• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng…” Mạnh Như Ký nhìn Diệu Diệu, gần như có vài phần cầu xin: “Nơi núi rừng hoang dã này, cũng không có điều kiện thành thân bái đường trước hoa dưới trăng mà…”

Diệu Diệu cười rất đáng yêu, lôi túi tiền nhỏ trong lòng mình ra. Đây là do Mạnh Như Ký vừa giúp nàng ta lấy lại từ tay bọn cướp.

Lúc này, nhìn thấy túi tiền, lần đầu tiên Mạnh Như Ký thấy không vui.

Diệu Diệu lôi túi tiền ra, đưa đến trước mặt Mạnh Như Ký: “Như Ký tỷ, đây coi như là tiền mừng tân hôn của muội dành cho hai người.”

Lúc nói câu này, bàn tay của Diệu Diệu lại bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, như thể một giây sau, cả người nàng ta sẽ bị gió đêm đưa đi.

“Muội biết hai người có bản lĩnh, biết thuật pháp, hai người, có thể hoàn thành tâm nguyện của muội không?”

Mạnh Như Ký lập tức mềm lòng, vừa bất lực vừa dịu dàng nói: “Vậy thì làm đi.”

Nhưng nào ngờ, nàng vừa nói dứt lời, bên cạnh truyền đến một câu lạnh lùng: “Ta đồng ý rồi sao?”

Mạnh Như Ký khó tin nhìn nam nhân phát ra âm thanh.

Vẻ mặt Mục Tuỳ lãnh đạm tê liệt, vô cùng cố chấp.

Mạnh Như Ký quay đầu, liếc nhìn Diệu Diệu có chút thất vọng, sau đó mỉm cười, nhận lấy túi tiền trong tay Diệu Diệu, trấn an: “Ta nhận tiền rồi, lễ này nhất định sẽ thành, muội đừng lo, để ta làm.”

Diệu Diệu lại bừng lên hy vọng, gật đầu thật mạnh.

Mạnh Như Ký vừa quay đầu liền lạnh mặt, bước đến trước mặt Mục Tuỳ: “Đứng dậy, nói chuyện.”

Mục Tuỳ không hề chậm chạp, đứng dậy, phủi y phục, bước theo Mạnh Như Ký đến một bên khác trong rừng.

Thấy ánh lửa đã xa, Mạnh Như Ký dừng bước, khoanh tay, khó chịu quan sát Mục Tuỳ:

“Ngươi không thể khiến ta yên tâm một ngày được sao? Không phải vừa rồi ngươi nói kéo dài đến chết, hoà ly ngươi cũng không muốn hoà ly sao, bảo ngươi bái một bái với ta khó lắm à?”

Mục Tuỳ cũng khoanh tay, lạnh nhạt xa cách, nói thẳng: “Không cần thiết, ta và ngươi vốn là quan hệ lợi ích, thành thân chỉ là một màn kịch. Nàng ta là người sắp chết, nhìn ra màn kịch, còn ý nghĩa gì.”

“Ý nghĩa của muội ấy, không do ta và ngươi đánh giá.” Mạnh Như Ký cầm túi tiền, nhìn thẳng Mục Tuỳ: “Tiền ở chỗ ta, ngươi đồng ý, chúng ta sẽ nghiêm túc diễn một màn kịch, ngươi không đồng ý, ta sẽ dùng thuật pháp bắt ngươi diễn xong màn kịch này.”

Vừa nói dứt lời, trong rừng rơi vào tĩnh lặng ngắn ngủi.

Mạnh Như Ký giơ ba ngón tay lên: “Ta đếm đến ba, ngươi không đồng ý thì ta sẽ trói ngươi lại.”

“Một.” Nàng hạ xuống một ngón tay.

Khoé môi Mục Tuỳ hạ xuống.

“Hai.” Ngón tay thứ hai hạ xuống.

Khi ngón tay thứ ba động đậy, Mục Tuỳ mở miệng: “Bái đường không được.”

“Tại sao?”

Mục Tuỳ nhìn về hướng khác, lạnh lùng nói: “Không ai xứng nhận một bái của ta. Ta cũng không có cao đường.”

“Vậy trước hoa dưới trăng là được?”

Mục Tuỳ không phản bác nữa.

Mạnh Như Ký thấy vậy liền được nước lấn tới: “Bái thiên địa được đúng không.” Mạnh Như Ký hạ tay xuống: “Thiên địa cũng không xứng nhận một bái của ngươi?”

Mục Tuỳ không đáp, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn. Mạnh Như Ký chỉ đành nhượng bộ: “Được, không bái, trước hoa dưới trăng, bày ra tư thế, cúi người về phía xa một chút, được chưa!”

Mọi việc, được thương lượng xong như vậy.

Thời gian không thể chậm trễ, ngay trong đêm nay.

Diệu Diệu nói, không cần tính ngày lành, cũng không cần đợi tháng tốt, hai người ở bên nhau chính là thời điểm tốt nhất. Nàng ta nuối tiếc vì đã bỏ lỡ, thế nên muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho hiện tại.

Mạnh Như Ký dùng tiền Diệu Diệu cho để bày trận pháp trong rừng.

Trận pháp nổi lên, ánh sáng xoay tròn, biến ánh trăng ở vùng đất Vô Lưu thành ánh trăng của nhân gian, biến y phục trên người Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ thành hỉ phục của nhân gian.

Diệp Xuyên nướng một đống khoai và cá, coi như mở tiệc cho hôn lễ.

Con thỏ chạy đi chạy lại hái rất nhiều hoa.

Diệu Diệu ngồi ở vị trí chính giữa, khoé miệng luôn treo nụ cười khe khẽ. Nàng ta cong mắt nhìn bọn họ, như thể xuyên qua năm tháng và ly biệt, thực sự nhìn thấy năm đó.

Mạnh Như Ký dùng hoa con thỏ hái để đan hai vòng hoa. Một cái đeo lên tay phải của mình, một cái đưa cho Mục Tuỳ.

“Đeo lên tay trái đi.”

Mục Tuỳ nhận lấy vòng hoa, nhìn Mạnh Như Ký: “Hôn lễ ở nhân gian, còn tặng cái này?”

“Hôn lễ ở núi Hoành Hư, tặng cái này.” Mạnh Như Ký nói: “Mỗi khi có tiểu bối thành thân, ta đều đan một cái vòng hoa tặng chúng. Bản thân thành thân, đương nhiên cũng phải có.”

Mục Tuỳ sững người, quan sát vòng hoa.

Đan rất đẹp, hoa dại bên trên cũng nở vừa đúng lúc.

Hắn không có áo choàng cỏ, trên đầu cũng không đeo vòng hoa, nhưng hắn có một vòng hoa nhỏ, người khác đều không có…

Thấy hắn cầm trên tay hồi lâu vẫn không đeo lên, Mạnh Như Ký chê hắn chậm chạp, cướp lại vòng hoa, nắm lấy tay trái Mục Tuỳ, không nói nhiều mà đeo lên cho hắn.

Ở giữa vòng hoa có một cành cây nhô ra, chạm vào ngón tay Mục Tuỳ, Mạnh Như Ký gọi một tiếng: “Đợi đã.” Sau đó tiến đến gần hắn, đan lại cành cây nhô ra về lại vị trí.

Nàng không biết, khoảnh khắc nàng tiến lại gần, hô hấp của Mục Tuỳ khẽ ngừng lại.

Trang sức tóc do thuật pháp biến ra không phải đồ thật, màn châu kim phụng đung đưa trên đầu nàng, ánh sáng hư ảo xuyên qua chóp mũi và mí mắt hắn, chiếu vào mắt hắn.

Mạnh Như Ký cúi đầu đan vòng hoa trên cổ tay hắn dường như cũng đang phát ra ánh sáng, khiến Mục Tuỳ nhất thời thất thần. Như thể… màn kịch này của bọn họ, sắp trở thành thật.

“Được rồi.” Mạnh Như Ký lùi lại, ánh sáng hư ảo khiến người khác chìm đắm dao động cũng đồng thời biến mất.

Mục Tuỳ tưởng rằng bản thân sẽ thở phào, nhưng ngay sau đó lại phát hiện, tay của mình đã nắm lấy tay Mạnh Như Ký.

Nhiệt độ cơ thể lập tức hoà quyện vào nhau, hai người đều hơi ngẩn ra.

Mạnh Như Ký bất ngờ nhìn Mục Tuỳ, Mục Tuỳ cũng có vẻ mặt kinh ngạc y hệt.

Sau đó Mạnh Như Ký lập tức hiểu ra: “Lại không nhịn được đúng không.” Nàng chuyển từ bị động sang chủ động, nắm lấy tay Mục Tuỳ, siết chặt: “Ta hiểu. Hôm nay như vậy cũng tốt, để màn kịch chân thật hơn chút.”

Hai bàn tay đeo vòng hoa nắm lấy nhau, từng ngón tay của Mạnh Như Ký xuyên qua các kẽ tay của Mục Tuỳ, đan mười ngón tay vào hắn. Lúc nắm tay, cánh hoa trên cổ tay ma sát, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy.

“Có điều… phu quân, ngày thành thân, ta tặng chàng vòng hoa ở núi Hoành Hư, có qua có lại, chàng có thể tặng ta gì đây?”

Ánh mắt của Mục Tuỳ chuyển từ bàn tay đan vào nhau đến khuôn mặt Mạnh Như Ký.

Chỉ thấy trong nụ cười của nàng ẩn giấu chút tính toán, Mục Tuỳ nhìn ra nhưng không vạch trần. Trước khi nàng mở miệng, hắn đã lấy ra một vụn bạc từ túi tiền bên eo nàng.

“Tặng nàng cây Nhân Duyên ở thành Trục Lưu nở hoa.” Nói rồi, vụn bạc trong tay Mục Tuỳ khởi động trận pháp, một cái cây phát ra ánh sáng xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Cành cây và lá cây đều do ánh sáng thuật pháp tạo thành, hoa trên cây nở rộ, che trời lấp đất, gió thổi hoa rơi, tựa như mưa tuyết, xào xạc rơi xuống.

Vùi lấp hai người bên trong.

Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn cây Nhân Duyên, bị cảnh tượng rợp hoa này làm cho ngẩn người.

“Oa…” Một bên khác, Diệu Diệu khẽ cảm thán.

“Đây là cây Nhân Duyên ở thành Trục Lưu nè! Diệu Diệu cô nương!” Con thỏ hưng phấn ngồi bên cạnh Diệu Diệu: “Thành chủ ca ca dùng thuật pháp biến thành, tính ra cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi rồi ha!”

Diệu Diệu cảm thán nhìn cây Nhân Duyên phát ra ánh sáng, rồi lại nhìn hai người dưới gốc cây, trong mắt như có ánh sáng lay động.

“Cây Nhân Duyên nở hoa, ta chưa từng thấy.” Diệu Diệu khẽ nói: “Nhưng ánh mắt Mục công tử nhìn Như Ký tỷ, ta từng thấy.”

“Hả?” Con thỏ nghe vậy mới quay đầu nhìn ánh mắt Mục Tuỳ dành cho Mạnh Như Ký.

Dưới gốc cây, hoa rơi lả tả, Mạnh Như Ký vươn tay đón lấy cánh hoa làm từ thuật pháp. Từng cánh hoa xuyên qua lòng bàn tay nàng, nàng nhìn rất nhập tâm.

Mà Mục Tuỳ…

Cũng nhìn rất nhập tâm.

Không phải nhìn cánh hoa, mà là người trước mặt.

“Ưm…” Con thỏ mím môi, phát ra một tiếng ngâm đầy ẩn ý.

Diệu Diệu nhìn hai người bằng ánh mắt hoài niệm: “Thì ra, ta đã sớm nhìn thấy cảnh tượng còn đẹp hơn cây Nhân Duyên nở hoa rồi.” Diệu Diệu lẩm bẩm: “Trong ánh mắt của Thường Vân ca ca…”

Diệu Diệu nhắm mắt, như thể lại nhìn thấy người năm đó.

Con thỏ mím môi, muốn nói lại thôi, không nhẫn tâm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệu Diệu. Nó nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Diệp Xuyên, sau đó xích lại gần Diệp Xuyên, hỏi: “Ngươi… có cảm thấy, bọn họ hình như đang thành thân thật không?”

Diệp Xuyên liếc con thỏ với vẻ kỳ quái: “Bọn họ đang thành thân mà.”

Con thỏ: “Ý của ta là… bọn họ giống như đang thành thân thật.”

“Không phải bọn họ đang thành thân thật sao?”

Vô vị.

Con thỏ lựa chọn ngậm miệng, lại ngồi về bên cạnh Diệu Diệu.

Bên kia, trước hoa dưới trăng, Mạnh Như Ký thoát khỏi cơn chấn động do cây Nhân Duyên mang lại, liếc Mục Tuỳ một cái, cười nói: “Phu quân còn rất biết dàn cảnh.”

Bắt gặp ánh mắt của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ như bị bỏng, không nói lời nào dời mắt.

Đến khi Mạnh Như Ký kéo Mục Tuỳ tiến lên trước một bước, hắn mới bước theo.

Chân giẫm trên thảm cỏ, theo sự xoay vòng của ánh sáng trận pháp, nụ hoa nửa thật nửa giả trên đất nở rộ, cây Nhân Duyên ở bên, ánh trăng trên bầu trời cũng tựa như chiếu sáng ngàn dặm vạn dặm của vùng đất Vô Lưu.

“Bọn họ…” Diệu Diệu mở mắt, giọng nói đã rất khàn rồi, nhưng khoé miệng nàng ta vẫn khẽ cười, ánh sáng trong trận pháp khiến đôi mắt nàng ta cũng sáng lên: “Bọn họ nhìn có vẻ, rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy…” Giọng điệu con thỏ hơi khác: “Bọn họ nhìn có vẻ… rất hạnh phúc…” Sau đó, nó lại mím môi với vẻ phức tạp.

Câu sau, không truyền được đến tai Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ.

Mạnh Như Ký đang nghiêm túc nghiên cứu: “Nếu cúi người, ngươi theo lễ nghi của núi Hoành Hư chúng ta hay ta theo quy tắc của thành Trục Lưu các ngươi?”

Bắt gặp ánh mắt của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ như bị bỏng. Hắn quay đầu, còn chưa đáp, Mạnh Như Ký đã xích lại gần: “Hay là, trước đây ngươi sống ở đâu trên nhân gian, theo tập tục gì, dạy ta một chút?”

Câu này, giống như đánh thức Mục Tuỳ, cảm xúc trong mắt hắn lập tức biến mất.

“Phu nhân.” Mục Tuỳ nói, nhưng giọng nói đã lạnh đi không ít: “Diễn kịch mà thôi, nàng nghiêm túc quá rồi.”

Mạnh Như Ký thấy hắn như vậy cũng không giận, chỉ nhìn chằm chằm mắt hắn: “Chuyện ở nhân gian, không đáng nhắc đến như vậy? Phu quân, chàng hơi xa cách thì phải?”

“Khụ…” Sau lưng truyền đến một tiếng ho khẽ, là âm thanh của Diệu Diệu. Mạnh Như Ký quay đầu lại nhìn, thấy gò má Diệu Diệu bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện.

Mạnh Như Ký nhất thời trầm xuống, dắt tay Mục Tuỳ: “Vậy theo quy tắc ở núi Hoành Hư đi, bàn tay đó, đặt lên ngực.”

Mạnh Như Ký nói rồi nâng tay kia lên, đặt trước ngực vỗ nhẹ ba cái, sau đó khẽ khom lưng về trước. Tựa như đang thực sự tôn thờ thiên địa.

Mục Tuỳ cũng không chậm trễ, học theo nàng, bái một bái với hư không trước mặt.

“Lễ thành rồi, phu quân.”

Mạnh Như Ký đứng thẳng người, cười híp mắt nhìn Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ không chút biểu cảm, khoé mắt cũng liếc thấy cơ thể Diệu Diệu đang dần nhạt đi. Lần này, Diệu Diệu mà hắn nhìn không còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa, cơ thể nàng ta, từ dưới lên trên, đã bắt đầu chậm rãi hoá thành hạt bụi, như tro tàn bay lên trời.

Diệp Xuyên và con thỏ ngồi cạnh nàng ta cũng nhìn thấy.

Bọn họ không động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn theo Diệu Diệu.

Khoé miệng Diệu Diệu vẫn còn nụ cười khe khẽ. Nàng ta vẫy tay với Mạnh Như Ký: “Cảm ơn tỷ.”

Bàn tay nắm tay Mục Tuỳ của Mạnh Như Ký siết chặt, nàng nhìn Diệu Diệu, cũng khẽ cười vẫy tay: “May mắn không phụ sứ mệnh.”

“Phù”, một trận gió lớn nổi lên, thổi tung biển hoa, đưa theo ánh sáng Diệu Diệu hoá thành hoà cùng cánh hoa, trong màn đêm, bay về hướng Nại Hà chảy ngược.

“Thời gian cuối cùng, lãng phí vào việc nhìn chuyện này, vô nghĩa.”

“Thiên Sơn Quân, ngươi nói thử xem, thiêu thân sống trên đời, sáng sinh rồi tối chết. Vậy tại sao sống, tại sao lại chết?”

Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký, chỉ thấy Mạnh Như Ký đang ngẩng đầu, tiễn đưa bụi hoa và linh hồn càng bay càng xa.

“Sống để chết, chết để sống.” Mục Tuỳ nhàn nhạt nói: “Sống chết là lẽ thường tình, vạn vật luân phiên, vốn đã không có tại sao.”

Nhận được câu trả lời này, Mạnh Như Ký có chút bất ngờ. Nàng quay đầu liếc Mục Tuỳ một cái, sau đó gật đầu:

“Ngươi nói cũng đúng. Có điều… ta lại cảm thấy, sống chết đều dựa trên cái tại sao. Có lẽ là vì sự nở rộ của đoá hoa này, vì sự đáng yêu của con thỏ đó…”

Mạnh Như Ký chỉ vòng hoa trên tay và con thỏ dưới gốc cây bên đó, sau đó lại nhìn cái cây bên cạnh, và màn đêm ở phương xa.

“Vì gió thổi ngọn cây, vì núi sông gặp gỡ, vì rung động không thể gọi tên mà sinh.”

“Còn tại sao chết ấy à…” Mạnh Như Ký nghĩ: “Chết vì tri kỷ, chết vì hồng nhan, vì tín ngưỡng vì cao thượng, chết vì mọi điều xứng đáng. Thời gian cuối cùng của Diệu Diệu tiêu tốn ở đâu, ở thứ gì, thì đó là điều có ý nghĩa với muội ấy. Ngươi không định nghĩa được, ta cũng không định nghĩa được.”

Gió thổi, cảnh tượng hư ảo liên kết với thuật pháp trên đất biến mất. Cây Nhân Duyên từ thuật pháp hoá thành điểm sáng, xuyên qua hai người như đom đóm.

Trong dòng ánh sáng chảy trôi, Mạnh Như Ký cười hỏi Mục Tuỳ: “Sống để sống, chết để chết. Thiên Sơn Quân, rất lãnh đạm và lý trí, nhưng không biết, ngươi đã tìm thấy người hay thứ gì mà ngươi nguyện chết vì nó chưa.”

Mục Tuỳ im lặng nhìn Mạnh Như Ký, một lúc lâu sau, đến khi “đom đóm” bên người đều đã biến mất: “Mạnh sơn chủ đã tìm thấy?”

“Đương nhiên.” Mạnh Như Ký tiến lên, nhặt mấy đồng tiền dùng để bố trí trận pháp xung quanh, lơ đãng đáp: “Sống lâu như vậy, có ai chưa từng liều mạng vài phen. Không phải Thiên Sơn Quân chưa từng chứ?”

Mục Tuỳ nghe vậy, không nói lời nào, quay đầu tìm vụn bạc làm ảo ảnh cây Nhân Duyên, sau đó trả lại vào tay Mạnh Như Ký.

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK