• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Ly giả bộ sợ hãi muốn trốn sau lưng Mạnh Như Ký, nhưng lúc lùi lại một bước, lại bị Mục Tuỳ kéo ra:

"Đứng xa ra chút!"

Mạc Ly bị buộc lui lại hai bước, ấm ức nói: "... Làm gì thế, chuyện bao nhiêu năm trước rồi, đây còn là do nó tự tưởng tượng... Ta không có nói vậy mà..."

"Được rồi được rồi." Mạnh Như Ký hoà giải, nói với Mạc Ly: "Hắn đau lòng cho ta, không khống chế được, ngươi cũng không phải không biết."

Mạc Ly liếc Mục Tuỳ bên cạnh một cái, thấy Mục Tuỳ nghe xong câu này thì không có phản ứng như đã quen. Hắn lại liếc Mạnh Như Ký một cái, thấy phu thê hai người đứng cạnh, vai không tự giác ghé sát vào nhau.

Mạc Ly xoa mũi: "Được, phu thê đồng lòng, ta cũng rất yên tâm. Các ngươi vẫn nên tôn trọng ta chút, nếu phải nói thật, là ta làm mối cho các ngươi, nếu không phải ta nói với nó thân phận thành chủ thành Trục Lưu của ngươi, ngươi cho rằng nó sẽ nghĩ đủ mọi cách để ký hôn ước với ngươi sao?"

Mục Tuỳ liếc mắt nhìn Mạnh Như Ký bên cạnh.

Lần này đến lượt Mạnh Như Ký xoa mũi: "Đừng phí lời nữa." Nàng ra vẻ nghiêm túc, nói với Mạc Ly: "Ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi đây, chủ nhân Vô Lưu."

"Chủ nhân Vô Lưu?" Mục Tuỳ quan sát Mạc Ly, không bao lâu sau cũng lặng lẽ gật đầu. Sau khi thân phận bại lộ, mọi điểm đáng nghi trên người hắn cũng được hoá giải: "Ngươi đã biến mất nhiều năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?"

"Thiên Sơn Quân." Mạc Ly khẽ cười: "Trong mấy trăm năm ngươi tới vùng đất Vô Lưu, mặc dù ta và ngươi chưa từng gặp mặt, nhưng cũng xem như đã giúp đỡ nhau nhiều lần. Ta và ngươi chưa từng đứng ở hai phía đối lập, bây giờ cũng không cần nhìn ta với ánh mắt thù địch như vậy. Ngươi, các ngươi, ta chưa từng có ý làm hại."

"Vậy sao?" Mục Tuỳ chỉ về hướng làn sương biến mất vừa rồi: "Mộng cảnh vừa nãy, mặc dù trong đầu nàng ấy thêm mắm dặm muối, nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc cho nàng ấy nội đan, ngươi không hề có thiện ý."

"Quả thực." Mạc Ly cười: "Lúc đó ta đã hơi tuyệt vọng rồi, không phải muốn cứu nó, chỉ là tuỳ tiện tìm một người..."

Mạnh Như Ký trợn trắng mắt: "Mặc dù ta biết rõ chuyện này, nhưng ngươi nói bình tĩnh như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"

Mạc Ly vẫn cười híp mắt: "... Nhưng biểu hiện của Tiểu Mạnh nằm ngoài dự liệu của ta."

"Ta?" Mạnh Như Ký cười lạnh, cũng rất bất ngờ với lời Mạc Ly nói: "Khi đó ta chỉ là một người phàm, có thể có biểu hiện gì chứ."

"Chính vì ngươi là một người phàm." Nụ cười của Mạc Ly hơi nhạt đi, nghiêm túc nhìn Mạnh Như Ký: "Một người phàm, lại có ý chí sinh tồn cực ngoan cường, không nhận mệnh, chịu đựng sức mạnh của nội đan, khiến ta rất bất ngờ."

Mục Tuỳ nghe vậy liền quan sát Mạnh Như Ký một cái, thấy nàng cười giễu một tiếng, dường như rất khinh thường lời nói của Mạc Ly.

"Vạn vật sinh tồn, chỉ là bản năng mà thôi. Ngươi đứng trên cao đã lâu, nên mới bất ngờ vì chuyện này."

Mạc Ly lại cười, không phản bác.

"Không cần đào sâu quá khứ của ta nữa. Nói về chuyện giữa ngươi và thiên thần đó đi. Mạc Hĩ..." Mạnh Như Ký khoanh tay quan sát vẻ mặt Mạc Ly: "Đúng không."

Ánh mắt Mục Tuỳ chuyển động, lặng lẽ lướt qua giữa Mạnh Như Ký và Mạc Ly: "Thiên thần? Ngươi, còn quen thiên thần?" Giọng nói hắn trầm thấp, như đang che giấu bí mật.

Sau câu nói của Mạnh Như Ký, Mạc Ly lại ngẩn người hồi lâu, cuối cùng bật cười thành tiếng: "Không hổ là người phụng dưỡng mà ta chọn, Tiểu Mạnh thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ đến quan hệ giữa ta và nàng ta."



"Không có gì khó đoán, trước đây khi ba chúng ta bị Lạc Nghênh Phong ném xuống sông, ta bị ngươi đụng phải trong sông, nhìn thấy ký ức của ngươi." Mạnh Như Ký nhớ lại ánh sáng thần thánh và tảng đá xám trắng đó.

"Thiên thần đó phán ngươi cô độc chết già, ngươi gọi nàng ta là Mạc Hĩ, còn nói, ngươi muốn thay đổi mệnh của ngươi."

Mạc Ly dường như bị lời nói của Mạnh Như Ký đánh thức mấy ký ức đã cũ. Hắn im lặng hồi lâu: "Tiểu Mạnh, trí nhớ quá tốt, cũng không phải chuyện tốt gì."

"Ta còn nhớ ngươi nói nàng ta là nhân thần, đúng không?"

Vừa nói dứt lời, đột nhiên "Ầm" một tiếng, không gian mộng cảnh xám xịt rung chuyển dữ dội.

"Sao thế?" Cơ thể Mạnh Như Ký lảo đảo, nàng nhìn xung quanh, cảm thấy màu sắc bối cảnh đen hơn. Mạnh Như Ký hỏi Mạc Ly: "Yểm thuật của ngươi xảy ra vấn đề?"

Mạc Ly ngước mắt, liếc Mạnh Như Ký, sau đó ánh mắt chuyển lên người Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ cúi đầu, nhất thời, Mạc Ly không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

"Thiên Sơn Quân." Mạc Ly gọi Mục Tuỳ: "Bên phía ngươi có chuyện gì sao? Mộng cảnh liên kết, có chút dao động."

Mục Tuỳ ngẩng đầu, vẻ mặt như thường: "Ừm, bên ngoài hình như có người động vào cơ thể ta, vấn đề không lớn."

Mạc Ly như có suy tư: "Ồ..."

"Vậy chúng ta tốc chiến tốc thắng." Mạnh Như Ký nói: "Nhân thần Mạc Hĩ đó là ai, có quan hệ gì với ngươi, trước đây Trản Diệp nói với ta nhân thần đó khả năng vẫn còn sống ở nhân gian, có lẽ nàng ta thực sự muốn diệt thế nên mới liên thủ với Trản Diệp."

Mạc Ly lại im lặng hồi lâu, thở dài: "Mạc Hĩ, không giống những thiên thần bẩm sinh. Nàng ta từng là người, sau đó tu tiên, cuối cùng từ tiên thành thần, nàng ta là người duy nhất từ người thành thần."

"Từ người thành thần..." Mạnh Như Ký hơi kinh ngạc: "Nếu đã có lai lịch lợi hại như vậy, tại sao ta chưa từng gặp nàng ta trong lịch sử các môn phái tu tiên, ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của một thiên thần như vậy."

"Bởi vì..." Mạc Ly khó khăn mở miệng: "Rất nhiều năm trước, Mạc Hĩ đã đoạn tuyệt với giới tu tiên ở nhân gian rồi. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết. Điều duy nhất ta biết là, khi nàng ta trở thành thần, từng bị phán mệnh, người thành thần, vạn vật diệt."

Vì sáu chữ này, Mạnh Như Ký sững sờ.

Nhưng Mục Tuỳ lại nhàn nhạt mở miệng: "Thiên thần không có mệnh cách, chỉ người phàm mới có."

"Đúng, trước đây hình như ta cũng từng nghe nói vậy." Mạnh Như Ký phụ hoạ: "Thiên thần bẩm sinh, không có mệnh cách, chỉ có người phàm mới có mệnh cách mà thiên thần nhìn thấy."

"Không sai, nhưng nàng ta từ người thành thần, ngay khi thành thần, nàng ta đã thấy số mệnh của mình. Người phàm chỉ có mệnh cách ba chữ, chỉ có nàng ta, có sáu chữ. Trước khi thành thần, là ba chữ trước, sau khi thành thần, phải hoàn thành ba chữ sau. Nhưng sau khi nàng ta hoàn toàn thành thần, nàng ta không còn nhìn thấy mệnh cách của mình nữa, thứ duy nhất nhìn thấy, chỉ có vận mệnh của chúng sinh."

"Vậy ta!" Mạnh Như Ký nhớ đến gì đó: "Người phán mệnh cho ta, không phải nàng ta chứ! Một lão già?"

Nàng vừa nói dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Mạc Ly khẽ cười: "Là lão già ta đây."

Mạnh Như Ký trừng to mắt: "Lại... là ngươi?"

"Đúng, vì Mạc Hĩ cho ta năng lực nhìn thấy mệnh cách của người khác. Nhưng không phải ta muốn nhìn ai cũng được, người ta nhìn thấy mệnh cách, hầu hết, cuối cùng đều tới vùng đất Vô Lưu."

Nói cách khác... số mệnh vất vả của nàng, đã được định sẵn vào tám trăm năm trước rồi...

Mạnh Như Ký cạn lời hồi lâu.

Mạc Ly liếc Mục Tuỳ một cái: "Ta cũng từng phán mệnh cho ngươi, ngươi còn nhớ không, Thiên Sơn Quân?"

Vẻ mặt Mục Tuỳ trầm xuống, Mạnh Như Ký liếc hắn.

Mạc Ly cười híp mắt nói: "Kẻ lạc đường, có phải ngươi vẫn chưa tìm thấy con đường mình phải đi?"

"Ngươi nhiều lời rồi." Mục Tuỳ lạnh giọng nói: "Giải thích chuyện của ngươi là được."

"Đúng là nghiêm túc." Mạc Ly bĩu môi: "Chuyện của ta và Mạc Hĩ rất dài, rất phức tạp, nhưng nói ngắn gọn là, khoảng hơn hai ngàn năm trước, khi đó ta còn niên thiếu, gặp được Mạc Hĩ đã sớm thành thần. Mặc dù nàng ta từ người thành thần, nhưng làm thần linh nhiều năm, gặp nhiều đổi thay nhân thế, lúc đó trong lòng nàng ta đã rất hỗn loạn, nhưng nàng ta vẫn đang đối đầu với số mệnh của mình. Ta có duyên gặp nàng ta, nên cũng giúp nàng ta chống lại số mệnh hư ảo đó."

Mạc Ly cười giễu.

"Nàng ta phán mệnh cho ta, nói ta sẽ cô độc chết già, ta liền nghĩ, nếu ta có thể chống lại vận mệnh của mình, vậy có phải nàng ta cũng có thể chống lại vận mệnh của nàng ta. Chúng ta trở thành bằng hữu, đàm đạo vui vẻ, ta dùng sức mạnh yểm yêu của ta để tạo một giấc mộng cho nàng ta. Trong mộng, nàng ta vẫn luôn là một vị thần đạo tâm trong sáng, ban phúc thiên hạ."

"Trong mộng, nàng ta rất vui vẻ. Để lưu giữ giấc mộng này, nàng ta mượn sức mạnh thần linh để phong ấn vĩnh viễn giấc mộng này lại. Trở thành một không gian vừa hư vô vừa chân thực trong thế gian."



Mạc Ly nhìn Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, sắc mặt có vẻ thương xót: "Không gian đó, chính là vùng đất Vô Lưu."

Mạnh Như Ký bừng tỉnh: "Vùng đất Vô Lưu, là thứ ngươi và Mạc Hĩ cùng tạo thành. Khó trách lúc nói ngươi là chủ nhân Vô Lưu, ngươi nói coi là..."

Mạc Ly cười khổ: "Lúc giữ lại không gian này, chúng ta chỉ cho rằng giam giữ mộng cảnh thôi, thậm chí sau khi chúng ta rời đi thì cũng chưa từng tìm lại. Nào ngờ, rất nhiều năm sau, trong cảnh giới không gian đó, lại thu nạp nhiều linh hồn, chấp niệm, kẻ lạc đường như vậy."

Mạc Ly ẩn ý nhìn về phía Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.

"Mạc Hĩ vẫn luôn tin ta có thể thay đổi vận mệnh, vì thế nàng ta cũng tình nguyện nỗ lực lần cuối để không huỷ diệt vạn vật. Nàng ta dùng gần như toàn bộ thần lực của mình, luyện thành một viên thần châu có sức mạnh sáng thế, sau đó cho ta."

"Nàng ta nói, nếu sau này nàng ta không thể khống chế mà rơi xuống vực sâu, vậy thì, có được sức mạnh của linh châu, ta có thể giết thần."

Mạnh Như Ký nghe vậy, kinh ngạc, nhìn chỗ đan điền của Mục Tuỳ: "Nội đan..."

Mục Tuỳ nhìn chằm chằm Mạc Ly, nói: "Nàng ta đã rơi xuống vực sâu, còn ngươi, không giết nàng ta."

"Không có cơ hội." Mạc Ly giả bộ nhẹ nhõm: "Sau khi cho ta viên châu, nàng ta quay về thần vực trong truyền thuyết, ta không lên được, chỉ có thể ở hạ giới tu hành, muốn nhanh chóng lĩnh hội bí ẩn sức mạnh của thần linh. Nhưng trong quá trình tu hành, cũng được một hai trăm năm... thì ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn."

"Ngươi có thần lực, còn bị thứ gì làm bị thương được?"

"Một bán yêu có sức mạnh sáng thế sẽ gặp phải thương tổn gì, Mạnh Như Ký, ngươi hiểu rõ hơn ta."

Mạnh Như Ký im lặng.

Mục Tuỳ liếc sườn mặt của nàng, ngón tay trong tay áo động đậy, nhưng cuối cùng vẫn khôi phục bình tĩnh.

Mạc Ly nói tiếp: "Tính tình của ta không tốt bằng ngươi, ngày thường cũng không nghĩ đến việc hành thiện tích đức, chỉ lo tu luyện, kết quả có thể đoán được, rất nhiều người tu tiên nói yểm thú bản ác, còn có vài cường giả muốn đoạt 'thần lực' trong cơ thể ta. Ngàn tính vạn tính, đủ loại mưu hại, bọn họ còn cho ta danh xưng đáng sợ 'Yểm Thiên Quân'... Ha, tên gọi dễ nghe, truyền khắp thiên hạ, ngươi xem bình thường ngươi gọi cũng rất thuận miệng."

"Vì ta, nói cách khác vì sức mạnh trong cơ thể ta, khiến cho thiên hạ đại loạn..."

Mạnh Như Ký đương nhiên biết, phụ mẫu của nàng, rất nhiều người trong thôn trang, đều vì "thiên hạ đại loạn" đó mà chết đói.

Nàng cũng suýt chút chết đói...

"Ta cũng không phải thánh nhân, không có tấm lòng trong sáng. Khi bị bọn họ vây đánh, trong lúc đường cùng, ta đã nhiều lần nhìn vì sao trên trời đêm, từng nghĩ, nhân thần mà ta tín ngưỡng tại sao chưa từng quay lại."

"Nếu nàng ta đến, những vết nhơ và oan khuất trên người ta có phải đều được gột rửa, cũng từng nghĩ, ta lĩnh hội sức mạnh thần linh quá chậm rồi. Nếu ta có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh này, người đầu tiên ta phải giết chính là mấy người tu tiên đó, thậm chí cuối cùng... ta nghĩ, nếu Mạc Hĩ muốn diệt thế, cũng không tệ."

"Mạc Ly..." Mạnh Như Ký nghe mà không nỡ, nhưng hơn cả là cảm thán.

Những thứ hắn nói, người ngoài không hiểu, nhưng nàng lại hiểu.

Chỉ là, cho đến bây giờ, Mạnh Như Ký cũng không biết nên an ủi Mạc Ly thế nào, cho dù là một câu nói...

Vì nàng quá hiểu cảm giác này, đến mức nàng biết rõ, bất kỳ sự an ủi nào... cũng vô dụng.

"Thế nên, cuối cùng, ngươi vẫn bị những người tu tiên đó giết."

Dường như có chút đột ngột, giọng nói bình tĩnh của Mục Tuỳ vang lên giữa hai người, phá vỡ cảm xúc do hồi ức năm xưa gây ra cho hai người.

"Đúng." Mạc Ly nói: "Trước khi gặp Tiểu Mạnh, ta đã sức tàn lực kiệt. Khi đó ta chỉ nghĩ, bọn họ muốn có sức mạnh sáng thế này, muốn mượn thứ này vươn tới trời cao, nhưng ta cứ muốn mang sức mạnh sáng thế này cho một người không có gì cả..."

Mạnh Như Ký nghe vậy, bất lực, nhưng cũng không biết có nên mắng hắn không, chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn hắn.

Mạc Ly nhìn Mạnh Như Ký, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.

"Ta thấy nó đau khổ, vùng vẫy, như ta. Nhưng ta cũng thấy nó đấu tranh, sinh tồn, như vạn vật."

"Sau đó, nó thành công rồi."

Mạc Ly nâng tay, giữ lấy một sợi tóc rơi trên vai Mạnh Như Ký, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm thán: "Khoảnh khắc đó, giống như vạn vật sinh sôi trong mắt ta, ta không biết tại sao ta lại khóc. Mạnh Như Ký, điều ngươi vừa nói, ý chí sinh tồn của vạn vật, quả thực vĩ đại đến vô cùng."

Mạnh Như Ký nghe hắn nói mà sững sờ, phản ứng một hồi, nàng rút sợi tóc của mình ra khỏi tay Mạc Ly: "Những lời ngươi nói, đều là hành động vô thức của ta, quả thực cũng là ý chí sinh tồn của vạn vật, không cần quy trên người một mình ta."



Mạc Ly cười, liếc nhìn vẻ mặt không vui của Mục Tuỳ ở bên cạnh, xua tay, ngoan ngoãn lùi lại một bước:

"Nội đan có sức mạnh sáng thế, ngươi cũng phải có ý chí điều khiển sức mạnh sáng thế thì mới trấn áp được nó. Ta vốn là bán yêu, sức mạnh không yếu, lúc Mạc Hĩ cho ta nội đan thì cũng giúp ta vỗ về nó. Ta chưa từng chân chính thuần hoá sức mạnh này. Nhưng khi đó ngươi đã làm được rồi. Không phải ta đang khen ngươi, ta chỉ kể lại sự thật."

Mạnh Như Ký lắc đầu: "Mặc dù ngươi được người khác giúp nên có được nội đan, nhưng tổng cộng cũng chỉ mất một hai trăm năm, trong thời gian ngắn như vậy, tất nhiên khó dung hoà với nội đan. Ta cũng phải mất rất nhiều thời gian mới dung hoà và lĩnh hội được, cuối cùng, tám trăm năm trước, vẫn không thể không tự phong ấn, tránh bị sức mạnh dồi dào này phá huỷ cơ thể. Chỉ có..."

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ ở bên cạnh, quan sát từ trên xuống dưới: "Hắn dường như chưa từng bị bài xích."

Mạc Ly nghe vậy liền quan sát Mục Tuỳ cùng Mạnh Như Ký.

Mục Tuỳ mím môi, một lúc lâu sau, dứt khoát nói ra ba chữ: "Ta nhịn được."

Đối với đáp án này, tên ngốc cũng biết hắn đang che giấu.

Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu bí mật của hắn.

"Sau khi cho ngươi nội đan, ta dùng chút sức mạnh cuối cùng giúp ngươi một chuyện." Mạc Ly cười gian xảo: "Những người tu tiên kia đuổi theo ta, ta dụ bọn họ đi, để bọn họ giết ta. Bọn họ cho rằng thần lực này đã biến mất theo ta, như vậy thì không còn ai tìm ngươi gây chuyện nữa."

"Quả thực..." Mạnh Như Ký nhớ lại: "Thời gian đó, thần chí ta hỗn loạn, rất lâu sau cũng không lĩnh hội được sức mạnh nội đan. Nếu khi đó bị người khác nhắm vào, e rằng..."

"Ừm, nhưng ta cũng không hoàn toàn chết đi, ta tới vùng đất Vô Lưu. Nơi này đã có rất nhiều linh hồn, lúc ta không ở đây, nơi này cũng đã có phép tắc riêng, có quy luật riêng, nhưng may mắn là nơi này vẫn nhận ra ta."

"Sau đó ngươi trở thành chủ nhân Vô Lưu theo lẽ thường." Mục Tuỳ xen ngang: "Trản Diệp cũng do ngươi phong ấn?"

Mạc Ly hơi kinh ngạc: "Trước đây ta mới nói với Tiểu Mạnh chứ chưa nói cho ngươi, sao ngươi đoán ra?"

"Suy đoán, Trản Diệp không yếu, nhưng chuyện phong ấn Trản Diệp trước kia lại không có động tĩnh gì, nhất định là do kẻ mạnh làm. Khi tới vùng đất Vô Lưu, ta chưa từng nghe thấy truyền thuyết nào về kẻ mạnh, chỉ từng nghe đến chủ nhân Vô Lưu."

Mạc Ly khẽ cười: "Phu thê các ngươi người sau thông minh hơn người trước." Nói rồi, hắn nghiêm mặt: "Lệ khí trên người Trản Diệp rất nặng, hắn vừa tới vùng đất Vô Lưu thì ta đã cảm nhận được. Lúc đó hắn nói, hắn muốn diệt thế."


Mạnh Như Ký thở dài: "Lúc ở nhân gian hắn vẫn luôn nói..."


Mạc Ly cũng thở dài: "Ta phong ấn hắn. Có điều không ngờ, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn chưa chết tâm, đợi khi cơ thể ta suy yếu liền phá vỡ phong ấn... Vậy mà... còn mang theo tin tức về Mạc Hĩ."


"Xem ra..." Vẻ mặt Mạnh Như Ký càng nghiêm trọng: "Bọn họ quả thực đã liên thủ bằng cách nào đó mà chúng ta không biết."


"Lệ khí." Mục Tuỳ nói ra hai chữ.


Mạnh Như Ký và Mạc Ly lập tức bừng tỉnh, gần như buột miệng đồng thanh: "Vật Thần Linh!"


Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK