• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là Du Long Xương rất mệt mỏi, hắn ta cũng không nói gì, sau khi cung kính hành lễ xong bèn xoay người rời đi.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Phương Trần.

Nàng ấy hơi đau lòng nhìn Phương Trần, chậm rãi đi đến đứng đằng sau Phương Trần, nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.

“Thế tử, Diệp Thanh Hà đã giúp đỡ Tiêu Ân, dường như muốn dùng việc này để lấy lòng nước Thanh Tùng, thuận tiện đối phó ngài.”

“Ngươi không cần phải tự mình đến đây, ta đã nhận được tin tức rồi, nếu bị người khác nhìn thấy ngươi ở đây, bách tính Đại Hạ chẳng phải sẽ ăn tươi nuốt sống ta sao?” Phương Trần mỉm cười.

Khuôn mặt nữ tử đỏ ửng: “Thế tử ngài nói gì vậy…”

“Ngươi là Ngọc Tiên Tử, những người thích ngươi có thể xếp hàng từ kinh thành nước Đại Hạ đến trước cửa Tiêu gia nước Thanh Tùng.” Phương Trần nói.

“Những phàm phu tục tử đó sao có thể so sánh với Thế tử chứ.”

Ngọc Tiên Tử khịt mũi: “Thế tử, Thiết Mã đã trở về đội ngũ cũ rồi, lúc nào ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, trở lại bên cạnh ngài?”

“Ta dù có làm nha hoàn hầu hạ ngài, giúp ngài đấm lưng, bóp vai, rửa chân, thì cũng tốt hơn việc lấy lòng cố gắng gượng cười trước mặt những người khiến ta buồn nôn đó.”

Phương Trần mỉm cười, sau đó lấy bùa Thần Hành, bùa Kim Cang, bùa Đại Lực mỗi loại một tờ cho Ngọc Tiên Tử: “Tu vi của ngươi vẫn chưa đến Bạo khí cảnh, hiện giờ thời buổi rối loạn, nếu gặp phải nguy hiểm gì, kích hoạt nội khí, những thứ này có thể giúp ngươi.”

Nội khí của võ phu không thể kích hoạt bùa chú, nhưng Phương Trần đã chôn linh lực của mình trong bùa chú trước, chỉ cần nội khí khuấy động linh lực là có thể kích hoạt.

“Đây là?”

Ánh mắt của Ngọc Tiên Tử lộ vẻ ngạc nhiên.

“Bùa chú, hiện giờ Thế tử ta thành công trong việc tu đạo, coi như là tự mở ra một con đường.” Phương Trần mỉm cười nói.

Hắn thoáng khựng lại, nói: “Có người đến đây, ngươi nhanh chóng rời đi đi.”

“Vậy ta cáo lui trước.”

Ngọc Tiên Tử cất bùa chú, im lặng rời đi, tuy tu vi của nàng ấy không cao nhưng khinh công lại rất huyền diệu.

Từ xa, Hứa Qua đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi tới.

Sau khi mặt trời dần dần lên cao, bách tính hóng hớt xung quanh cũng càng ngày càng nhiều. Thấy Phương Trần vẫn đang ở trong đống hoang tàn này, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

“Trần Nhi, con còn ở đây chờ ai vậy?”

Trên xe lăn, nhị thúc của Phương Trần là Phương Thương U như cười như không.

Hôm qua hoàng hậu đến Phương gia, cả Phương gia từ trên xuống dưới đều biết Phương Trần đã khôi phục tu vi, còn đuổi Tiêu Thần Nữ ra khỏi kinh thành.

Sau đó họ lại biết chuyện Phương Trần đang dẫn người tiêu diệt võ phu nước Thanh Tùng, vì vậy cả Phương gia từ trên xuống dưới đều bận rộn cả đêm.

Phương Thương U vẫn chưa trở về, sau khi bận rộn xong, bèn bảo Hứa Qua đưa mình đến đây tìm Phương Trần.

“Hứa Qua, sao ngươi lại đưa nhị thúc đến chỗ này?”

Phương Trần khẽ cau mày: “Đưa nhị thúc hồi phủ đi.”

“Vâng.”

Hứa Qua lập tức đẩy Phương Thương U xoay người rời đi.

“Chao ôi, khoan đã!” Phương Thương U lập tức nói.

Tuy nhiên, Hứa Qua chỉ nghe mệnh lệnh của Phương Trần, không thèm để ý đến lời của Phương Thương U.

“Trần Nhi, con để ta nói xong rồi đi.” Phương Thương U tức giận nói.

“Nhị thúc, thúc nói đi.”

Phương Trần khẽ gật đầu với Hứa Qua, Hứa Qua lập tức dừng bước.

“Ta có chút quan hệ với Đại Hoa Tự, dù thế nào chăng nữa, năm đó ta cũng giữ chức ở đó, ta ở đây chờ người của Đại Hoa Tự với con.”

Phương Thương U trầm giọng nói: “Có ta ở đây, bọn họ không dám lỗ mãng đâu.”

Ông ấy đã đoán được Phương Trần đang chờ ai.

Chuyện ngày hôm qua tuy các phe trong cung không có phản ứng gì nhưng sau khi trời sáng, chắc chắn sẽ có một cuộc chém giết không tiếng động, Phương Trần chính là trung tâm trong vụ chém giết này!

“Hứa Qua, đưa nhị thúc trở về phủ.” Phương Trần cười nhạt.

Phương Thương U lập tức nổi giận, cho dù ông ấy có mắng chửi thế nào thì Hứa Qua cũng coi như không nghe thấy, nhanh chóng đẩy ông ấy rời khỏi chỗ này.

Họ vừa biến mất ở đầu phố, ở bên khác, binh mã Đại Hoa Tự đã bao vây Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán đã bị thiêu cháy thành đống tro tàn.

“Phương Quân Thần.”

Quan viên Đại Hoa Tự ôm quyền hành lễ.

“Ở đây có một danh sách, ngươi cầm lấy, bên trên có những tên bị gạch là đã chết cả rồi, ngươi hãy đối chiếu cẩn thận.”

Phương Trần đưa cho đối phương một tờ giấy viết đầy chữ.

Đây là hắn dành thời gian viết lúc làm bùa chú.

Tên của Thiết Mã cũng được viết trong đó, đã bị gạch bỏ.

Quan viên Đại Hoa Tự nhận lấy danh sách, thoáng liếc nhìn, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, bên cạnh có mấy tên đưa mắt nhìn nhau, nhìn Phương Trần với ánh mắt kính nể.

“Hơn một nghìn võ phu nước Thanh Tùng… Chỉ có một người vẫn chưa chết…”

Quan viên Đại Hoa Tự cười khổ: “Phương Quân Thần, ngươi khiến ta rất khó xử, ta nhận được mệnh lệnh, phải bắt ngươi đến Đại Hoa Tự, chờ thẩm vấn.”

Đại Hoa Tự là bộ máy tư pháp của Đại Hạ, khác với Hình bộ, Đại Hoa Tự chỉ xử lý những người có địa vị cao, Tự chủ đều là do dòng chính hoàng tộc đảm nhiệm.

Tự chủ hiện giờ là đệ đệ ruột của Hoàng đế Đại Hạ, Ngũ vương gia.

Phương Trần mỉm cười: “Sau khi hắn ta chết, ta sẽ đến Đại Hoa Tự với ngươi được không?”

Quan viên Đại Hoa Tự cười khổ: “Phương Quân Thần, ngài đừng làm khó tại hạ nữa, nếu hôm nay không bắt được ngài, ta sẽ bị trách phạt.”

“Tự chủ có nói trong bao lâu phải bắt ta không?” Phương Trần mỉm cười hỏi.

“Ơ…”

Quan viên Đại Hoa Tự thoáng ngẩn người, hình như Tự chủ không hề dặn dò điều này.

“Chưa nói phải không, vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ theo ngươi trở về, nếu ngươi không yên tâm thì có thể đi cùng ta.”

Phương Trần đứng dậy rời đi.

“Đại nhân, chúng ta…?”

Một sai dịch thấp giọng nói.

“Ta không dám cưỡng ép bắt người, có điều Phương Quân Thần đã nói rồi, sau khi giải quyết xong sự việc sẽ theo chúng ta trở về, chúng ta cứ kiên nhẫn một chút.” Quan viên Đại Hoa Tự thấp giọng nói.

Lúc này, một sai dịch lập tức chạy tới, thấp giọng nói: “Đại nhân, con trai của Lý quốc cữu là Lý Hoàng cũng bị chém trong Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán…”

“Mọi chuyện phiền phức rồi.”

Quan viên Đại Hoa Tự lẩm bẩm, sau đó lập tức dẫn người đi theo Phương Trần.

Cứ đi mãi, họ đột nhiên nhận ra xung quanh hơi quen, Phương Trần cũng dừng bước trước cửa trạch viện này.

“Đây chẳng phải là…phủ Binh bộ thượng thư sao?”

Quan viên Đại Hoa Tự hoàn toàn ngơ ngác.

Lúc này Phương Trần đã gõ cửa lớn của phủ Binh bộ thượng thư.

Trong phủ thượng thư, cả nhà đang ăn bữa sáng, Binh bộ thượng thư Diệp Đông Minh ngồi ở vị trí cao, giữ quy tắc ăn cơm không nói chuyện, cả nhà lớn nhỏ đều im lặng.

“Lão gia… Phương, Phương Quân Thần đến gõ cửa rồi…”

Có một lão nô hớt hải chạy vào, vẻ mặt hơi hoảng loạn.

Lạch cạch.

Bát cơm của rất nhiều người rơi trên bàn, nhưng họ lập tức phản ứng lại, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đồng loạt nhìn Diệp Đông Minh.

Tại sao Phương Trần lại đến đây? Chẳng phải tối qua tên sát thần này vẫn đang giết võ phu của nước Thanh Tùng sao? Tại sao lại chạy đến phủ Binh bộ thượng thư? Chẳng lẽ là vì chuyện năm đó hay sao?

Diệp Thanh Hà cố gắng giữ bình tĩnh, quay sang nhìn Diệp Đông Minh: “Cha, chúng ta có gặp hắn ta không?”

“Phương Trần đến tìm lão phu làm gì?”

Diệp Đông Minh cau mày, sau khi trầm ngâm một lúc, bèn chậm rãi đứng dậy: “Gặp đi, ta muốn biết rốt cuộc hắn ta đang muốn làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK