Hai người nhà Trần Hạo tới là bố của cậu và thư ký của anh ta, mẹ Trần không tới vì lần trước đã gần như "xé rách da mặt" với Đỗ Nhược.
Bố của Trần Hạo là người kinh doanh, lời nói cũng có chút ôn hòa, trông như thể người cường ngạnh yêu cầu Phùng Liễu ra gặp mặt không phải anh ta.
- Chủ nhiệm Đỗ, tôi rất xin lỗi khi tới đây làm phiền các cô, tôi hy vọng cô và cô Phùng sẽ giúp Trần Hạo nhà tôi một chút.
Bố Trần Hạo nói, tư thế của anh ta như người bề trên nhìn xuống, giọng điệu nghe như đang ra lệnh cho các cô.
- Chuyện của Trần Hạo chúng tôi không còn gì để nói thì nên giúp thế nào đây.
Đỗ Nhược lạnh mặt, nếu vừa rồi không có học sinh ở đó thì cô đã không thèm để ý tới người này.
"Tới tìm tôi còn chưa tính lại còn tới cửa 11-5 tìm Phùng Liễu, đúng là đáng ghét."
- Lời này của chủ nhiệm Đỗ có chút làm tổn thương người khác, dù sao Trần Hạo cũng từng là học sinh của Nhất Trung, nếu truyền ra chuyện không thốt thì danh dự của cô Phùng và trường học cũng bị ảnh hưởng.
Bố Trần nhàn nhàn nói, bộ dạng như nắm chắc phần thắng.
Anh ta đã nói qua với hiệu trưởng, chỉ cần thuyết phục được hai người này thì hiệu trưởng sẽ đồng ý ra thông báo chính thức.
- Không biết anh Trần có ý gì?
Đỗ Nhược nhíu mày, Trần Hạo đã không còn là học sinh của Nhất Trung sao lại liên lụy tới đây được.
- Trần Hạo nhà tôi học ở Nhị Trung nhận được vài lời chửi bới, tôi muốn chủ nhiệm Đỗ và cô Phùng đây cùng nhau hỗ trợ làm sáng tỏ một chút.
- Chửi bới sao?
Đỗ Nhược buồn cười, cô ngăn Phùng Liễu nói chuyện.
- Nếu anh Trần đã nói vậy thì tôi cũng không muốn vòng vo, chuyện này chắc chắn không có khả năng!
- Tôi không cần biết anh đã thuyết phục hiệu trưởng như thế nào, nhưng tôi thì chắc chắn không được.
Đỗ Nhược không phải quả hồng mềm, cô cũng không phải người dễ mềm lòng với học sinh như Phùng Liễu, cô sẽ không để mình chịu ấm ức vì học sinh.
- Chuyện của Trần Hạo chúng tôi đã nghe qua một chút, đó chẳng qua chỉ là phơi bày những chuyện em ấy từng làm mà thôi.
Đỗ Nhược lạnh lùng nói.
- Trường học chúng tôi không xử phạt em ấy đã rộng lượng lắm rồi, nếu muốn chúng tôi dối lòng đi thanh minh thì xin lỗi, anh Trần nên về nhà đi ngủ đi. Trong mơ cái gì cũng có hết!
Bố Trần híp mắt nguy hiểm.
- Chủ nhiệm Đỗ, đừng nói như lời tự tìm đường chết như vậy. Tôi mang theo thành ý tới gặp hai người, nếu hai người đồng ý thì 20 vạn (~700 triệu VND) cũng không thành vấn đề.
Bố Trần khẽ cười một tiếng, anh ta lại nói.
- Nếu không đồng ý, chỉ sự công việc dạy học của cô Phùng sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Bố Trần biết Đỗ Nhược là người có bối cảnh, cho nên anh ta chỉ có thể uy hiếp một mình Phùng Liễu.
Nếu Đỗ Nhược phải chịu ấm ức thì hơn một nửa người nhà cô sẽ thay cô đòi công bằng, còn bạn bè của Đỗ Nhược bị chèn ép thì những người thanh danh cao quý đó muốn ra tay cũng phải xem xét một chút.
Hơn nữa anh ta cũng không phải uy hiếp suông, Phùng Liễu mà đồng ý phối hợp thì 20 vạn đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ.
"20 vạn mua một thông báo làm sáng tỏ, giao dịch này Phùng Liễu lãi chứ lỗ gì!"
Cốc cốc.
Đỗ Nhược chưa kịp phản bác lại thì tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
- Vào đi.
Đỗ Nhược nhíu mày, ai tới tìm cô giờ này vậy chứ.
- Chủ nhiệm Đỗ, cô Phùng!
Lạc Vân Sam mở cửa bước vào, nàng đi tới cầm tay phùng Liễu nói.
- Cô ơi, Nhị Mộc xảy ra chút chuyện cần cô tới chăm sóc một chút.
- Hả?
Phùng Liễu sửng sốt, cô theo bản năng đứng bật dậy.
- Cô mau đi xem Nhị Mộc đi, nó không có cô nên đang quấy lắm.
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói, nàng thuận lợi đưa Phùng Liễu ra cửa.
Bố Trần không biết nên anh ta nghĩ Nhị Mộc là học sinh nào đó, thấy chuyện gấp nên cũng chỉ cau mày chứ không ngăn Phùng Liễu lại.
- Cô cứ để chuyện này em giải quyết cho.
Sau khi Lạc Vân Sam đưa Phùng Liễu ra ngoài, nàng buông lỏng tay cô nói.
- Tin tưởng em nhé!
Phùng Liễu thở dài.
- Tôi không yếu ớt vậy đây, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Phùng Liễu cũng không phải người dễ bắt nạt, cô cũng có giới hạn của mình, bố Trần vô cớ gây rối thì chắc chắn cô cũng sẽ có cách giải quyết riêng.
"Sao mình cứ cảm thấy Đỗ Nhược và Vân Sam nhà mình đều coi mình như thủy tinh dễ vỡ nhỉ?"
- Em biết cô có thể làm được, nhưng cô có đồng ý cho em một cơ hội thể hiện không?
Lạc Vân Sam nghiêm túc nhìn Phùng Liễu, ánh mắt nàng sâu thẳm.
- Bất cứ lúc nào cô cũng có thể dựa vào vai em.
- Em mà không giải quyết được, cô cứ chấm dứt chuyện này cũng...
- Tất nhiên, đây là chuyện của tôi mà.
Phùng Liễu đáp.
- Đó là do cô quá tốt đấy ạ, cô cứ không biết xấu hổ mà cho em giải quyết như vậy, em thích lắm.
Lạc Vân Sam cười với Phùng Liễu.
- Bạn gái của em cũng rất có khả năng đấy chứ!
Phùng Liễu bật cười.
- Em đang nói da mặt mình dày đấy hả?
- Đâu có dâu, da mặt em có dày hay không cô là người rõ nhất mà.
Lạc Vân Sam nói tiếp.
- Không thì bây giờ cô thử sờ xem.
Cuối cùng thì Phùng Liễu cũng không thể từ chối Lạc Vân Sam, tuy nhiên cô cũng không để nàng đối mặt một mình, cô đi vào trong cùng nàng.
- Như vậy cũng được, cơ mà cô đừng nói gì, mọi thứ cứ để em lo.
- Được!
Phùng Liễu đồng ý dựa vào bạn gái nhỏ của cô, cô cũng muốn thử cảm giác được người khác bảo vệ.
Bố Trần thấy Phùng Liễu quay lại, anh ta cho rằng cô sợ sự đe dọa của anh ta nên giọng điệu lại càng hống hách.
- Cô Phùng suy nghĩ thế nào rồi, cô đồng ý thì một nửa tiền cọc tôi sẽ gửi tới tài khoản của cô Phùng luôn.
- Vị này chắc hẳn là giám đốc Trần của Gia Đằng nhỉ?
Lạc Vân Sam vừa vào đã nói sang chuyện khác.
- Tôi nghe nói gần đây Gia Đằng đang đấu thầu để cung ứng vật liệu xây dựng đúng không?
Bố Trần nghe thấy những gì mà người không rõ thân phận này nói tới công ty nhà mình, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi.
- Cho hỏi cô là...
Bố Trần không dám coi thường Lạc Vân Sam, có thể nói ra những điều vừa rồi chắc chắn đã điều tra rồi, hơn nữa là mới điều tra.
- Tôi chỉ là giáo viên ở đây thôi, giáo viên mỹ thuật.
Lạc Vân Sam bên ngoài cười nhưng trong không cười.
Lạc Vân Sam đã điều tra về bố Trần khi nàng điều tra về mẹ Trần, nàng cũng biết rõ bố Trần có bao nhiêu mối quan hệ.
Nàng vốn đang tìm cơ hội dạy dỗ bố Trần một chút, nhưng mà nàng lại tỏ tình thành công với Phùng Liễu, Lạc Vân Sam bận yêu đương làm gì còn tâm tư đi tính toán.
Không nghĩ rằng bố Trần Hạo lại tự mình tìm tới nơi này, đây không phải là dâng lên cho nàng chơi hay sao?
- Hóa ra là giáo viên mỹ thuật, không biết câu nói vừa rồi của cô giáo có ý gì?
Bố Trần không biết rõ về Lạc Vân Sam, vì thế anh ta nói chuyện có chút khách sáo.
- Không có ý gì, vừa rồi tôi ở ngoài cửa nghe giám đốc Trần nói ra vài yêu cầu với cô giáo tôi, đúng lúc tôi cũng có mấy câu muốn nói với anh.
Lạc Vân Sam cười lạnh một tiếng, vì có Phùng Liễu ở đây nên nàng cũng cố gắng thu liễm một chút.
- Nếu như giám đốc Trần làm cô giáo của tôi không vui, vậy thì anh nên về vườn đi.
Sau khi bố Trần Hạo nghe xong thì vô cùng bất ngờ.
Để anh ta về vườn sao? Đây là đang uy hiếp anh ta à?
- Giám đốc Trần không tin lời nói đại này thì có thể thử một lần, xem tôi nói thật hay là nói điêu.
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng muốn trấn an cô.
Đỗ Nhược nghe xong thì như nghĩ ra gì đó, trong lòng cô cũng ngầm hiểu thân phận của Lạc Vân Sam.
Bố Trần Hạo vẫn nửa tin nửa ngờ, anh ta không ngờ một giáo viên nhỏ bé trong trường học lại dám thách thức mình.
- Cô gái, làm việc phải giữ lại đường lui.
Bố Trần không muốn cứ như thế mà cúi đầu, anh ta tự nhận mình cũng có nhiều mối quan hệ ở thành phố Ninh này.
"Nàng ta không biết hiệu trưởng Nhị Trung còn phải nể mình mấy phần sao? Chẳng lẽ giáo viên ở cái trường này còn ghê gớm hơn hiệu trưởng?"
- Chúng ta cứ chờ xem, chỉ sợ là ngày mai Gia Đằng phải ngừng làm ăn thôi.
Lạc Vân Sam lạnh lùng lên tiếng.
Dám dùng quyền thế tới đe dọa bạn gái của nàng, chắc chắn sẽ phải chịu áp bức từ nàng.
Do khí thế của Lạc Vân Sam quá lớn, bố Trần nhìn thấy không khỏi tin vào lời nàng nói, anh ta không còn tâm trí đi dây dưa với Phùng Liễu nên khi rời đi sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Nếu ngày mai không có chuyện gì, nhất định tôi sẽ xử đẹp giáo viên mỹ thuật này!"
Phùng Liễu thấy bố Trần Hạo cứ vậy rời đi, vẻ mặt cô cũng có chút kỳ quái, Vân Sam của cô lợi hại như thế sao?
Ánh mắt Lạc Vân Sam khi nhìn sang Phùng Liễu lập tức trở nên dịu dàng và ôn nhu hơn nhiều, nàng hỏi cô.
- Cô thấy chiêu gậy ông đập lưng ông này của em thế nào?
- Những lời vừa rồi em nói là thật sao?
Bỗng nhiên Phùng Liễu cảm thấy bạn gái nhỏ của mình so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn nhiều.
"Không phải là mấy người nhà giàu quyền thế đó chứ?"
Phùng Liễu nghiêm túc động não, chỉ mấy hơi thở mà cô bắt đầu phải suy nghĩ xem Lạc Vân Sam có phải là cô bé ngậm thìa vàng sinh ra hay không.
Bởi vì anh em trong nhà tranh quyền đoạt thế nên phải trốn trong trường học, cần nơi an ổn sống qua ngày gì đó cũng quá đáng thương.
- Một nửa thôi ạ.
Lạc Vân Sam không dám nói hết.
Giải quyết Gia Đằng trong một ngày thì quả thật nàng làm không được, thời gian quá ngắn, mấy ngày thì còn được.
- Cô cứ yên tâm giao chuyện này cho em, chút nữa em nói với Từ Bân là được.
- Hả? Chuyện này liên quan gì tới Từ Bân chứ?
Phùng Liễu nghi ngờ hỏi.
- Bạn của Từ Bân làm ở chi cục thuế ạ.
Lạc Vân Sam cười khẽ.
- Em thấy tên họ Trần kia tiền bạc xông xênh, muốn báo cáo xem có phải trốn thuế hay không.
- Em đấy...
Phùng Liễu lấy tay trỏ vào trán Lạc Vân Sam.
- Lần sau đừng làm mấy thủ đoạn như thế, có một số việc tìm chứng cứ rồi báo lại cũng không muộn.
Tính nhẫn nại của Phùng Liễu khá tốt, cô luôn thích giải quyết công việc trong một lần.
Nếu như bố Trần thật sự chọc giận Phùng Liễu, tuy rằng ngay lúc ấy cô không thể làm gì nhưng một hai năm sau thì không chắc.
Tuy Phùng Liễu không phải cung Bọ Cạp nhưng cô vẫn sẽ để bụng.
"Nữ tử báo thù mười năm chưa muộn."