• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Như Ký quan sát hướng bầu trời và thảm cỏ, tìm ra nơi có khả năng có cây ăn quả nhất, sau đó tìm thấy một rừng quả. Nàng trèo lên cây, bắt đầu hái quả.

Mục Tuỳ tự giác bước đến dưới gốc cây, cầm vạt áo lên làm thành một túi đựng, Mạnh Như Ký ném một quả xuống thì hắn nhặt một quả, những quả bị dập hay bị chim sâu ăn nhiều thì vứt đi, còn lại đựng hết trong túi.

Hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý, nhưng Mạc Ly lại đứng một bên chớp mắt nhìn, hiển nhiên vẫn chưa rõ vị trí của mình.

Mạnh Như Ký hái mãi hái mãi, sau đó nhìn xuống gốc cây một cái, lập tức nhíu mày. Nàng nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, sau khi chạm mắt với hắn, Mạnh Như Ký liền đánh mắt ra hiệu cho Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ hiểu ý, quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Ly, hắn cũng lười nói chuyện, ra sức giật túi áo, dùng động tác và ánh mắt sốt ruột ra hiệu cho Mạc Ly “làm việc”.

Mạc Ly “ồ” một tiếng, sau đó cũng cầm vạt áo làm thành túi, học nhặt quả dại dưới cây theo hắn.

Ba người, dường như đều đã quên đi thân phận và vinh quang trong quá khứ, cần mẫn siêng năng làm việc dưới gốc cây.

Mạc Ly là người đầu tiên thấy mệt, cứ khom lưng nhặt quả mãi khiến hắn hơi đau eo. Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Mục Tuỳ bên cạnh.

Mục Tuỳ đã chất được một chồng quả “chất lượng” cao bằng bắp chân.

Nhưng Mạc Ly mới chỉ nhặt được một phần nhỏ, còn chưa đầy túi.

Mạc Ly bĩu môi, lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký trên cây. Mạnh Như Ký nhảy từ cây này sang cây khác, không chút do dự, kiên định quyết đoán. Đầu tiên nàng thành thục lay mấy quả chín cho rơi xuống, sau đó nâng tay nhanh chóng hái vài quả chín, nhất thời chỉ có thể nghe thấy âm thanh “lộp bộp lộp bộp” của quả dại rơi trên đất.

Mạc Ly nhìn mà tặc lưỡi cảm thán: “Tiểu Mạnh giống khỉ ghê, kỹ nghệ thành thạo đến mức người khác đau lòng.” Cảm thán xong, hắn lại liếc Mục Tuỳ một cái: “Thiên Sơn Quân, ngươi cũng khá thành thạo đó.”

Đối diện với sự chế giễu của Mạc Ly, Mục Tuỳ chỉ nhàn nhạt nâng mắt liếc hắn một cái: “Của ta, không cho ngươi quả nào hết.”

Mạc Ly lập tức hoàn hồn, bắt đầu tận tuỵ nhặt “cơm” của mình dưới gốc cây.

Không bao lâu sau, túi áo của Mạc Ly đã đầy, Mục Tuỳ cũng nhặt được một đống quả cao gần bằng nửa người.

Mạnh Như Ký nhảy xuống từ trên cây, ngồi bên cạnh đống quả, chuẩn bị ăn.

Mà sau khi nàng vừa lột vỏ một quả xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn: “Tiểu Mạnh, đói đói, không biết lột.”

Mạc Ly ngồi khoanh chân bên cạnh Mạnh Như Ký, giương mắt chu môi giả bộ đáng thương.

Mạnh Như Ký tức giận trợn trắng mắt, nàng không từ chối, Mạc Ly liền cho là nàng đồng ý, tươi cười rạng rỡ lấy quả của Mạnh Như Ký, cầm trong tay, cắn một miếng, răng va vào nhau “cốp” một tiếng, nhưng không ăn được chút thịt quả nào.

Mạc Ly quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Mục Tuỳ đi ngang qua hắn sau khi nhặt xong đống quả cuối cùng, thuận tiện còn lấy luôn quả dại đã lột vỏ trong tay hắn.

Mục Tuỳ cầm vạt áo đầy quả dại ngồi xuống, trả quả đã lột vỏ trong tay cho Mạnh Như Ký, cho dù tiếng kêu trong bụng hắn lúc này đã như sấm rền.

Mạnh Như Ký nhìn quả dại quay lại chỗ mình, nhất thời ngẩn ra, còn chưa kịp nhận thì đã nghe thấy Mạc Ly ở bên cạnh thút thít giả khóc:

“Sao Tiểu Tuỳ đệ đệ lại đối xử với ta như vậy, quả nhiên là không có quan hệ huyết thống, lời hứa của các người cũng chỉ có vậy, đến quả dại cũng không cho ta…”

Ngay khi hắn khóc được ba câu, Mạnh Như Ký đã rất phiền não: “Cho hắn cho hắn cho hắn! Phiền chết mất! Để ta yên tĩnh chút!”

Giây tiếp theo, một quả dại chưa được lột vỏ trực tiếp đập lên mặt Mạc Ly.

Lực đập của quả rất lớn, cơ thể Mạc Ly còn ngã về sau.

“Ngươi muốn, thì cho ngươi.” Mục Tuỳ nói.

Mạnh Như Ký liếc một cái, không ngăn cản, tiếp tục tự lột vỏ lấp bụng.

Đợi khi Mạc Ly xoa mặt ngồi dậy, chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mục Tuỳ và vẻ mặt xem kịch của Mạnh Như Ký.

Mạc Ly ước lượng quả dại trong tay, thu lại vẻ giả bộ khóc: “Thiên Sơn Quân, không phải ngươi nói không cho ta quả dại nào mà ngươi hái sao?”

“Dùng cách vừa rồi, ta còn tình nguyện cho ngươi thêm vài quả.”

Mạc Ly cười: “Không có đạo lý ta chỉ nhận không, có qua có lại…”

Mạc Ly vừa nói dứt lời, một quả dại cũng nhắm thẳng đến mặt Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ đã có chuẩn bị, khẽ nghiêng đầu, không một động tác thừa, tránh được quả của Mạc Ly, sau đó hắn khinh bỉ nói: “Của bố thí, ta không cần.”

Mạc Ly nhướng mày, trong tay đã cầm hai quả khác.

“Không được lãng phí thức ăn.” Mạnh Như Ký mở miệng đúng lúc, ngăn lại trận chiến trí lực nhiều nhất là năm tuổi này: “Muốn đánh thì ra xa chút.”

Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Mạc Ly và Mục Tuỳ liền giảm đi.

Cuối cùng là Mạc Ly gật gật đầu, khẽ nói một câu: “Được, ta nhớ kỹ rồi, Thiên Sơn Quân.”

Một đống quả dại, Mạnh Như Ký ăn bảy tám quả, ăn no liền bắt đầu lột vỏ cho Mục Tuỳ, mong hắn ăn nhanh hơn chút, nhưng hành động này lại khiến Mạc Ly giãy nảy lên, hắn bất bình ngồi bên cạnh kéo tay áo Mạnh Như Ký: “Ta cũng muốn, Tiểu Mạnh.”

Mục Tuỳ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Mạc Ly, lực cắn như thể đang cắn đầu Mạc Ly.

Mạnh Như Ký trợn trắng mắt tách quả dại trong tay thành hai nửa, mỗi người một nửa, hai người đều nhận, trận chiến tiếp theo mới ngừng lại.

Ngày đầu tiên dưỡng lão cho Mạc Ly, Mạnh Như Ký đã bắt đầu cảm thấy hơi kiệt sức.

Để Mạc Ly không làm loạn nữa, Mạnh Như Ký lựa chọn nói chút chính sự với hắn: “Người của núi Lâm Lam kia, lát nữa chúng ta đi đâu tìm?”

Mạc Ly đã ăn no, nửa quả Mạnh Như Ký đưa hắn chỉ ăn lấy lệ, như đang ăn vặt: “Tiểu Mạnh, ngươi hỏi như thể ta nên biết bọn họ ở đâu vậy.”

“Ngươi đương nhiên nên biết.” Mạnh Như Ký lạnh lùng nói: “Trước kia ta và Mục Tuỳ ở đâu không phải ngươi cũng biết sao, còn đưa Lâm Lam sơn chủ đó tìm tới.”

“Viên nội đan kia tốt xấu gì cũng ở trong người ta một thời gian dài, ta có thể cảm nhận được, không bình thường sao?”

Ánh mắt Mạnh Như Ký khẽ đổi, liếc Mục Tuỳ một cái.

Mục Tuỳ tiếp tục ăn, tựa như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Mạnh Như Ký thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn Mạc Ly: “Đừng diễn nữa. Sớm tìm ra Lạc Nghênh Phong rồi lấy tiền, sớm lên đường đến thành Trục Lưu dưỡng lão cho ngươi. Tìm một nơi ổn định ở không tốt hơn sao, nào có chuyện dưỡng lão trên đường.”

Mạc Ly suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: “Có lý.” Mạc Ly đứng dậy, dang hai tay ra với Mạnh Như Ký: “Vậy ngươi ôm ta trước…”

Chưa nói dứt lời, “bốp” một tiếng một quả dại khác lại tàn nhẫn đập lên mặt Mạc Ly.

Mục Tuỳ ngồi bên cạnh sắc mặt đen kịt, hắn vừa trừng Mạc Ly, giống như muốn giết hắn, vừa tàn nhẫn ấn bàn tay ném quả của mình lên ngực, giống như sợ bản thân sẽ thực sự giết hắn.

Trạng thái mâu thuẫn này khiến Mạnh Như Ký và Mạc Ly vừa ăn đòn đều hơi trầm mặc.

Mục Tuỳ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cứng ngắc đứng lên, âm thanh phát ra từ trong cổ họng:

“Muốn ôm, ta tới ôm.”

Mạnh Như Ký: “…”

Mục Tuỳ nói xong câu này lại che miệng mình, động tác và vẻ mặt của hắn dường như đều đang thể hiện rằng, hắn cũng không muốn nói, không muốn làm như vậy, nhưng lại không khống chế được.

Mạc Ly lại rất thản nhiên: “Cũng không phải không được, vậy tới đi.”

Mạnh Như Ký: “Hả!?”

Nàng vừa quay đầu liền thấy Mạc Ly trực tiếp lao về phía Mục Tuỳ, hai tay hắn dang rộng, thẳng thừng ôm Mục Tuỳ, giống như cái ôm sau mấy năm không gặp huynh đệ ruột, còn đập thành tiếng.

Mạnh Như Ký còn chưa kịp rớt cằm xuống đất, liền thấy quanh người Mạc Ly phát ra khí tức màu xám, giống như làn khói xám đen thường xuất hiện ngăn cản tầm nhìn trong cơn ác mộng.

Mà ngay sau khi khí tức xám đen này bao quanh Mục Tuỳ, ánh sáng trong mắt Mục Tuỳ nhất thời tối sầm, giống như Lạc Nghênh Phong bị thao túng thành con rối gỗ của Mạc Ly trước kia.

“Thiên Sơn Quân, Mục Tuỳ.” Giọng nói của Mạc Ly mang theo sự mê hoặc không thể kháng cự, đây là năng lực của riêng yểm yêu: “Nói cho ta, có phải ngươi đã nhớ ra ngươi là ai rồi không?”

Trong mắt Mục Tuỳ không còn ánh sáng, khoé miệng hắn khẽ mở, ngay khi Mạc Ly và Mạnh Như Ký cho rằng sắp nghe được đáp án từ hắn, Mục Tuỳ lại ngậm chặt miệng lại.

Hắn thậm chí còn dùng răng cắn chặt môi mình.

Khí tức trên người Mạc Ly càng ngày càng tản ra nhiều, giọng nói của hắn cũng lớn hơn: “Có phải ngươi, đã nhớ ra mình là ai rồi không?”

Hàm răng Mục Tuỳ càng cắn chặt môi, hắn kháng cự việc trả lời, thậm chí còn dùng sức đến mức toàn thân run rẩy, đến khi môi bị cắn rách, máu tươi tràn ra.

“Được rồi.” Mạnh Như Ký ngắt ngang Mạc Ly: “Đừng hỏi nữa.”

Mạc Ly nghe lời, thu lại khí tức quanh người, sau đó thả Mục Tuỳ ra.

Khí tức biến mất, toàn thân Mục Tuỳ như được giải thoát, ngã xuống đất hôn mê.

Sắc mặt Mạc Ly còn trắng hơn, trán cũng đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên, sức mạnh yểm yêu vừa rồi hắn dùng cũng khiến hắn không chịu nổi.

“Đúng là có thể kháng cự.” Mạc Ly nhìn Mục Tuỳ hôn mê trên đất: “Còn là người đầu tiên ta gặp.”

Mạnh Như Ký bước đến bên cạnh liếc nhìn Mục Tuỳ, thấy hắn nhíu chặt mày, tựa như đang đắm chìm trong sự đau đớn và hành hạ mà người khác không thể phát hiện.

“Vấn đề này ngươi không nên hỏi, phí năng lực này.”

Mạc Ly bĩu môi: “Tiểu Mạnh, ta đang suy tính cho ngươi, trượng phu ngươi nhiều tâm tư, đương nhiên phải hiểu rõ hắn.”

“Cái này thì hiểu rõ gì.” Mạnh Như Ký ngồi xuống bên cạnh Mục Tuỳ: “Chắc chắn hắn nhớ ra rồi.”

Mạc Ly nhướng mày: “Sao ngươi biết.”

“Nước Nại Hà có thể khiến ta nhìn thấy quá khứ, thậm chí còn nhìn thấy cả quá khứ của ngươi, sao không thể khiến hắn nhìn thấy quá khứ của hắn được chứ. Lần trước sau khi lên khỏi Nại Hà, cử chỉ và lời nói của hắn đã có chút không giống trước kia. Ta tắm trong Nại Hà một lần, nếu còn không biết, danh tiếng Yêu Vương trước đây của ta đúng là vứt đi.”

“Không phải ngươi khẳng định chưa lên ngôi Yêu Vương sao?” Mạc Ly thêm dao đúng lúc.

Mạnh Như Ký quát: “Im đi!”

Mạc Ly cười cười: “Có điều, nếu ngươi biết hắn đã khôi phục ký ức, vậy còn diễn với hắn làm gì.”

“Ngươi nên hỏi là, hắn đã khôi phục ký ức mà còn ở bên cạnh ta, rốt cuộc là có mưu đồ gì.” Mạnh Như Ký chạm vào mồ hôi lạnh trên trán Mục Tuỳ: “Yểm Thiên Quân, người trong thiên hạ có thể chống lại thuật yểm mộng của ngươi cực ít, thần hồn hắn hỗn loạn mà vẫn không chịu đáp lại câu hỏi đó của ngươi, ngươi không thấy kỳ lạ sao?”

Mạc Ly như có suy tư: “Đúng ha.”

Mạnh Như Ký lẩm bẩm: “Thân phận thành chủ thành Trục Lưu phải giấu kỹ vậy sao?”

“Trước tiên không nói chuyện này.” Mạc Ly lại vươn tay với Mạnh Như Ký: “Không phải ngươi muốn báo thù Lạc Nghênh Phong sao, ôm ta đi.”

Mạnh Như Ký chỉ vào Mục Tuỳ đang hôn mê: “Hắn đã ngủ rồi, ngươi không cần dùng chiêu thức này để cố ý chọc tức hắn đấy chứ.”

“Vốn đã không phải cố ý chọc tức hắn, cần ngươi ôm ta đó.” Mạc Ly nói: “Ở vùng đất Vô Lưu, phải tiếp xúc trực tiếp thì ta mới sử dụng được năng lực của yểm yêu.”

Mạnh Như Ký lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn moi cái gì từ ta?”

“Tiểu Mạnh nói chuyện tàn nhẫn quá đi, rõ ràng ta muốn độ một phần sức mạnh cho ngươi.” Mạc Ly giả bộ thương tâm khóc lóc hai tiếng: “Cách đây không lâu ta mới yểm Lạc Nghênh Phong, trên người hắn vẫn còn khí tức yểm thuật của ta, ta truyền phương hướng ta cảm nhận được vào đầu ngươi, sau đó ngươi dùng ta làm cơ sở để tạo trận pháp, thao túng ta, vậy là ta có thể thay ngươi một tên xuyên tim hắn, ồ, một đá xuyên tim. Tiện lợi biết bao, ngươi còn không cần đích thân đi.”

Mạnh Như Ký nghe xong thì hơi không tin: “Thật sao?”

“Ngươi là người phải dưỡng lão cho ta, ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi.”

Mạnh Như Ký im lặng, bán tín bán nghi vươn tay ra, sau đó Mạc Ly liền ôm lấy Mạnh Như Ký. Khoảnh khắc tiếp xúc trực tiếp, Mạnh Như Ký đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức truyền vào trong đầu.

Giống như có một sợi tơ màu xám mơ hồ, mang theo thần thức của nàng xuyên qua núi rừng, đường mòn của vùng đất Vô Lưu, sau đó len xuống đất bùn, cuối cùng vượt qua một đám người ngựa, Mạnh Như Ký liền nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Nghênh Phong đang được khiêng trên kiệu.

Mạnh Như Ký đột nhiên trừng mắt: “Đúng là có liên hệ.”

“Chính là con đường vừa nãy.” Mạc Ly nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: “Men theo nó, khởi động trận pháp ngự gió, tiễn hắn đi. Lấy mạng hắn, đoạt tiền hắn.”

Mạc Ly nói rồi biến thành một hòn đá trong tay Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký cầm hòn đá: “Khởi động trận pháp ngự gió, ngươi đưa ta đi, đoạt tiền thì được, nhưng theo hạn mức hình phạt bình thường của ta, Lạc Nghênh Phong này chỉ đáng trọng thương, chưa đến mức chết.”

Hòn đá nhảy nhảy trong tay Mạnh Như Ký: “Tiểu Mạnh, hay là nói ta tìm thấy ngươi để dưỡng lão cho ta bằng cách nào đi.”

Mạnh Như Ký dùng hòn đá để ngự linh lực, núi rừng xung quanh, khí tức dao động, đồng loạt tập trung về phía Mạnh Như Ký. Núi đá cây cỏ đều rung chuyển, tựa như vạn vật thiên địa đều đang đáp lại lời triệu hồi của nàng.

Thế gian tương truyền, Mạnh Như Ký thông thảo mộc, hiểu vạn vật, sửa gió mây, đổi thiên địa, không vì gì khác, mà chính là vì trận và pháp mà nàng dùng đều tinh xảo nhất thế gian, dùng sức mạnh nhỏ nhất để điều khiển linh khí vạn vật.

Linh lực thiên địa và nàng, giống như sợi tơ trong tay người thêu, tuỳ ý sử dụng, vạn pháp tuỳ tâm.

Trận thành, gió nổi, hòn đá màu xám lập tức bắn ra như dây đàn, biến mất trong núi rừng.

Mạnh Như Ký khẽ thở phào, nhìn theo hướng thuật pháp biến mất, chỉ còn nghe thấy lời nói Mạc Ly để lại trong không trung.

“Giới hạn của ngươi, vẫn là dịu dàng và nhân từ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK