• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Trần nhắm mắt lại, chậm rãi đi về phía Điện Thái Hòa.

Tựa như hắn không nhận ra trước mắt đang có trăm tên Lang quân nhìn mình chằm chằm.

“Hắn mù thật rồi!”

Một gã Lang quân thấp giọng nói.

Chứng kiến vị Quân Thần trẻ tuổi hừng hực sức sống, giờ đây đã trở thành một phế nhân bị mù mắt, đám Lang quân này thầm thổn thức, nhưng càng nhiều hơn chính là sự sùng bái kính ngưỡng đệ nhất Lang Soái của họ.

Thiếu niên Quân Thần thì sao?

Còn không phải vẫn thua trong tay đệ nhất Lang Soái của họ à? Đệ nhất Lang Soái của họ là bất khả chiến bại!

Cùng lúc đó, Hoàng đế và Tiêu Thần Nữ cùng với toàn thể bá quan văn võ đi đến trước điện Thái Hòa, sau khi hoàng hậu không chút biểu cảm nhìn thấy bóng dáng hơi gầy gò đó, trong lòng chợt thoáng một tia đau lòng, muốn nói nhưng lại thôi.

“Không khác lắm so với bức chân dung, nhưng không còn nhuệ khí trước kia nữa!”

Tiêu Thần Nữ nhìn Phương Trần không chớp mắt, sau đó khẽ cười: “Cũng không có gì đặc biệt, nhưng đẹp hơn nam nhân trước kia của ta một chút.”

Trong mắt hoàng hậu hiện lên một tia tức giận.

Mọi người trong triều đình đều tức giận nhìn Tiêu Thần Nữ, mặc kệ trước đó họ với Phương Trần có từng đối đầu hay không, giờ đối phương lại so sánh thiếu niên Quân Thần của Đại Hạ với nam nhân được sủng ái trước đây của nàng ta, đây đúng là vũ nhục Đại Hạ mà!

“Hoàng đế, ngươi nói với hắn, nếu muốn ở rể Tiêu gia ta, buộc phải trải qua khảo nghiệm mới được. Ta không muốn mang một tên mù vô tích sự về đâu.”

Tiêu Thần Nữ cười nhạt.

Hoàng đế Đại Hạ nhìn Phương Trần, chậm rãi nói: “Phương Trần.”

“Phương Trần bái kiến Thánh thượng.”

Phương Trần dừng bước, chắp tay hành lễ với Hoàng đế Đại Hạ.

“Phương Trần to gan, nhìn thấy Thánh thượng còn không mau quỳ xuống?”

Chợt Du Long Xương hét lên.

Mọi người đoán rằng hắn ta đang trút giận thay nghĩa phụ của mình là Du công công.

Phương Trần nhắm mắt lại, chậm rãi quay qua nhìn về phía Du Long Xương: “Phó tướng Tây Hổ Doanh Du Long Xương?”

Du Long Xương giật mình.

Đối phương có bị mù thật không thế?

Người này không hề giống với người bình thường, năm năm nay hắn ta chưa từng xuất hiện trước mặt Phương Trần, sao hắn ta vừa lên tiếng, đối phương đã nhận ra ngay được?

“Đúng là bản tướng.”

Du Long Xương trầm giọng nói.

“Trước đó Thánh thượng đã ban thưởng cho ta gặp hoàng thượng không cần quỳ, ngươi quên rồi à?”

Phương Trần cười nhạt.

Du Long Xương giật mình, theo bản năng nói: “Đó là trước khi ngươi chưa thua trận, sau khi ngươi thua trận…”

Hắn ta không nói gì nữa.

Hình như… Hoàng đế chưa thu hồi lại đặc quyền đã ban cho Phương Trần, kể cả sau khi hắn thua trận, chỉ có bọn chúng tự tưởng rằng Phương Trần không còn là thiếu niên Quân Thần trước kia, đã mất hết vinh quang và quyền lực.

“Có vẻ như ngươi đã nhớ ra rồi.”

Phương Trần mỉm cười, sau đó nhìn về phía Hoàng đế Đại Hạ: “Thánh thượng, thần vừa tiếp chỉ đã lập tức tiến cung, không biết con gái của Tiêu lang soái đang ở đâu?”

Hoàng đế Đại Hạ liếc nhìn Tiêu Thần Nữ, sau đó nói với Phương Trần: “Tiêu cô nương vẫn ở ngay bên cạnh trẫm. Tiêu cô nương nói muốn khảo nghiệm ngươi một chút, như vậy ngươi mới có thể ở rể Tiêu gia.”

Sắc mặt của bá quan văn võ đều rất khó coi.

Vốn dĩ để Phương Trần gả vào Tiêu gia đã là một loại sỉ nhục đối với Đại Hạ, nhưng Tiêu Thần Nữ lại đến nói muốn khảo nghiệm, hai lần vũ nhục như thế chính là muốn ép Phương Trần nhanh chóng đến ở rể Tiêu gia.

“Khảo nghiệm? Không biết là khảo nghiệm gì?”

Phương Trần khẽ cười.

“Tiêu cô nương, cô xem?”

Hoàng đế Đại Hạ nhìn Tiêu Thần Nữ.

“Rất đơn giản, Phương Quân Thần, chỉ cần ngươi có thể đoán ra hướng đi của Lang quân dưới trướng ta, coi như đã thông qua khảo nghiệm.”

Tiêu Thần Nữ chậm rãi mở miệng, cũng nháy mắt với tên dẫn đầu của Lang quân.

Tên dẫn đầu thấy vậy, lúc này sử dụng sói bạc phóng đi như một trận gió xoáy, nhắm về các hướng các thị vệ, cung nữ, thái giám xung quanh.

Bùm, bùm, bùm.

Hơn mười thị vệ, thị nữ và thái giám bị ném tới trước mặt Phương Trần.

Trên mặt bọn họ đều kinh ngạc và bối rối, tự hỏi tại sao bài khảo nghiệm lại liên quan đến họ.

Hoàng đế Đại Hạ không khỏi run rẩy mấy lần khi nhìn thấy Lang quân lại ra tay trong hoàng cung một cách trắng trợn như vậy.

“To gan! Các ngươi dám ra tay ngay trong hoàng cung, sao dám ra tay trước mặt Thánh thượng hả?”

Một lão tướng có râu tóc bạc trắng chợt bước tới, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần Nữ.

Lão già này chính là Lý Quốc Trụ, tể tướng của Đại Hạ!

“Chỉ là khảo nghiệm mà thôi, Hoàng đế sẽ không để ý chứ?”

Tiêu Thần Nữ cười nhạt.

“Ha ha…”

Hoàng đế Đại Hạ cười lớn nói: “Không biết là loại khảo nghiệm gì mà cần dùng tới bọn họ? Tiêu cô nương nói một tiếng là được, không cần thiết phải kêu thuộc hạ động thủ, tránh gây ra hiểu lầm.”

Nói xong, hắn ta khoát tay về phía Lý Quốc Trụ, ra hiệu cho lão ta lui ra, Lý Quốc Trụ cau mày không nói gì.

“Rất đơn giản...”

Tiêu Thần Nữ nhìn Phương Trần: “Phương Quân Thần, trước mặt ngươi có bốn thị vệ, bốn cung nữ, bốn thái giám, kế tiếp thủ hạ của ta sẽ bắn chết thị vệ hay là cung nữ?”

“Chỉ cần ngươi đoán đúng, coi như đã vượt qua khảo nghiệm.”

Mọi người ồ lên.

Cuối cùng cũng có người nhịn không được, giận dữ hét lên: “Ngươi coi mạng sống của người Đại Hạ bọn ta như trò đùa thế à?”

Lúc này, thủ lĩnh Lang quân đã lấy cường cung của mình ra, chậm rãi nhắm vào Phương Trần, nhưng sau một lúc, gã lại nhắm vào thị vệ, thị nữ và thái giám.

“Chỉ cần nước Thanh Tùng ta muốn, mạng người Đại Hạ các ngươi chỉ rẻ mạt như cỏ rác, đừng vì một hai cái mạng này mà phá hỏng chuyện hôm nay. Hoàng đế, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?” Tiêu Thần Nữ lạnh lùng nói.

“Thánh thượng, nếu như lan truyền chuyện người của nước Thanh Tùng giết chết hai mạng người ở ngay trong hoàng cung, thiên hạ bách tính sẽ đối xử với chúng ta như thế nào đây?”

Cuối cùng hoàng hậu cũng lên tiếng.

Hoàng đế Đại Hạ trầm mặc mấy hơi, không để ý đến hoàng hậu, chỉ nhìn Phương Trần:

“Phương Trần, cứ làm theo lời Tiêu cô nương nói đi.”

Sắc mặt của mọi người liên tục thay đổi, thị vệ, cung nữ và thái giám đều sợ hãi, không ngờ mình ở ngay trong hoàng cung mà còn phải chịu cảnh bị người của nước Thanh Tùng tàn sát!

Bộp, bộp, bộp!

Phương Trần khẽ vỗ tay nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao lúc trước Tiêu Lang Soái tha cho ta sống sót rời đi rồi!”

Tiêu Thần Nữ hơi nheo mắt lại.

Nàng ta nhớ tới những lời dặn của phụ thân trước khi đi:

“Năm năm qua, Phương Trần đã chịu đủ khinh bỉ và nhục mạ, lần này nếu như có thể khiến hắn quy thuận, cho dù không thể luyện võ, vẫn có thể góp phần thúc đẩy nước Thanh Tùng thăng cấp lên đế quốc cấp tám. Đây chính là nguyên nhân lúc trước vi phụ tha mạng cho hắn. Thành hay bại đều phụ thuộc vào lúc khảo nghiệm này. Nếu hắn không lựa chọn, vẫn nhất quyết vì Đại Hạ tận tâm tận lực thì giết ngay tại chỗ. Ngược lại, lập tức dẫn hắn về nước Thanh Tùng, trên đường không được tiếp đón lơ là hay vũ nhục, bởi vì hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của vi phụ.”

“Phương Quân Thần, đã đến lúc ngươi phải lựa chọn. Thị vệ hay là cung nữ? Hay là mấy tên tiểu thái giám này?”

Tiêu Thần Nữ cười nhạt.

Tất cả bá quan văn võ đều rất căng thẳng nghiêm nghị, Lý Quốc Trụ nhìn Phương Trần, lại nhìn Hoàng đế Đại Hạ, cuối cùng khẽ thở dài, không nói một lời.

Cho dù hiểu rõ dụng ý của nước Thanh Tùng thì sao? Hiện tại Đại Hạ đã không còn năng lực ngăn cản mọi chuyện nữa.

Lúc này, nước Thanh Tùng đang ép Phương Trần phải giết thần dân của Đại Hạ, nhằm khiến Phương Trần không thể được Đại Hạ dung thứ và hoàn toàn mất đi vị trí Quân Thần!

“Nếu ta nói, không ai trong số họ sẽ chết thì sao.”

Phương Trần khẽ nói.

Hoàng đế Đại Hạ biến sắc, đám người Lý Quốc Trụ kinh ngạc, theo lý mà nói, Phương Trần nên hiểu được lợi hại trong đó, với tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể lựa chọn chiều theo ý tứ của nước Thanh Tùng, tiếp tục kéo dài năm năm vận mệnh quốc gia của Đại Hạ mới phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK