• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Như Ký vội vàng bước đến, nàng đứng bên trong cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Dưới chân Mục Tuỳ là một trận pháp màu bạc, đây chính là ngọn nguồn sức mạnh giúp hắn lơ lửng trên không trung: "Ngươi dễ dàng đến đây như vậy?" Mạnh Như Ký hơi khó tin: "Không ai ngăn ngươi?"

"Nếu không phải thành do ta dựng thì cũng không dễ như vậy, ra đây đi." Mục Tuỳ vươn tay ra.

Mạnh Như Ký vội ngăn: "Đừng động, trên cửa sổ có cấm chế."

Nghe vậy, bàn tay Mục Tuỳ khựng lại, khẽ nhíu mày.

Mạnh Như Ký ở bên trong khẽ dùng ngón tay gõ gõ, trong không trung quả nhiên xuất hiện một hàng trận pháp màu bạc, có vẻ, đắt hơn nhiều thứ dưới chân Mục Tuỳ.

"Hắn không muốn giết ta, ta đụng từ bên trong có lẽ không sao, nhưng ngươi động vào từ bên ngoài thì ta không biết sẽ có hậu quả gì." Mạnh Như Ký quay đầu liếc nhìn chỗ vừa rồi Trản Diệp xuất hiện, phát hiện không có dị thường, lại nói với Mục Tuỳ: "Ngươi quay về trước..."

"Không có đạo lý quay về tay trắng." Mục Tuỳ nói rồi, lấy từ trong người ra ba hạt vàng.

Hạt vàng!

Mạnh Như Ký nhất thời kinh ngạc đến trừng to mắt: "Ngươi vẫn còn ba vàng! Ngươi lấy đâu ra tiền!"

Lúc nàng hỏi, trận pháp có vẻ đắt tương đương trong tay Mục Tuỳ đã được kết thành rồi! Thấy nó sắp tấn công cấm chế trên cửa sổ, Mạnh Như Ký vội hoàn hồn, lại ngăn: "Không được ra tay! Ta vẫn chưa thể đi!"

Câu này khiến sắc mặt Mục Tuỳ trầm xuống, nhưng hắn vẫn làm theo lời Mạnh Như Ký, không trực tiếp ra tay.

Trận pháp xoay chuyển trong lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký với vẻ không vui: "Ngươi đúng là vẫn muốn ôn lại chuyện cũ với hắn?"

"Ngươi đừng ghen! Bình tĩnh đi!" Cạn lời, Mạnh Như Ký nghiêm túc nói: "Hôm nay ngươi có thể cưỡng chế phá vỡ cấm chế, ta quả thực có thể đi cùng ngươi, nhưng sau đó thì sao? Thành Trục Lưu không phải vẫn bị Trản Diệp thao túng sao? Tiền bạc trong này không phải vẫn do hắn nắm giữ sao? Người sinh sống trong này, cũng khó thoát một kiếp."

Mạnh Như Ký nói rất có lý, trước khi đến Mục Tuỳ cũng đã nghĩ tới. Cứu Mạnh Như Ký ra, không thể giải quyết tận gốc vấn đề.

Nhưng không cứu Mạnh Như Ký?

Hắn không làm được.

Hắn nói với bản thân, là quan hệ giữa vật Treo Mệnh và người chết dở khiến hắn không làm được. Không nhẫn nhịn được cảm xúc này, không khống chế được sự kích động này.



"Trong cấm chế này, thuật pháp trên vòng tay mà ngươi thi triển hình như mất linh rồi, nhưng không sao, Mạc Ly đã tỉnh..."

Mạnh Như Ký nói đến đây, trong người nàng đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Con rể ngoan, ta ở đây."

Không khí yên tĩnh một hồi...

Sau đó, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều cạn lời trợn mắt một cái.

Mục Tuỳ khống chế cảm xúc trước, mở miệng: "Không được đặt trong người!"

"Rồi rồi." Mạnh Như Ký miễn cưỡng một câu rồi lại nói tiếp: "Hắn có thể giúp ngươi và ta gặp nhau trong mộng, ổn hơn nhiều việc chúng ta ở đây nói chuyện. Lát nữa ngươi quay về, tìm nơi trốn, đừng để Trản Diệp cũng bắt ngươi lại, sau đó ngủ một giấc đi."

Mục Tuỳ im lặng một khắc, gật đầu: "Thuật của yểm yêu, quả thực dùng được."

Chưa nói dứt lời, đột nhiên, Mạnh Như Ký nhạy cảm ngửi thấy một tia khí tức khác thường. Nàng quay đầu nhìn, nơi Trản Diệp xuất hiện lúc trước đã hiện lên một trận pháp, lệ khí cũng bắt đầu bay ra từ trong trận pháp.

"Hắn sắp tới rồi! Ngươi đi trước đi!"

Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký một cái.

"Yên tâm, hắn sẽ không giết ta!"

"Nghĩ cách, tìm kim trượng điện Trì Doanh." Mục Tuỳ để lại một câu, trận pháp màu vàng trong tay hắn lập tức thay đổi, văn tự phù hiệu trên đó cũng thay đổi. Đây là thuật ngự gió rất tinh xảo, thậm chí còn khiến Mạnh Như Ký lộ vẻ tán thưởng.

Mạnh Như Ký bình tĩnh nhìn vào mắt Mục Tuỳ: "Gặp trong mộng."

Giây tiếp theo, trận pháp màu vàng bao quanh Mục Tuỳ, bóng hình hắn liền biến mất như một cơn gió.

Sau khi Mục Tuỳ rời đi, một tia lệ khí màu đen đột nhiên bắn ra từ sau người Mạnh Như Ký, như tên rời cung, đuổi theo hướng Mục Tuỳ biến mất.

Mạnh Như Ký nhất thời thót tim, nâng tay ngăn. Lệ khí xuyên qua tay nàng, lập tức, một cơn đau kịch liệt xuyên qua lòng bàn tay, âm ỉ. Nàng không lập tức quan tâm tay mình, ngược lại nhìn về hướng Mục Tuỳ rời đi.

Hành động này của nàng quả thực đã ngăn được lệ khí, "mũi tên" màu đen đó rời đi chưa bao xa thì đã biến mất trong tầng mây.

Trong lòng Mạnh Như Ký vừa thở phào, đột nhiên, cổ tay bị người khác nắm lấy. Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Trản Diệp.

"Mạnh Như Ký." Trản Diệp vừa thu lại lệ khí bám vào lòng bàn tay Mạnh Như Ký, vừa ngước mắt nhìn nàng: "Ta nói rồi, ta là đao của ngươi, thế nên lệ khí của thần linh, ngươi đừng để bị nhiễm."

Mạnh Như Ký lạnh lùng nhìn Trản Diệp, nhìn hắn ta vừa cố chấp vừa trầm thấp nói:

"Ngươi nên trở thành người hoàn hảo nhất, sau đó, trở thành vị thần tốt nhất."

Mạnh Như Ký lãnh đạm rút lại tay mình, không định phí lời với hắn ta, nhưng suy nghĩ vừa đổi, nàng lại nhớ đến lời Mục Tuỳ vừa để lại... Kim trượng điện Trì Doanh.

Nghe có vẻ là thứ rất quý giá, chắc là không rẻ.

Nàng phải làm gì mới tìm được đây...

Mạnh Như Ký quan sát Trản Diệp, nhưng Trản Diệp đã lướt qua Mạnh Như Ký, bước đến bên cửa sổ. Hắn ta nhìn đám mây mù bên dưới: "Có thể tìm được nơi này, hắn khó đối phó hơn ta nghĩ."

Không cần nói rõ, Trản Diệp đã đoán được người đến là ai.

"Đây vốn là nơi của hắn." Mạnh Như Ký đáp một câu, sau đó giả bộ thoải mái bước đến bên giường, như thể tán gẫu: "Ngươi có thể khống chế địa bàn của hắn trong thời gian ngắn. Khó đối phó, phải do hắn nói mới phải."



"Ngươi hơi tán thưởng hắn thì phải?" Trản Diệp tựa bên cửa sổ, nhìn Mạnh Như Ký ngồi bên giường: "Bất ngờ thật, ta cho rằng, ngươi thành thân với hắn chỉ vì hắn là thành chủ thành Trục Lưu."

"Quả thực là vì thân phận của hắn." Mạnh Như Ký cũng nhìn Trản Diệp: "Nhưng tán thưởng hắn, cũng không mâu thuẫn."

Trản Diệp khẽ nhướng mày: "Hắn chỉ là kẻ hèn mọn, Mạnh Như Ký, ngươi không nên lưu luyến hắn."

"Hèn mọn?" Mạnh Như Ký liếc xéo Trản Diệp: "Ngươi chọn ở lại thành Trục Lưu, dùng lệ khí khống chế nơi này, không phải là vì kẻ hèn mọn trong lời ngươi đã gây dựng nên tiền tài như núi sao? Có thể kiếm được tiền ở nơi này nhờ bản lĩnh, vậy không phải hèn mọn, kẻ hèn mọn là, tu, hú, đẻ, nhờ."

Ánh sáng trong mắt Trản Diệp dao động.

Mạnh Như Ký nói tiếp: "Ngươi nói muốn đưa ta về nhân gian, chẳng qua cũng chỉ dựa vào việc cướp tiền của người khác, trả giá bằng việc phá huỷ cơ nghiệp người khác tích cóp trăm năm, vơ vét bằng hết. Trản Diệp, ngươi là người hoàn hảo, trong lời ngươi nói sao?"

Trản Diệp im lặng giây lát: "Ta vẫn chưa phải. Nếu thế giới cũ không biến mất, thế giới mới, đương nhiên cũng không thể sinh ra."

Mạnh Như Ký tỏ vẻ sâu xa, im lặng một hồi, nói: "Cũng chưa từng hỏi, ngươi định phá huỷ thế giới cũ bằng cách nào?"

Nghe câu hỏi này, ánh mắt Trản Diệp sáng lên: "Ngươi tình nguyện nghe?"

"Nói thử." Mạnh Như Ký nhàn nhã nhìn hắn ta: "Để nghe xem ngươi định phá huỷ vùng đất Vô Lưu thế nào?"

"Ta từng nằm trên hồ băng, một lòng mong chết, trong lúc tuyệt vọng thì có được một tia lệ khí của thần linh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta thấy các vị thần linh vây quanh ta, lệnh cho ta, lật đổ nhân thế, diệt loài người, phá tiên đạo."

"Những thứ này ngươi đã từng nói. Ta vẫn nhớ."

Ánh mắt Trản Diệp ôn hoà hơn chút: "Trước khi tới vùng đất Vô Lưu, bị chủ nhân Vô Lưu phong ấn, lúc giao đấu với hắn ta đã biết, vùng đất Vô Lưu này, chẳng qua chỉ là một nơi dục niệm của chủ nhân Vô Lưu."

Mạnh Như Ký hơi xao động, nhẫn nhịn ý muốn chạm vào hòn đá trong lòng.

Mà Mạc Ly lúc này, đương nhiên cũng im lặng, như thể không hề tồn tại.

"Nơi này, được sinh ra từ ý niệm của chủ nhân Vô Lưu và sức mạnh của thần linh. Ý niệm này rất mạnh, hợp với sức mạnh của thần linh, nên cũng dẫn theo những dục niệm lúc hấp hối ở nhân gian đến."

"Thế nên..." Mạnh Như Ký bừng tỉnh: "Người không cam lòng và có chấp niệm, mới có thể vào vùng đất Vô Lưu."

"Còn cái gọi là tiền tài ở nơi này, chẳng qua chỉ là biểu hiện của dục niệm con người mà thôi."

Mạnh Như Ký không hiểu: "Có ý gì?"

"Ngàn vàng, tại sao có thể mua mạng?" Trản Diệp trầm thấp nói: "Tiền tài ở nơi này có thể là cầu nối cho việc sử dụng thuật pháp, cũng có thể khiến con người 'chết rồi sống lại'. Đây là sức mạnh đối nghịch với thiên đạo, đảo lộn sinh tử. Chỉ từ vàng bạc, làm sao có được sức mạnh nghịch thiên."

"Là... dục niệm của con người?"

"Tiền của vùng đất Vô Lưu sinh ra từ ý niệm của chúng sinh, ý niệm chúng sinh, mới có thể thay đổi sinh tử, nghịch thiên cải mệnh."

Mạnh Như Ký nghe xong, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Trò chơi tiền bạc mà nàng cho rằng nhàm chán của vùng đất Vô Lưu, thì ra là một trận phân tranh dục niệm.

Tiền bạc sinh ra từ chúng sinh, rồi lại trao đổi, xoay vần trong chúng sinh, nuôi sống biết bao nhiêu người ở vùng đất Vô Lưu...

Sau khi bị lạm dụng bởi thuật pháp, tiền bạc sẽ hoá thành cát bụi, là vì một phần ý niệm của chúng sinh không thể chống đỡ được thuật pháp mãnh liệt như vậy.

Mạnh Như Ký nhẫn nhịn sự chấn động trong lòng, hỏi Trản Diệp: "Ngươi giao đấu với chủ nhân Vô Lưu, hắn còn nói với ngươi những điều này?"



"Đương nhiên là không." Trản Diệp nói: "Nhưng từ khi ta tới vùng đất Vô Lưu, trong đầu ta thường xuất hiện giọng nói của thần linh..."

Hòn đá trong lòng Mạnh Như Ký khẽ động đậy, Mạnh Như Ký lập tức cử động cơ thể, giấu chút dao động vừa rồi của y phục.

Vẫn may Trản Diệp như đang chìm đắm trong hồi ức, không phát hiện ra bất thường.

Hắn ta nói tiếp: "Nàng ta nói với ta tên huý của nàng ta, Mạc Hĩ. Nàng ta còn nói với ta tại sao vùng đất Vô Lưu tồn tại, cuối cùng, nàng ta nói với ta, làm thế nào để phá huỷ vùng đất Vô Lưu."

Hòn đá trong lòng hình như hơi run rẩy, Mạnh Như Ký vội khoanh tay, hoàn toàn che giấu chỗ đặt hòn đá.

"Thần linh, muốn diệt thế, phá huỷ mọi thứ, tiên nhân, người, và cả dục niệm của con người."

"Vậy thần linh nói phải làm cách nào phá huỷ vùng đất Vô Lưu?"

"Dẫn nước Nại Hà vào mây, thi vũ thiên hạ."

Mạnh Như Ký trầm mặc.

"Nước Nại Hà, kịch độc, là vì nước sông có thể hoá giải dục niệm. Con người, tiền bạc ở đây đều tồn tại nhờ dục niệm, đương nhiên sẽ biến mất vì dục niệm. Thần linh sáng lập thế gian, vạn vật tương sinh tương khắc, là bình đẳng nhất."

Giọng điệu của Trản Diệp vẫn bình tĩnh như vậy, như thể đang kể hôm qua hắn ta ăn gì. Nhưng trong lòng Mạnh Như Ký đã dậy sóng: "Ngươi... vẫn luôn ở thành Trục Lưu, ngoại trừ cướp bóc tiền bạc..."


Trản Diệp cười, giống như trước kia hắn ta chiến thắng khi chơi cờ cùng Mạnh Như Ký.


"Hai ngàn vàng, hơi khó, nhưng không khó đến vậy. Thành Trục Lưu là nơi cao nhất ở vùng đất Vô Lưu. Nơi này dùng để sắp xếp chuyện này, không thể phù hợp hơn nữa." Trản Diệp nói: "Trước đây ta đã thành công tạo một trận mưa xuống vùng đất Vô Lưu rồi, chỉ tiếc, nước Nại Hà vẫn chưa dẫn được vào trong mây."


Mấy ngày trước, trận mưa lớn trong rừng, buộc đoàn người bọn họ phải trú mưa trong căn miếu rách...


Trận mưa đó... không phải chỉ là trận mưa bình thường...


Mạnh Như Ký quay đầu, liếc ra bên ngoài một cái, chỉ thấy biển mây chưa từng tiêu tan ngoài cửa sổ. Nàng nhất thời nghẹn họng:


"Trản Diệp, ngươi đúng là một tên điên."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK