“Trong năm năm qua, các ngươi thế nào?”
Phương Trần quay người lại nhìn mọi người, mỉm cười nói.
Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn biết những người này đã trải qua những gì trong năm năm qua, dù sao khi không có chuyện gì hắn đều sẽ hồn phách xuất khiếu, kinh thành Đại Hạ đối với hắn mà nói đã không còn bí mật gì nữa.
“Thế tử, bọn ta đều sống không tốt.”
Có người đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, bọn ta đều sống không tốt, mỗi lần bọn ta nghe những người đó nhục mạ Thế tử, đều chỉ hận không thể rút kiếm chém chết bọn họ, nhưng Thế tử không cho phép!”
“Thế tử, ngài đã không đến tiểu viện này năm năm rồi, hôm nay đến đây, có phải muốn sử dụng bọn ta một lần nữa không?”
Có người nói.
Sắc mặt của mọi người đột nhiên trở nên hưng phấn, nhìn Phương Trần với ánh mắt đầy mong đợi.
“Bây giờ tu vi của ta đã bị phế bỏ, nếu như ta muốn sử dụng các ngươi một lần nữa, các ngươi có còn bằng lòng ở dưới trướng nghe lệnh của ta không? Các ngươi phải biết là, hiện tại bất kỳ ai trong số các ngươi đều có thể dễ dàng đánh bại ta.”
Phương Trần như cười như không nói.
“Thế tử, trong bọn họ ai dám chứ? Chỉ cần Thế tử muốn sử dụng bọn ta một lần nữa, bọn ta vẫn sẽ là Ẩn Vệ Đại Hạ trung thành tận tụy dưới trướng của Thế tử.”
Một bóng dáng cao lớn mạnh lẽ đứng lên, dùng đôi mắt hổ nhìn chằm chằm mọi người, khí thế của hắn ta không tầm thường, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới thứ hai của Nhân Huyền – Bạo khí đỉnh phong.
Trình độ tu vi này ở nước Đại Hạ mà nói đã là cao thủ hàng đầu.
“Hứa Qua nói đúng, bọn ta đi theo Thế tử, cũng không phải vì coi trọng tu vi võ đạo của Thế tử! Chỉ cần Thế tử ra lệnh, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, bọn ta đều sẽ xông vào.”
Mọi người đều hạ giọng, như sợ bị người ngoài nghe thấy, nhưng lời nói ra lại không thiếu sự kiên định.
“Thế tử, ngày mai con gái của Tiêu Lang Soái sẽ đến kinh thành, nếu như bọn ta ra tay, nhất định có thể giết chết nàng ta giữa đường, có thể khống chế thương vong ở mức ba phần!”
Có người hung ác nói.
“Xem ra các ngươi cũng không rảnh rỗi, ngay cả tin tức này mà cũng biết.”
Khóe miệng Phương Trần hơi nhếch lên: “Nhưng hình như các ngươi đã quên một điều, Ẩn Vệ Đại Hạ, sở dĩ gọi là vệ, chính là bảo vệ, phòng thủ, chứ không phải thích khách. Ta không cần các ngươi giết người vì ta, chuyện duy nhất các ngươi phải làm chính là thủ vệ Đại Hạ, với bản lĩnh của các ngươi mà đi làm sát thủ thì quá đáng tiếc.”
“Thế tử, vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Hứa Qua thấp giọng nói.
“Hôm nay ta đến đây, chính là để sử dụng các ngươi một lần nữa, chuyện các ngươi phải làm đó là im lặng chờ đợi, bây giờ vẫn chưa cần các ngươi phải ra tay. Hứa Qua ở lại, những người khác nên về đâu thì trở về đó đi, có một số người không ở kinh thành, các ngươi có thể thay mặt ta chuyển lời triệu tập.”
Phương Trần nhẹ nhàng mỉm cười.
Tất cả mọi người giật mình, nhưng thói quen đã hình thành lâu ngày khiến bọn họ không bao giờ làm trái lại mệnh lệnh của Phương Trần, cho nên chỉ yên lặng rời đi.
“Thế tử, ngài có gì căn dặn?”
Giọng nói của Hứa Qua rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
“Ta cần một cây bút lông sói, chu sa thượng đẳng, bùa giấy màu vàng thượng đẳng, Ẩn Viện có chút bừa bộn, cần phải dọn dẹp lại.”
Phương Trần cười nói.
Hứa Qua có hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Thế tử đợi một lúc, ta sẽ lập tức đi mua thứ ngài nói.”
Ước chừng nửa canh giờ sau, Hứa Qua đã mua hết những thứ đồ đó về.
Hắn ta vừa xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp Ẩn Viện, vừa tò mò nhìn về phía Phương Trần, chỉ thấy Phương Trần đang ngồi trong sân viết vẽ lên những tờ giấy màu vàng, sắc mặt hắn ta dần trở nên kỳ lạ:
“Thế tử đang vẽ bùa à? Nhưng không phải hai mắt của ngài ấy không nhìn thấy sao… quên đi quên đi, nghĩ đến là lại đau đầu, Thế tử làm những chuyện này đương nhiên có mục đích riêng.”
Hứa Qua không suy đoán nữa, chuyên tâm dọn dẹp, đối với hắn ta mà nói, hôm nay Ẩn Viện có thể khởi động lại chính là một chuyện đáng vui mừng, những chuyện còn lại không còn quan trọng nữa!
“Trong phần nhập môn của Tam Thiên Đạo Pháp có bốn loại bùa chú, trong đó bùa Kim Cang, bùa Thần Hành, bùa Đại Lực, ba loại này là bùa chú cấp chín, tác dụng bình thường, nhưng mà.... Bùa Tử Điện thứ tư là bùa chú cấp tám, sức mạnh rất đáng kinh ngạc.”
Phương Trần trầm mặc ngồi một lát, nhìn bản phác thảo đầu tiên ở trước mắt, cảm thấy cũng tương đối rồi thì bắt đầu khởi động linh khí trong cơ thể.
Dùng linh khí vẽ bùa chú, như vậy mới có tác dụng.
Bùa Tử Điện chính là mục tiêu của Phương Trần hôm nay, hiện tại hắn đang bắt đầu trên con đường tu tiên, tu vi vừa mới cất bước, cũng không thể so sánh được với bản thân là võ phu trước đây.
Nếu muốn lật ngược tình thế, khiến nước Thanh Tùng sợ hãi, thì cần có thủ đoạn vang dội!
Vốn tưởng rằng sau vài lần thử nghiệm, sẽ thuận buồm xuôi gió vẽ ra được Bùa Tử Điện, nhưng không ngờ sau khi thật sự huy động linh lực, Phương Trần vừa dừng bút, linh khí trong cơ thể lập tức giảm đi một nửa.
Lúc này hắn mới ý thức được, vẽ bùa chú tiêu hao rất nhiều linh khí.
Phương Trần không dám do dự, tính toán hành động dứt khoát một lần, thử xem linh khí trong cơ thể mình có đủ để vẽ ra Bùa Tử Điện hay không.
Kết quả không chỉ tiêu hao hết linh khí trên người, mà linh khí ngưng tụ dưới bút lông sói cũng không thể khống chế được, vốn dĩ muốn đến đây, cố tình thử bên ngoài một lần, kết quả bùa chú ở chỗ này trở thành vô dụng!
“Vẽ bùa chú cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Phương Trần hiểu được đạo lý này.
Tuy nhiên hắn lại phát hiện linh khí bị hao tổn đang hồi phục lại với tốc độ cực nhanh, hiện tượng này cũng không bình thường.
“Chẳng lẽ vì thần hồn của ta tương đối mạnh mẽ, cho nên tốc độ khôi phục linh khí của ta cũng hơn hẳn người bình thường?”
Đầu óc hắn khẽ động, Phương Trần dường như hiểu ra điều gì đó.
Hắn mỉm cười, tiếp tục tập trung vào việc vẽ Bùa Tử Điện.
Vẽ một hồi đã kéo dài nửa ngày.
Sắc trời đã tối đen, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Phương Trần, hai mắt của hắn vốn không thể nhìn thấy gì, trên bàn bày đầy giấy màu vàng với những bản vẽ thất bại.
Hứa Qua đã quét dọn Ẩn Viện sạch sẽ, lúc này hắn ta đang đứng trong một góc sân, lẳng lặng quan sát Phương Trần.
“Thế tử muốn vẽ đến khi nào đây... ngày mai con gái của Tiêu Lang Soái sẽ vào kinh rồi...”
Hứa Qua âm thầm lo lắng.
“Tương đối rồi, bức này có lẽ sẽ thành công.”
Phương Trần lại cầm lên một lá bùa lục lên, sau hàng trăm lần thử nghiệm thất bại, hắn dần dần hiểu ra được kỹ thuật vẽ Bùa Tử Điện.
Cũng may là linh khí của hắn khôi phục rất nhanh, trong vòng một ngày, không biết linh khí của hắn đã tiêu hao bao nhiêu lần, mỗi lần đều khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Không chỉ như vậy, hắn phát hiện mỗi lần cạn kiệt linh khí, linh khí sau khi hồi phục lại sẽ tăng lên một chút, mấy ngày gần đây linh khí của hắn đã tăng lên hai ba phần!
Có lẽ không còn bao lâu nữa hắn có thể ngưng tụ được tiên mạch thứ hai, thăng lên Luyện khí tầng hai!
Mắt Phương Trần không thể nhìn thấy, nhưng mỗi lần hạ bút đều rất có lực, linh khí ngưng tự dưới đầu bút lông sói lướt trên giấy vàng, mỗi một nét bút mạnh mẽ đều tràn ngập linh khí đậm đặc.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Lần này, cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành Bùa Tử Điện mà không có bất kỳ một sai sót nào.
Khi nét bút cuối cùng kết thúc, một luồng linh khí thuộc tính lôi trong trời đất điên cuồng hội tụ lại, chìm vào trong lá Bùa Tử Điện, trong viện tối tăm giống như lóe lên từng đợt sấm sét!
“Vừa rồi là sấm sét à? Hay là ta bị hoa mắt?”
Hứa Qua đột nhiên đứng thẳng lên, dụi mắt theo bản năng, trong viện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đang ngồi thẳng tắp kia.
Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn ta đã nhìn thấy sấm chớp lóe lên, chẳng lẽ chỉ là hoa mắt thôi?
“Linh khí sấm sét thật đậm đặc, Bùa Tử Điện này quả nhiên đã thành công.”
Trên gương mặt vẫn luôn không thay đổi cảm xúc của Phương Trần cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
Nửa canh giờ, hắn có thể vẽ ra một lá Bùa Tử Điện, lúc này đến hừng đông còn khoảng bốn năm canh giờ nữa, ít nhất hắn có thể vẽ ra tám chín lá Bùa Tử Điện.