Phương Trần đi ra khỏi hoàng cung, nghi trượng của hoàng hậu đã đợi ở đây hồi lâu, sau khi gọi Phương Trần lên xe, bọn họ cùng nhau tiến về Phương gia.
“Trần Nhi, Thánh thượng đã khôi phục chức Nguyên soái cho ngươi chưa?”
Hoàng hậu nhẹ nhàng hỏi.
Phương Trần cười nói: “Thánh thượng kêu ta ở Phương gia nghỉ ngơi dưỡng sức, nói ta vừa mới khôi phục tu vi, cần phải tịnh dưỡng.”
“Là vậy à…”
Hoàng hậu hơi thất vọng.
“Cô cô, Hoa quý phi kia lại tìm người gây rối à?”
Phương Trần nói.
“Tuy rằng bây giờ Thái tử vẫn tôn ta làm mẫu, nhưng dù sao hắn cũng là con ruột của Hoa quý phi, bà ta dựa vào mối quan hệ này đã gây chuyện khắp hậu cung, mặc dù không dám công khai gây chuyện với ta, nhưng rất nhiều lần thăm dò, e là đã thèm muốn ngôi vị này của ta.”
Hoàng hậu cười nói.
Dừng một lúc, bà ấy nói: “Xem ta kìa, sao lại nói những chuyện này với ngươi chứ? Từ trước tới giờ ngươi vẫn không thích những chuyện mưu mô trong cung, nếu Thánh thượng đã cho ngươi ở nhà nghỉ ngơi thì ngươi cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình là được rồi.”
Phương Trần cười mà không nói gì.
Hắn biết tính nết của Hoàng đế, biết rất rõ.
Hắn từng có danh tiếng đỉnh cao, được tôn làm Quân Thần Đại Hạ, địa vị trong lòng dân chúng còn cao hơn cả Hoàng đế, điều này đã khiến Hoàng đế không vui.
Nhưng Phương Trần không có lựa chọn nào khác, nếu muốn đánh bại nước Thanh Tùng, đánh thắng được các nước thèm muốn Đại Hạ, hắn phải có được danh tiếng này thì mới có thể khiến cho quân đội kỷ luật nghiêm minh.
Bây giờ vất vả lắm danh tiếng của hắn mới bị đóng băng, sao Hoàng đế lại cho hắn ngóc đầu trở lại được chứ? E là chức Nguyên soái cũng không thể cho hắn được nữa.
Ước chừng không có nhiều người biết rằng vô số lời vu khống và tin đồn chống lại hắn trong năm năm qua đều là do Hoàng đế sắp đặt.
Một ngày nọ, khi Phương Trần xuất khiếu, hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng đế yêu cầu thái tử đi khắp các phố phường tung tin đồn, nói sở dĩ trận chiến núi Tam Giới bị đánh bại là vì Phương Trần thích làm lớn thích công to, không nghe điều lệnh của hoàng cung.
“Cho dù dưới trướng của ta không có thiên quân vạn mã, nhưng với khả năng của một tu sĩ, bảo vệ Đại Hạ dưới sự quấy nhiễu của nước Thanh Tùng vẫn vô cùng đơn giản. Chuyện triều đình sau này không liên quan gì đến ta, sau khi được tấn thăng lên Trúc Cơ, ta sẽ đến Tam Thiên Đạo Môn của nước Trung Châu để nhập tịch.”
Phương Trần thầm nghĩ trong lòng.
Sức mạnh của bùa Tử Điện đã hiện hữu, giờ hắn mới đang ở Luyện khí tầng một, những lá bùa do hắn chế ra có thể thoải mái đánh giết cường giả Ngự khí, thủ đoạn như vậy sao võ phu có thể so sánh được.
Hắn rất mong chờ sau khi tu vi tăng lên sẽ có được những năng lực gì, hắn cũng khao khát những ngày hạnh phúc giống như tiền bối Vân Hạc Nguyên Anh xuất khiếu đi tiêu dao ngàn dặm.
“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi, xin đại nhân thủ hạ lưu tình! Là tiểu nhân không trông con cho tốt, xin đại nhân hãy đánh tiểu nhân, đừng đánh con của tiểu nhân!”
Bất chợt bên ngoài vang lên những tiếng huyên náo, kèm theo tiếng cầu xin tha thứ.
Hoàng hậu khẽ cau mày: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Một cung nữ vén rèm ra, nhỏ giọng nói: “Là một tên võ phu của nước Thanh Tùng đang đánh một tên hàng rong.”
Trong mắt nàng ta cũng hiện lên một tia hoảng sợ.
“Võ phu của nước Thanh Tùng?”
Sắc mặt của hoàng hậu rất nghiêm túc.
“Cô cô, để ta xuống xem.”
Phương Trần đứng dậy, xuống xe ngựa.
Hoàng hậu giật mình, nhưng sau đó lại nghĩ đến tu vi của Phương Trần đã khôi phục thì thở phào nhẹ nhõm, mở rèm nhìn ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một người bán hàng rong đang ôm đùi của võ phu nước Thanh Tùng cầu xin, bên cạnh người bán hàng rong là một đứa trẻ ba tuổi, hai má đỏ bừng, giống như vừa bị người ta đánh một bạt tai, đang gào khóc thảm thiết.
Một vòng người qua đường vây quanh, nhìn cảnh tượng này với vẻ căm hận nhưng cũng không dám ngăn cản.
“Con của ngươi đã làm bẩn giày của ta, như vậy đi, ta sẽ lấy một chân của ngươi, công bằng rồi chứ?’
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nếu tiểu nhân bị cụt chân sẽ không có ai nuôi cả nhà, già trẻ lớn bé đều sẽ chết đói mất.”
“Ta không quan tâm, đám dân đen Đại Hạ các ngươi chết thêm vài tên cũng có hề gì chứ?”
Khi mọi người nghe thấy những lời khinh thường của tên võ phu nước Thanh Tùng, lửa giận đều xông lên đỉnh đầu.
Các thị vệ của đội tuần hành nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Phương Quân Thần.”
Thủ lĩnh đội thị vệ nhìn thấy Phương Trần xuất hiện, vội vàng chắp tay hành lễ.
Phương Trần nhẹ nhàng gật đầu, đi đến trước mặt võ phu nước Thanh Tùng: “Ta nhớ rõ ngươi tên là Hà Long Sinh, đúng không?”
“Là Phương Quân Thần đến!”
Tinh thần của mọi người đều được nâng cao.
Mặc dù mấy năm nay bọn họ đã nói một hai câu không hay về Phương Trần, nhưng việc Phương Trần xuất hiện ở đây hôm nay chắc chắn không đơn giản!
“Ôi, đây chẳng phải là đại cô gia của Tiêu gia chúng ta hay sao? Hôn sự của ngài và tiểu thư đã định xong chưa? Khi nào thì qua đó thế?”
Hà Long Sinh nhìn thấy Phương Trần, lập tức nhếch miệng cười.
Phương Trần không để ý tới gã mà nhìn người bán hàng rong đang quỳ dưới đất: “Còn chưa đi à?”
“Cảm tạ, cảm tạ!”
Người bán hàng cảm tạ rối rít, lập tức bế đứa trẻ lên và thất tha thất thểu rời khỏi nơi đó.
Hà Long Sinh lập tức giận dữ, muốn ngăn cản, lại phát hiện Phương Trần đang nhìn mình không chớp mắt, gã cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng vẫn không ra tay.
Gã lạnh lùng nhìn Phương Trần: “Đại cô gia, ngươi quản chuyện cũng rộng quá rồi nhỉ? Ngươi phải nhớ kỹ, sau này ngươi chính là người của nước Thanh Tùng, cũng đừng ăn cây táo rào cây sung chứ!”
“Ha ha ha, chỉ sợ các ngươi không biết, Phương Trần sắp trở thành con rể của Tiêu gia, từ nay về sau sẽ gọi Tiêu Lang soái một tiếng phụ thân đấy!”
“Còn tưởng hắn sẽ ra mặt thay cho các ngươi à? Phương Quân Thần của các ngươi đã chết từ năm năm trước rồi!”
Có rất nhiều võ phu của nước Thanh Tùng cười chế nhạo.
Một số người dân xung quanh có người bối rối, có người phẫn nộ, có người tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Du Long Xương dẫn đội ngũ của mình vòng về, nhìn thấy Phương Trần, hắn ta kinh ngạc bước tới, nói: “Phương Quân Thần, chuyện gì thế này?”
“Đã tiễn Tiêu Thần Nữ rời kinh rồi chứ?”
Phương Trần cười nhạt.
“Đã cất bước rồi.”
Du Long Xương gật đầu.
Tiêu Thần Nữ đã đi rồi à? Vậy tại sao Phương Trần lại không đi theo? Nhưng không phải hôm nay Tiêu Thần Nữ mới đến kinh thành Đại Hạ ư? Sao lại rời đi trong ngày rồi?
Hà Long Sinh và những kẻ khác nghi hoặc.
“Ngươi hễ mở miệng thì gọi ta một tiếng cô gia, ta còn cảm thấy ngượng thay ngươi đấy, nhưng thật đáng tiếc, ta không có duyên ở rể Tiêu gia, cho nên ta vẫn là ta.”
Phương Trần nhìn Hà Long Sinh, khẽ cười.
“Sao có thể…”
Hà Long Sinh giật mình.
“Du Long Xương, cho ta mượn kiếm của ngươi một lát.”
Phương Trần duỗi tay ra nói.
Du Long Xương sửng sốt một lúc, hắn ta vô thức nhìn tên võ phu Hà Long Sinh đến từ nước Thanh Tùng này, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Phương Quân Thần...”
“Đừng nói lời vô nghĩa.”
“Vâng!”
Du Long Xương lập tức rút kiếm từ bên hông ra, đưa cho Phương Trần.
“Ta đã từng nói, nếu ta rút kiếm lần nữa, người đầu tiên ta chém chính là Hà Long Sinh ngươi.”
Phương Trần cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút thanh trường kiếm chất lượng tốt này.
Phương Quân Thần muốn chém võ phu của nước Thanh Tùng ư?
Lúc này, những người Đại Hạ xung quanh đều kinh ngạc, không thể tin được nhìn Phương Trần, mà hoàng hậu ở trong xe cũng trợn to hai mắt.
Hà Long Sinh sửng sốt một lúc, sau đó bật cười: “Ngươi muốn chém ta ư? Sau lưng ta chính là nước Thanh Tùng đấy!”
“Ha ha ha!”
Các võ phu xung quanh Hà Long Sinh sửng sốt một lúc rồi cũng bật cười lớn, đây giống như là một chuyện buồn cười nhất mà chúng đã nghe được trong năm năm qua.
Hà Long Sinh thấy vậy, không khỏi vươn cổ ra: “Nào, Phương Quân Thần, ngươi chém ta đi. Nếu ta hừ một tiếng, ta sẽ…”
Vèo!
Ánh kiếm lóe lên.
Đầu của Hà Long Sinh tách ra khỏi cơ thể, nặng nề rơi xuống đất và lăn ra xa nhiều mét, máu từ cổ phun ra như suối.