vậy thì để nàng làm đi, xem như là vì Phùng Liễu thì nàng cũng sẽ không làm khó học sinh.
"Con cái hư hỏng là lỗi do cha mẹ, vậy để cha mẹ chịu tội đi."
Lạc Vân Sam đoán rằng trưa nay Phùng Liễu chưa ăn gì nên nàng đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó mới đến chỗ Phùng Liễu.
- Vân Sam, tôi đủ tư cách làm giáo viên sao?
Phùng Liễu có chút uể oải, cô vẫn để bụng chuyện vừa rồi.
- Cô là giáo viên tốt nhất, cô đối xử với học sinh đều bình đẳng, không vì thành tích có vấn đề mà bỏ rơi học sinh.
Lạc Vân Sam nhẹ giọng nói.
- Cô không cần phải tự trách, đây là do em ấy không có tư cách trở thành học sinh của cô.
Phùng Liễu thở dài.
- Em biết hết rồi à?
Lạc Vân Sam gật đầu.
- Em có nghe qua, Trần Hạo đã lấy sách vở rời đi rồi. Nếu Trần Hạo đã làm ra loại chuyện như trộm đề nghĩa là em ấy đã không còn như ban đầu nữa rồi. Cô đừng quá để ý tới một người như vậy.
Lạc Vân Sam mở đồ ăn đóng gói ra, nàng bày đồ ăn trước mặt Phùng Liễu.
- So với Tần Hạo, cô càng phải quan tâm tới học sinh trong lớp hơn mới đúng, kết quả của cuộc thi lần này sẽ có rất nhanh đấy.
Nàng thấy Phùng Liễu ngồi im liền cầm đũa đặt trong tay Phùng Liễu.
- Cô ngồi im là muốn em bón cho cô hả?
Phùng Liễu liếc Lạc Vân Sam, cô tách một đôi đũa khác.
- Bây giờ không cần!
- Thế là được rồi, cô cần gì thì cứ tới tìm em, em vẫn luôn ở đây.
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu động đũa liền gắp thức ăn cho cô.
- Đây là món ăn bán chạy nhất của cửa hàng đấy, cô ăn thử đi.
"Chỉ có tình yêu và mỹ thực là không thể bỏ lỡ."
Trong lúc tâm trạng không tốt mà lại được chiều chuộng như vậy thì Phùng Liễu cũng không còn ủ dột nữa.
- Cảm ơn em đã vì tôi mà đi xa như thế.
- Cô thích là được rồi ạ.
Sau khi hai người thu dọn đồ hộp xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa, giáo viên trong văn phòng lần lượt trở lại.
- Vân Sam, nếu không để ý tôi sẽ không biết em tốt như vậy đâu.
Phùng Liễu suy tư một lúc rồi nói.
- Cô ơi, thật ra em cũng nghĩ tới vấn đề này rất lâu rồi.
Lạc Vân Sam cười một chút, biểu cảm của nàng nhu hòa giống như sứ ấm áp của mặt trời vậy.
- Khi em vừa ra nước ngoài du học em thật sự rất nhớ cô, nhất là khi đi học đại học, em luôn nhớ đến thời gian em và cô ở chung. Tuy rằng chỉ có ba tháng ngắn ngủi nhưng lại khắc sâu trong lòng em, chắc chắn sau này em cũng không quên. Có lẽ cô không nhớ rõ những ngày đó nhưng đối với em... khi ấy cô giống như thiên sứ của đời em vậy.
"Thiên sứ sao?"
Tay Phùng Liễu hơi run, cô mím môi.
- Tôi chỉ làm hết trách nhiệm của một chủ nhiệm lớp thôi.
- Có lẽ là thế, nhưng với em mà nói thì cô chính là người kéo em ra khỏi hố sâu, cô để em cảm thấy trên thế giới này vẫn còn nhiều người đáng giá cho em đặt niềm tin và tình cảm vào, đánh giá để em yêu.
Lạc Vân Sam cầm tay Phùng Liễu, nàng nhìn thẳng vào mắt cô.
- Cô ơi, cô có hiểu ý của em không?
Trong lòng Phùng Liễu khẽ dao động, cô chậm rãi rút tay mình về.
- Quả thật chỉ cần em cẩn thận cảm nhận, em sẽ thấy xung quanh em còn có nhiều người để em gửi gắm tình cảm ơn.
Lạc Vân Sam nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng nàng không khỏi xót xa.
Vừa rồi nàng đã giải thích rất nhiều, chắc hẳn Phùng Liễu cũng cảm nhận được.
"Nếu cô đã có cảm giác rồi rút tay ra, vậy có phải là cô đã từ chối mình rồi phải không?"
Trong nháy mắt, tâm trạng của Lạc Vân Sam trùng xuống, nàng chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Phùng Liễu.
Phùng Liễu vươn tay sờ đầu Lạc Vân Sam, vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng.
- Em vẫn còn trẻ nên còn nhiều thời gian để trải nghiệm, thế giới này rộng lớn để em có thể tìm kiếm những người đáng giá, không cần phải vội vàng, từ từ sẽ tới thôi.
- Cô ơi...
Lạc Vân Sam ngơ ngác nhìn Phùng Liễu.
Lúc này nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, rất muốn nói toàn bộ tình cảm đã giấu kín trong lòng.
- Thôi, lát nữa còn phải đi dạy, chuyện quan trọng không cần nói vội.
Phùng Liễu cười nói, sự nặng nề giữa hai chân mày của cô cũng đã tan biến.
- Có một số việc không thể vội vàng được, nhất định phải bình tĩnh mà làm.
- Cô ơi!
Ánh mắt Lạc Vân Sam sáng lên.
Nàng không phải đồ ngốc, Phùng Liễu đã nói vậy thì sao nàng lại không hiểu ý của cô được cơ chứ!
"Cô không chán ghét mình mà cũng không kháng cự tình cảm của mình, cô chỉ nghĩ mình không đủ trưởng thành mà thôi!"
"Như vậy là được rồi, vậy là tốt quá rồi!"
"Chỉ cần mình kiên trì thì nhất định cô sẽ tin mình nghiêm túc."
"Cô không bài xích mình tới gần vậy thì gấp gáp làm gì."
Mỗi cuối tuần hai người đều ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, mỗi ngày đều ở cùng nhau thì có chuyện gì khó nữa đâu.
- Được rồi, em về văn phòng của em đi, có rảnh thì chăm sóc Nhị Mộc xem nó có ngoan ngoãn không.
Phùng Liễu vuốt ve tóc của Lạc Vân Sam, nụ cười của cô còn mang theo sự cưng chiều dành cho nàng.
- Tuân lệnh cô Phùng!
Lạc Vân Sam tươi cười xán lạn.
Lạc Vân Sam vừa quay lại văn phòng của mình thì lập tức lấy sổ ký họa ra, nàng bắt đầu vẽ tranh.
So với tâm trạng vui sướng của Lạc Vân Sam thì Mạc Diệp ngồi bên cạnh tương đối khổ sở.
Bây giờ Mạc Diệp đang phải nhận lại những lớp mà Ngô Thuần từng dạy, tuy rằng tiền lương có tăng lên một chút nhưng công việc khiến cô ấy bận chết.
Trước kia cô ấy còn có thể xem phim gì đó nhưng bây giờ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, có thể tan làm đúng giờ là tốt lắm rồi.
- Cô Lạc, cô giúp tôi cái này được không?
Mạc Diệp nghiêng đầu nói.
Cô ấy nhìn thấy Lạc Vân Sam nhàn nhã vẽ tranh thì biểu cảm lại càng đáng thương, cô ấy cũng muốn thong dong ngồi vẽ tranh trong văn phòng mà.
"Ôi trời ơi, hâm mộ cô Lạc quá!"
- Cô Mạc cần tôi giúp gì thế?
Lạc Vân Sam dừng tay, nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Diệp.
Bây giờ tâm trạng của Lạc Vân Sam rất tốt nên nàng cũng không để ý nhiều lắm.
- Ha ha, cô Lạc giúp tôi một lớp được không, lớp 11-10 ấy.
Ánh mắt Mạc Diệp mang theo mong chờ nhìn nàng, cô ấy thật sự không có thời gian.
- Được chứ.
Lạc Vân Sam vui vẻ đồng ý.
- A a a, tôi yêu cô Lạc quá!
- Ừ, tôi không yêu cô.
Lạc Vân Sam bình tĩnh đáp lại cô ấy.
- Thế cô Lạc yêu ai?
Mạc Diệp tò mò hỏi.
Hiếm lắm mới thấy Lạc Vân Sam cười.
- Tôi... không nói cho cô biết đâu.
Mạc Diệp bị nụ cười của Lạc Vân Sam thu hút, cô ấy nhìn nàng thêm mấy lần.
"Cô Lạc cười lên xinh quá!"
"Cơ mà sao đột nhiên cô Lạc lại vui vẻ thế nhỉ?"
Mạc Diệp nhớ lại biểu cảm của Lạc Vân Sam, trong mắt cô ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ôi trời! Không phải là cô Lạc đang yêu đương đấy chứ!"
- ----------------------------------
Ui chương này gần 8k chữ luôn =))))
Mấy hôm trước tinh thần không tốt không làm nổi, hôm nay tinh thần ổn nhìn nhiều chữ không muốn làm:))
Chúc mọi người buổi tối vui nhớ:3