Những tiếng xì xào không ngừng vang lên, đám nha hoàn của phủ Thượng thư đều bị căn phòng bí mật này làm cho khiếp sợ, họ đã ở đây nhiều năm nhưng chưa từng phát hiện ra phía dưới hòn non bộ lại có bí mật.
Sắc mặt của Diệp Đông Minh rất khó coi, nhìn Diệp Thanh Hà, người có thể gạt ông ta thiết kế một căn phòng bí mật dưới hòn non bộ cũng chỉ có đứa con trai Diệp Thanh Hà này.
Viên Trang cũng kinh sợ, là một Ti Trực, hắn ta theo bản năng nghĩ làm sao Phương Trần biết nơi này có phòng bí mật? Sau đó hắn ta lại bị thủ đoạn trước đó của Phương Trần làm cho khiếp sợ.
Cũng may bọn họ không dùng vũ lực bắt người, nếu không thủ đoạn như thế sẽ khiến bọn họ tan thành tro bụi ngay!
“Viên Ti Trực, phiền ngươi mở cánh cửa này giúp ta!”
Phương Trần nói.
Viên Trang giật mình, trước tiên liếc nhìn Diệp Đông Minh, thấy vị Thượng thư này không phản đối, hắn ta mới nháy mắt với thuộc hạ.
Hai gã sai dịch lập tức bước tới, định mở cửa nhưng không mở được, cuối cùng họ rút đao ra và chém cánh cửa thành từng mảnh.
“Tiêu Ân, là ngươi tự đi ra hay là để bọn ta vào bắt ngươi ra?”
Phương Trần cười nhạt.
“Không cần, ta tự đi ra.”
Một giọng nói to từ bên trong truyền đến, một thanh niên cao lớn chậm rãi đi ra, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Phương Trần, hận ý trong mắt như ngưng tụ lại.
“Đúng là Tiêu Ân?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Có lẽ những gia đinh và nha hoàn không biết đối phương, nhưng Diệp Đông Minh và Viên Trang lại liếc mắt là nhận ra hắn ta ngay.
Thân là con trai của Tiêu Thiên Tứ, kế thừa thiên phú của Tiêu Thiên Tứ, tuổi còn trẻ đã ở cảnh giới Bạo khí hậu kỳ, cũng coi như nổi tiếng trong nước Thanh Tùng, chuyện sau này thăng lên Ngự khí là chuyện ván đã đóng thuyền!
Sắc mặt của Diệp Đông Minh rất khó coi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thanh Hà, mà lúc này hắn ta đã đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Thái tử.
“Đúng là Tiêu Ân đang trốn ở đây, nhưng… Diệp Thượng thư, ngươi làm như vậy là đúng rồi. Hôm qua Phương Quân Thần phát điên, tàn sát lung tung võ phu của nước Thanh Tùng, ngươi cứu Tiêu Ân cũng có thể khiến cho Đại Hạ dễ dàng ăn nói với bên nước Thanh Tùng.”
Thái tử lạnh lùng nói.
Tiêu Ân vốn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng nhìn thấy thái độ của Thái tử, hy vọng sống sót trong lòng lại bùng lên, hắn ta chắp tay nói với Thái tử:
“Thái tử điện hạ, mấy năm nay Thanh Tùng ta và Đại Hạ không xâm phạm lẫn nhau, mặc dù có tranh giành một ít nhưng cũng coi như chuyện nhỏ. Hôm qua Phương Trần lại tàn sát võ phu của nước Thanh Tùng, giết cha ta, nếu chuyện này truyền ra, e là sẽ khiến hai nước khởi chiến!”
“Tiêu Ân, ngươi yên tâm, ta sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này xảy ra. Đại Hoa Tự đã phái người tới bắt Phương Trần, chờ hắn vào ngục, ta sẽ nghĩ cách cho nước Thanh Tùng các ngươi một lời giải thích hợp lý.”
Thái tử nói.
“Vậy thì tốt!”
Tiêu Ân chậm rãi gật đầu, thu hồi hận ý trong mắt, nếu có thể sống sót, hắn ta không muốn biểu lộ quá nhiều cảm xúc, dù sao hắn ta còn ở kinh thành của Đại Hạ một ngày sẽ gặp nguy hiểm thêm một ngày, tránh để cho đối phương lật lọng.
Thái tử nói xong, nhìn về phía Phương Trần: “Phương Trần, đừng lặp đi lặp lại sai lầm nữa, cùng Viên Trang quay về Đại Hoa Tự, ngươi không được động vào hoặc giết Tiêu Ân này được.”
Phương Trần mỉm cười, nhìn Thái tử: “Thái tử điện hạ, đã đến nước này rồi, ngài còn hy vọng nước Thanh Tùng sẽ chấp nhận lời cầu hoà của ngài à? Hôm qua ta đã nói, phải quét sạch dư nghiệt ở kinh thành, nam nhân không nói hai lời, không ai có thể ngăn cản ra được.”
“Ngay cả ta cũng không thể ngăn cản được ngươi à?”
Đôi mắt của Thái tử hơi nheo lại.
Bùm!
Một tia sét lóe lên.
Tiêu Ân không thể tin cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên người mình đã cháy đen thành một mảnh, máu thịt lẫn lộn, rống giận lên một tiếng không cam lòng, mạng sống đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, như thể không ngờ rằng ngay cả Thái tử đã ngăn cản mà Phương Trần vẫn ra tay theo ý mình, giết chết Tiêu Ân ngay tại chỗ.
Các cao thủ xung quanh Thái tử không thể tin được nhìn nhau, cảnh giác nhìn Phương Trần, vô thức tiến về phía trước nửa bước, dùng thân thể che khuất điểm yếu và sơ hở của Thái tử.
“Viên Trang, cho ta mượn đao dùng một lát.”
Phương Trần duỗi tay ra nói.
Lúc này Viên Trang mới sực tỉnh, theo bản năng lấy đao của mình xuống, dùng hai tay đưa cho Phương Trần.
Phương Trần nhận đao, tiến lên chặt đầu của Tiêu Ân, sau đó xoay người ra khỏi phủ Thượng thư.
Bên ngoài phủ Thượng thư, rất nhiều người đang dừng lại chờ đợi, khi nhìn thấy Phương Trần mang theo một cái đầu đầy máu đi ra ngoài, ai nấy đều kinh hãi.
Trong lòng họ dấy lên những suy đoán, cái đầu đó là của ai? Chẳng lẽ là của Tiêu Ân? Hay là... của ai đó trong phủ Thượng thư?
“Phương Quân Thần, người cũng đã giết, ngài theo ta về Đại Hoa Tự một chuyến đi...”
Viên Trang cười khổ nói.
Phương Trần mỉm cười, ném đầu của Tiêu Ân xuống đất, để nó tuỳ ý lăn đi thật xa, ngay từ đầu chính là người này đã đề nghị lấy người khác làm bia ngắm.
“Ta đã báo thù cho các ngươi, nhưng vĩnh viễn chưa đủ, vĩnh viễn cũng chưa đủ...”
Phương Trần thì thào nói.
Sau vài hơi thở, hắn nhìn về phía Viên Trang, cười nói: “Đi thôi, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đa tạ Phương Quân Thần!”
Viên Trang thở phào nhẹ nhõm, hận không thể gọi ngay Phương Trần một tiếng cha!
Sau khi Viên Trang cùng Phương Trần rời đi, đám người Thái tử cũng ra ngoài theo, sau đó phủ Thượng thư cũng đóng sầm cửa lại.
Một tên võ phu mạnh bạo bước tới kiểm tra cái đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt chết không nhắm mắt của Tiêu Ân, lập tức hét lên đầy kinh hãi:
“Là Tiêu Ân! Tiêu Ân, con trai của Tiêu Thiên Tứ!”
“Là tên võ phu của nước Thanh Tùng hống hách nhất ở kinh thành đó ư?”
“Thật sự là hắn… Không ngờ Thượng thư lại chứa chấp võ phu của nước Thanh Tùng. Đây không phải là đối đầu với Phương Quân Thần và con dân Đại Hạ chúng ta hay sao?”
Đám người vô cùng kích động, có người đã nhặt nhạnh đồ vật xung quanh, ném mạnh vào bên trong phủ Thượng thư.
“Hầm cái đầu của Tiêu Ân này cho nhừ đi! Con ta bị bệnh phổi, uống xong nhất định sẽ khỏi bệnh!”
Không biết ai đó đã hét lên, lập tức có người tranh giành cái đầu của Tiêu Ân.
Theo quan điểm của họ, máu thịt của những kẻ ác như vậy có tác dụng thanh lọc cơ thể và có thể xua đuổi những bệnh hiểm nghèo trong cơ thể họ, giống như lấy độc trị độc vậy!
Bên trong phủ Thượng thư, Diệp Đông Minh nghe thuộc hạ nói bên ngoài có người ném trứng thối vào, sắc mặt càng ngày càng u ám, ông ta cho tất cả lui xuống, trừ Diệp Thanh Hà.
“Thanh Hà, nói cho cha biết, tại sao?”
Diệp Thanh Hà khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Cha, đây là ý của Thái tử. Phương Trần muốn giết chết toàn bộ võ phu của nước Thanh tùng, Thái tử chỉ muốn cứu võ phu của nước họ.”
“Tại sao Thái tử lại muốn đối đầu với Phương Trần?”
Diệp Đông Minh cau mày nói: “Việc này không có ích lợi gì.”
“Thái tử chỉ muốn người trong thiên hạ biết Phương Trần đã sai, không phải hắn làm gì cũng đúng, chỉ khi mọi người biết chuyện này, mới có thể hoàn toàn ngăn cản Phương Trần trở mình!”
Diệp Thanh Hà trầm giọng nói.
“Thái tử sợ nếu như Phương Trần một lần nữa nắm giữ binh quyền, sẽ gây nguy hiểm cho hắn...”
Sắc mặt Diệp Đông Minh hơi thay đổi: “Tam hoàng tử đang làm con tin ở nước Thanh Tùng. Chẳng lẽ... hắn sắp quay về?”
Mọi người đều biết, Phương Quân Thần và Tam hoàng tử có quan hệ thân thiết, năm năm trước, Phương Trần thua trận, chính Tam hoàng tử kiên quyết chủ động xin đi làm con tin ở nước Thanh Tùng, yêu cầu duy nhất của hắn ta là Hoàng đế đừng trừng phạt Phương Trần.
Nếu không, người đến nước Thanh Tùng sẽ là đương kim Thái tử...
“Thái tử nói, nếu Phương Trần thật sự đã khôi phục tu vi thì sẽ trăm phương ngàn kế cứu Tam hoàng tử về Đại Hạ. Có lẽ… đã có người âm thầm hành động rồi.”
Diệp Thanh Hà thấp giọng.
“Xem ra các ngươi... thật sự sợ Phương Trần.”
Diệp Đông Minh khẽ thở dài.
Quả thực thủ đoạn của Phương Trần đã để lại một cái bóng nặng nề cho thế hệ trẻ Đại Hạ, thật ra thế hệ trước như ông ta không phải cũng như thế sao?
Nếu không, Thái tử cũng sẽ không vì tu vi của Phương Trần đã khôi phục mà lo lắng cho địa vị Thái tử của mình.