Ngày đầu tiên ở trong ngục, Mạnh Như Ký ngủ cả một buổi sáng, cuộc chạy đua đêm qua quả thực khiến nàng kiệt sức.
Đến buổi chiều, nàng bị một tiếng sấm sét đánh thức.
Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn vào một đôi mắt tối đen như bầu trời sao.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Như Ký nhất thời ngẩn ra, một lúc sau nàng mới phản ứng lại, không biết từ lúc nào đã ngủ trên chân thiếu niên.
“Sao ta lại ngủ trên chân ngươi…” Mạnh Như Ký nói rồi muốn ngồi dậy: “Xin lỗi…”
Chữ “lỗi” còn chưa nói xong, một bàn tay đã vươn đến vai Mạnh Như Ký, khẽ ấn xuống, Mạnh Như Ký không phòng bị liền nằm xuống lại.
Đầu lại gối lên trên chân Mục Tuỳ.
Mạnh Như Ký chớp chớp mắt.
Mục Tuỳ cũng chớp chớp mắt, sau đó hình như hắn mới phản ứng lại: “Tay… tay ta tự động đậy.” Mục Tuỳ dùng giọng điệu lúng túng gian nan giải thích: “Nó muốn để ngươi dựa vào ta.”
Mạnh Như Ký nghe mà ngốc luôn.
Nàng và Mục Tuỳ lại bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Tiểu tử này ngốc nghếch thật hay đang cố ý nói ra những lời kỳ lạ này thế.
Mạnh Như Ký bình tĩnh một lúc, vẫn là quyết định đối xử với hắn như một tên ngốc.
Nàng khẽ cười, làm ra bộ dạng tỷ tỷ tốt: “Vậy thì… bây giờ ngươi đã có thể khống chế tay ngươi chưa?”
Mục Tuỳ giữ lấy tay mình, chặt chẽ dán hai bàn tay trước ngực:
“Được rồi.”
Mạnh Như Ký lập tức ngồi dậy.
Mà khi nàng rời đi, Mục Tuỳ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa như hơi ấm đều bị nàng mang đi. Hắn mơ hồ lẩm bẩm: “Thực ra, ngươi có thể ngủ thêm một lúc…”
“Không ngủ nữa, hơi đói rồi, nơi này có đưa thức ăn không?”
Mạnh Như Ký chưa nói dứt lời, một bát tô đựng rau luộc và khoai đã được đặt trước mặt nàng.
“Đưa rồi.” Động tác của Mục Tuỳ rất nhanh, giống như sợ làm nàng đói.
“Đa tạ.” Mạnh Như Ký nhận lấy bát, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh “ọc ọc” quen thuộc, giống như tiếng sấm sét vừa nãy đánh thức nàng.
Lần theo âm thanh, Mạnh Như Ký nhìn về phía bụng Mục Tuỳ.
“Ọc ọc ọc…”
Bụng Mục Tuỳ lại kêu lên hai tiếng, giống như muốn hát cho Mạnh Như Ký nghe.
“Bọn họ… không đưa cơm cho ngươi?” Mạnh Như Ký hỏi hắn.
“Đưa rồi.” Mục Tuỳ chỉ vào bát tô bên cạnh mình.
Trong bát vô cùng sạch sẽ, giống như đã được cọ rửa.
Mạnh Như Ký im lặng giây lát, sau đó lại nhìn bụng Mục Tuỳ, trong lòng thầm nghĩ: Nội đan vẫn đang ở trong cơ thể hắn, không thể để hắn quá đói.
Vì thế Mạnh Như Ký đẩy bát của mình đi một chút: “Ta không ăn được nhiều như vậy, chia cho ngươi một ít đi.”
“Không cần.” Mục Tuỳ nói: “Ta không đói.”
“Ọc ọc ọc.”
Theo giọng nói, bụng hắn cũng phát ra đáp án tương ứng.
Trong ngục yên tĩnh giây lát.
Nếu không phải thấy tiểu tử này thực sự rất ngốc, Mạnh Như Ký sẽ cảm thấy hắn đang nghịch ngợm trêu chọc nàng thật.
Trong lòng Mạnh Như Ký trợn mắt một cái, sau đó không nói nhiều mà cầm lấy bát của Mục Tuỳ, san hầu hết đồ ăn trong bát mình sang cho Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ nhíu chặt mày, muốn lấy lại bát không của mình: “Ta không cần.” Hắn nói nghiêm túc, động tác trong tay cũng thực sự dùng lực để từ chối Mạnh Như Ký: “Ngươi sẽ đói.”
“Ta không đói.”
“Đói sẽ khó chịu, ta không muốn ngươi khó chịu.”
Mục Tuỳ từ chối rất nghiêm túc, như thể dù thức ăn có rơi xuống đất hắn cũng không muốn ăn thức ăn của nàng.
Mạnh Như Ký suy nghĩ một lúc, quyết định không cứng đầu với hắn, vì thế đổi sang vẻ mặt ôn hoà: “Vậy được rồi.”
Mục Tuỳ ôm lấy cái bát không của mình, lặng lẽ lùi về sau hai bước, sợ nhân lúc hắn không chú ý Mạnh Như Ký sẽ san đồ ăn vào bát hắn.
Mạnh Như Ký bắt đầu nhai chậm nuốt kỹ, vừa ăn vừa nói: “Đợi ta ăn xong, nếu thực sự ăn không nổi nữa thì ngươi giúp ta ăn phần còn lại được không? Vẫn là không nên lãng phí đồ ăn.”
Mục Tuỳ gật đầu: “Được.”
Sau khi Mạnh Như Ký trở thành bán yêu thì đã quen nhịn ăn, cảm giác thèm ăn đã không còn nhiều như trước nữa. Chỉ cần bụng không đói đến mức khó chịu thì nàng sẽ không vấn đề gì. Chỗ rau và khoai này vốn cũng là vật đầy bụng, nàng gắp được hai miếng đã định đưa phần còn lại cho Mục Tuỳ, nhưng Mục Tuỳ không tin nàng ăn ít như vậy sẽ no.
Vì thế cứ nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký. Mấy lần Mạnh Như Ký đã muốn mở miệng nói no rồi, nhưng đều gắp thêm vài miếng dưới ánh mắt quan sát của hắn.
Dưới ánh mắt giám sát của hắn, Mạnh Như Ký thực sự đã no đến tám phần.
“Ta thực sự không ăn nổi nữa. Buổi chiều ta định đả toạ điều tức, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho việc tu hành.” Mạnh Như Ký đưa bát cho Mục Tuỳ.
Lúc này Mục Tuỳ mới không từ chối nữa, ăn sạch sẽ phần còn lại.
Nhưng điều khiến Mạnh Như Ký bất ngờ là, đã như vậy mà bụng Mục Tuỳ vẫn kêu.
Hắn vẫn là rất đói…
“Hay là, bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi cách tu hành, nếu ngươi học được cách hội tụ linh khí thiên địa thì cơ thể sẽ không đói như vậy nữa.”
Nàng nói gì Mục Tuỳ đương nhiên đều sẽ nói được.
Vì thế Mạnh Như Ký bắt đầu dạy Mục Tuỳ ngưng tụ linh lực.
Tiếp đó là… thất bại rồi.
Không phải là vì Mục Tuỳ không thông minh, không học được, mà là vì Mục Tuỳ là người học tu hành nhanh nhất trong số những người nàng từng gặp.
Hắn nhìn thì như một trang giấy trắng, nhưng khi đả toạ ngưng khí, cơ bản đều là Mạnh Như Ký nói hắn làm thế nào là hắn lập tức học được.
Mục Tuỳ không nhớ chuyện trước kia, nhưng cơ thể hắn lại nhớ được việc tu hành trước kia.
Mạnh Như Ký nghĩ, trước kia công pháp của hắn nói không chừng đã rất cao, suy cho cùng, hắn có thể phá vỡ phong ấn của nàng thì năng lực đó có lẽ không dưới nàng.
Nhưng kỳ lạ là, phương pháp đều đúng, Mạnh Như Ký cũng nhìn thấy linh khí bị hắn hút vào trong người, nhưng trong cơ thể hắn giống như có một cái động không đáy, bất luận là linh khí tiến nhập hay là cơm ngục, tất cả những thứ bên ngoài một khi tiến vào trong cơ thể hắn thì đều giống như giọt nước rơi xuống đại dương, chớp mắt liền bị nuốt chửng.
Mạnh Như Ký dạy Mục Tuỳ cả một buổi chiều, không thấy thành quả, nàng càng nhíu chặt mày.
Tên trộm này, dễ lừa, nhưng thể chất của hắn lại khiến nàng có lừa cũng vô dụng.
Nội đan này, cưỡng ép lấy, lấy không ra. Để hắn tự lấy cũng không biết lấy.
Mạnh Như Ký thở dài, hơi bất lực và mệt mỏi.
Xem ra, muốn lấy lại nội đan ở vùng đất Vô Lưu là chuyện không thể rồi. Vẫn là chỉ khi quay về nhân gian, tìm năm hộ pháp của nàng, mọi người cùng nhau nghĩ cách lấy nội đan của nàng ra.
Mục Tuỳ thấy Mạnh Như Ký thở dài, trong lòng vô cùng áy náy.
Đêm xuống, lúc Mạnh Như Ký nghỉ ngơi, Mục Tuỳ cũng không nhàn nhã. Hắn dùng cách Mạnh Như Ký dạy hắn để nạp linh khí, muốn bản thân cảm nhận được sự tồn tại của đan điền và nội đan.
Nhưng vẫn thất bại.
Nhất thời, Mục Tuỳ còn có chút ghét bỏ với bản thân và quá khứ của bản thân.
Sao hắn lại là một tên trộm hại người chứ?
Sao hắn có thể xấu xa với nàng như vậy?
Bây giờ, hắn phải bồi thường thế nào mới có thể khiến nhận thức của Mạnh Như Ký về hắn tốt hơn một chút…
Nếu nhận thức của nàng về bản thân tốt lên, nàng nhất định sẽ nguyện ý xích lại gần hắn một chút… Cho dù chỉ một chút thôi, cũng được.
Trong vòng vài ngày ngồi trong ngục, sau khi thấy không thể lấy được nội đan, Mạnh Như Ký liền cố gắng tu hành đả toạ, hoàn toàn không để ý đến tâm tư thay đổi của Mục Tuỳ.
Nàng chỉ nhớ mỗi ngày lúc ăn cơm, lính canh đều sẽ đưa tới hai bát rau và khoai nhìn có vẻ nhiều.
Vùng đất Vô Lưu này ngược lại không bạc đãi phạm nhân, đồ ăn bình thường nhưng đều cố gắng đủ no. Mỗi ngày Mạnh Như Ký đều chia cho Mục Tuỳ một nửa, vẫn có thể ăn no đến bảy tám phần. Nhưng Mục Tuỳ lại không đủ.
Mỗi ngày, hắn đều ăn vừa nhanh vừa gọn gàng, bình thường khi lính canh đưa cơm đến cho họ, bước đến ngục bên cạnh thì Mục Tuỳ đã ăn hết bát cơm trong tay rồi, đợi khí lính canh quay lại, Mục Tuỳ đã cầm bát rỗng nhìn lính canh.
Mục Tuỳ chỉ đơn thuần nhìn lính canh, nhưng ánh mắt của hắn vốn đã sắc bén, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa che giấu sát khí, mỗi lần lính canh đi qua đều bị hắn nhìn cho sợ hãi, đôi khi trong thùng còn đồ ăn liền đổ cho hắn.
Mục Tuỳ đương nhiên không từ chối.
Ngồi trong ngục ba ngày, bọn họ đã bị đuổi ra.
Lính canh nói bọn họ ở đây ba ngày, lợn trong chuồng đều không có gì ăn, đói đến gầy rộc, bởi vì thức ăn thừa hàng ngày đều bị một mình Mục Tuỳ ăn sạch.
Bọn họ nghi ngờ, hai người này cố ý tới ngục giam là để ăn chực, vì thế vừa hết thời gian thì nào còn nhốt bọn họ thêm ba ngày nữa, trực tiếp “leng keng” một tiếng đuổi họ ra ngoài.
Mạnh Như Ký quay đầu liếc nhìn nơi đã giam bọn họ ba ngày này, cửa lớn đỏ son, bên trên treo một tấm biển, biển hiệu cũ nát, qua loa viết hai chữ to – Nha Môn.
Bên cạnh cửa lớn cũng không còn chữ gì khác, càng không có người canh cửa, không hề giống một nơi công cộng chút nào. Nếu không phải Mạnh Như Ký thực sự bị giam trong đây ba ngày, ngày ngày còn được lính canh đưa cơm, nàng sẽ không cho rằng bên trong có sai nha chính trực.
Vùng đất Vô Lưu này, nơi nào cũng có vẻ rất hoang đường.
Có điều, tốt xấu gì cũng ra ngoài rồi.
“Vậy thì, tiếp theo.” Mạnh Như Ký nhìn con phố dài trước mặt, rồi nhìn Mục Tuỳ bên cạnh: “Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Muốn nuôi sống một vị đại vị vương thế này, còn phải sớm kiếm được tiền ở vùng đất Vô Lưu để đến Không Thể Qua mua vé đò…
“Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.” Mạnh Như Ký nói xong, lại thở dài một hơi.
Đột nhiên, nàng nhớ đến tám trăm năm trước, ngày nàng xảy ra chuyện, có một người thần bí nói bên tai nàng: “Ngươi ấy à… Ngươi có số mệnh vất vả.”
Đến hôm nay, thời khắc này, nàng đột nhiên ngộ ra.
Vận mệnh, thì ra là đang đợi nàng ở đây…
Mạnh Như Ký thở dài, sau đó lại hít sâu một hơi: “Không sao! Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao! Có thể làm khó Yêu Vương sao!” Mạnh Như Ký giơ tay chỉ về phía trước: “Hôm nay là kiếm đủ!”
Mục Tuỳ nhìn theo hướng tay Mạnh Như Ký chỉ, chỉ thấy một con đường dài hoang vắng phía trước, đá vụn rải trên mặt đất, gió lạnh lướt qua, cát bụi tung lên còn hơi sặc mũi.
Mục Tuỳ nhắc nhở: “Nơi này không có người.”
Mạnh Như Ký bị cát bụi làm cho ho vài tiếng: “Đi về phía trước xem…”
Thông qua con đường đá vụn trước “Nha Môn”, Mạnh Như Ký đưa Mục Tuỳ đi cả một đường tìm người.
Cuối cùng sau khi rẽ qua vài ngã rẽ, bọn họ đã nhìn thấy vài người đi đường. Nàng hỏi Đông hỏi Tây, một lúc sau cũng hiểu được quy tắc ở đây.
Vùng đất Vô Lưu quả thực không phải nhân gian, nhưng cũng không phải âm tào địa phủ.
Nơi này, càng giống như một “bí cảnh” xuất hiện giữa trời đất do cơ duyên xảo hợp.
“Bí cảnh” này được quản lý bởi “chủ nhân Vô Lưu”. Đại Lục Tiểu Hồng của Không Thể Qua, sai nha bắt bọn họ đều là người của chủ nhân Vô Lưu, giúp chủ nhân Vô Lưu duy trì trật tự ở vùng đất Vô Lưu.
Còn điều kiện tất yếu nếu muốn đến vùng đất Vô Lưu chính là, trở thành một “người chết dở”.
Cái gọi là “người chết dở”, đều là những người ở nhân gian, vì nhiều nguyên do kỳ lạ mà chết, nhưng cũng không hoàn toàn chết.
Ví dụ như người rơi vào hôn mê lâu không tỉnh lại, trên đường gặp chuyện hai mắt nhắm lại, còn có kiểu người như Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ…
Vô duyên vô cớ bị sét đánh…
Sau khi tới nơi này, “người chết dở” chỉ có ba kết cục.
Thứ nhất, là giống như người lái đò nói với Mạnh Như Ký bên sông Nại Hà vào ngày đầu tiên Mạnh Như Ký tới, mua vé đò, người lái đò đưa bọn họ về nhân gian.
Nhưng chuyện này cần tiền, cần rất nhiều tiền.
Hầu hết những người Mạnh Như Ký hỏi đều không biết con số chính xác., có người giơ một, có người giơ năm, là một vạn hay là một ngàn, năm trăm hay là năm vạn, đều không ai rõ.
Điểm thống nhất duy nhất của mọi người là: “Muốn mua vé quay về, thôi bỏ đi. Người thường chúng ta không có hy vọng đâu.”
Thứ hai, chính là sông Nại Hà đó, chỉ cần nhảy vào trong sông Nại Hà thì nước Nại Hà sẽ đưa người đi, lên trời, võng sinh.
Thứ ba, chính là trực tiếp võng sinh.
Vùng đất Vô Lưu đương nhiên cũng có nguy hiểm, có người bị người khác giết, có người bị ném đá, khi đủ loại bất ngờ giống như nhân gian ập đến, “người chết dở” sẽ trở tiếp trở thành người chết, cứ như vậy mà võng sinh.
Càng kỳ lạ hơn nữa là, có lẽ là thời gian đến, có lẽ là duyên phận tận, có vài người sẽ vô cớ biến mất khỏi vùng đất Vô Lưu, giống như khi tới.
Đến hồ đồ, đi hồ đồ, một đời vội vã, không có nguyên do.
Mà sau khi “võng sinh”, rốt cuộc sẽ đi đến nơi nào thì càng không có ai biết rõ.
Giống như ở nhân gian sau khi “chết” thì sẽ đi đâu, vĩnh viễn không có người có thể nói rõ ràng.
Sau khi nghe được ba kết cục này, trong lòng Mạnh Như Ký ít nhiều cũng có chút sụp đổ.
Thứ nhất, kiếm được vé đò, còn phải hai vé, chuyện này bây giờ đối với nàng mà nói thì không dễ chút nào.
Thứ hai…
Thứ hai và thứ ba có khác biệt gì so với nhân gian đâu, nói cách khác chính là “đi chết” còn gì!
Nàng ngủ say tám trăm năm mới tỉnh, cũng không phải là để đổi nơi chết khác, nếu đều là chết thì tám trăm năm trước sao nàng không trực tiếp đi chết đi! Vậy không phải còn nhẹ nhàng hơn chút sao! Phong ấn bản thân không phải để kiếm thêm một đường ra sao!
Kết quả kiếm được đường ra quái quỷ gì thế!
Mạnh Như Ký giận đến mức đấm vào góc tường.
Còn một bên khác, Mục Tuỳ vẫn luôn đi theo Mạnh Như Ký lại trầm mặc lạ thường.
Khi Mạnh Như Ký hỏi thăm tin tức, Mục Tuỳ vừa lắng nghe vừa nhìn cảnh tượng xung quanh. Không biết tại sao, Mục Tuỳ lại cảm thấy khung cảnh xung quanh có chút quen thuộc kỳ lạ.
Hắn tỉ mỉ suy nghĩ, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này, đã có từ lúc hắn tỉnh lại bên cạnh sông Nại Hà rồi.
Nước sông phát ra ánh sáng u ám kỳ lạ, còn có cảm giác nước sông chảy qua chân hắn, và tấm biển hiệu “Nha Môn” được viết bằng nét bút nguệch ngoạc trước đó…
Đều có một chút…
Đã từng quen biết…
Mục Tuỳ đứng yên tại chỗ, âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh tựa như đều khiến thế giới của hắn xoay vần điên đảo, hắn nhìn Mạnh Như Ký xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm người qua đường hỏi thăm, còn hắn lại giống như rơi vào trong một mớ hỗn độn.
Trong cơn mê man, tựa như có vài cảnh tượng lướt qua trong đầu hắn, có âm thanh vừa sắc bén vừa thê lương xuyên qua tai hắn.
“Mục Tuỳ!”
“Mục Tuỳ!”
“Sống tiếp!”
“Sống tiếp! Giết sạch bọn họ!”
Mà theo sự xuất hiện của những âm thanh và cảnh tượng này, còn có một cơn đau như xé rách da thịt bùng nổ trong đầu hắn, sau đó truyền khắp tứ chi xương cốt.
Mục Tuỳ nhắm mắt, nghiến chặt răng, liều mạng nhẫn nhịn cơn đau toàn thân, mà đúng lúc này, một bàn tay ấm áp chạm vào cánh tay hắn.
“Ngươi làm sao thế?”
Toàn bộ cơn đau trên người lập tức bị bàn tay này mang đi.
Mục Tuỳ đột nhiên mở mắt, nhìn Mạnh Như Ký ở trước mặt.
Mạnh Như Ký hơi nghi hoặc, khẽ nghiêng đầu quan sát hắn, còn bàn tay nàng đang nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn, nàng vỗ về hắn: “Có phải ngươi đói rồi không, ta đi tìm chút đồ ăn cho ngươi trước nhé?”
“Không…” Giọng nói Mục Tuỳ khàn khàn: “Ta không đói.”
“Ồ, vậy ngươi không thoải mái sao? Hay là ngồi nghỉ một lúc?”
“Ta…” Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký: “Ta muốn ôm ngươi một chút, có được không?”
Mạnh Như Ký ngẩn ra, sau đó khoé miệng nhếch lên, trong giọng nói nàng cũng có chút đau khổ và bất lực: “Vừa hay, chúng ta an ủi nhau một chút đi!”
Mạnh Như Ký ôm lấy Mục Tuỳ, than thở: “… Số tiền này phải kiếm thế nào đây!”
Đưa theo một đứa trẻ ngốc, còn ăn rất ghê, vé đò về nhà với giá trên trời này, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể kiếm được đây!”
Yêu Vương sụp đổ!
Còn Mục Tuỳ được Mạnh Như Ký ôm lấy, trái tim đột nhiên thắt lại, một lúc sau, tứ chi xương cốt dường như đều được lấp đầy máu nóng.
Tất cả phiền não của hắn đều lắng xuống.
Mục Tuỳ khẽ nâng tay lên, ôm lấy Mạnh Như Ký, hắn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở và độ ấm của nàng.
Thật tốt…
“Mục Tuỳ!” Không đợi Mục Tuỳ đắm chìm trong “ôn nhu hương” này được bao lâu, Mạnh Như Ký đột nhiên một tay đẩy hắn ra: “Ngươi nghe xem!”
Mục Tuỳ ngơ ngác nhìn Mạnh Như Ký, nghe lời nàng nói mới giống như tai được kích hoạt, nghe được tiếng nói chuyện của những người bên cạnh.
“Hôm qua trong chợ có một tên múa đao, múa cũng không tệ.”
“Ta nhìn thấy rồi, ta còn ủng hộ chút tiền mà…”
Hai mắt Mạnh Như Ký phát sáng nhìn Mục Tuỳ: “Ngươi nghe thấy chưa?”
“Ta nghe thấy rồi.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta bắt đầu kiếm tiền đi!” Mạnh Như Ký tràn đầy kỳ vọng.
Mục Tuỳ gật đầu: “Được.”
“Đến khu chợ phía trước bày sạp đi, thế nào?”
“Được.”
“Không có gì để bán, bán nghệ trước đi.”
“Được.”
“Ngươi bán.”
Thời khắc này, cho dù Mạnh Như Ký nói bán hắn, có lẽ Mục Tuỳ cũng sẽ chỉ gật đầu nói:
“Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bán ngươi ~
Editor có lời muốn nói: