Tiệc cho lễ Quốc Khánh năm nay rất được xem trọng, chỉ là một bữa tiệc của trường cao trung nhưng lại thu hút rất nhiều người lãnh đạo trong nhiều lĩnh vực.
Tư Cẩn là học sinh được hạng nhất trong các cuộc thi hằng năm, nên bị lãnh đạo trường gọi tới tiếp khách cùng với các học sinh giỏi khác của trường.
Một vài tiết mục của các học sinh cao nhất đã bị hủy bỏ, cho nên tiết mục cuối cùng của buổi lễ chính là màn khiêu vũ của Cố Nguyễn.
Hội trưởng nghệ thuật của trường học đã chắc chắn rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng kết quả là mới mở màn đã xảy ra chuyện.
Cố Nguyễn đã thay trang phục ở nhà, giày múa lần này là đặc chế, vì vậy cô không tiện mang theo mà để nó trong phòng thay đồ.
“A!”
Đàm Thanh Thanh nghĩ rằng mình là nữ sinh mà Cố Nguyễn thân thiết nhất trong lớp nên xung phong nhận việc hậu cần.
Cố Nguyễn đi vào đổi giày, cô ấy ở bên ngoài chờ, sau đó liền nghe được tiếng kêu sợ hãi của Cố Nguyễn.
Cô ấy cuốn quýt chạy vào trong, liền nhìn thấy Cố Nguyễn đang ngồi trên băng ghế, trên mặt đất có vết máu.
Vài chiếc đinh dính máu đang vươn vãi ở một bên.
Một chân Cố Nguyễn đã mang giày, một chân khác thì vẫn chưa, chiếc vớ màu trắng nhiễm một mãng lớn máu đỏ.
Đàm Thanh Thanh thấy vậy liền bùng nổ, tức giận la to, “Là ai làm, đứng ra cho tôi!”
Cố Nguyễn đỡ trán, cô nâng chân lên nhìn một chút, tuy rằng chảy máu, nhưng cô đã lập tức tháo giày ra khi cảm nhận có điều gì đó không ổn, vết thương cũng không tính là nghiêm trọng.
Chỉ là chuyện này so với chuyện cắt hỏng quần áo của cô còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ánh mắt Cố Nguyễn lạnh lẽo, cô cũng không định nhịn tiếp, nhưng Đàm Thanh Thanh che chở cô như vậy, cô thực sự rất cảm động, bất quá cô sợ rằng Đàm Thanh Thanh sẽ bị kẻ đó trả thù.
Cô gọi cô ấy: “Thanh Thanh, đừng nói nữa, tớ không sao đâu.”
Chỉ là tiếng la vừa rồi của Đàm Thanh Thanh đã thu hút rất nhiều người đến, giày biểu diễn của nữ sinh biểu diễn tiết mục cuối bị người khác bỏ đinh vào, mọi người ở đây ai cũng cảm thấy bất an, đều đang cuống cuồng kiểm tra quần áo cùng các vật phẩm của mình.
Hậu trường loạn thành một nhóm, người của hội văn nghệ chạy đến xem tình hình, nháo lớn như vậy, người ở bên ngoài đương nhiên cũng phát hiện.
Tư Cẩn nhìn người phụ trách vốn dĩ đang tiếp người của hiệp hội thì bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt người đó thay đổi, trong lòng anh liền cảm thấy có chuyện không tốt.
Sau khi giáo viên đi rồi, anh lễ phép nói với người lãnh đạo ở bên cạnh mình có chuyện phải ra ngoài một chút, sau đó lập tức rời khỏi phòng khách.
Chờ anh chạy đến hậu trường, thở hổn hển xông vào, khi thấy rõ cảnh tượng ở bên trong, nội tâm luôn luôn bình đạm của anh lúc này lại khó có thể ức chế được cỗ sát khí đang dâng lên trong người.
Cô gái của anh ngồi trong góc, trên chân bị thương, cô giáo bên cạnh còn liên tục hỏi cô có thể khiêu vũ được nữa được hay không.
Ở trong mắt anh, Cố Nguyễn nhấp môi, đôi mắt hơi rũ, hiển nhiên chính là đang bị ủy khuất.
Anh bước qua đó, trong giọng nói mang theo chút bén nhọn: “Cô giáo Lưu, cô ấy bị thương. Em có thể đưa bạn g…bạn cùng bàn của em đến phòng y tế được không?”
Cố Nguyễn vốn dĩ đang quan sát phản ứng của mọi người ở đây, cô giáo Lưu nói gì cô căn bản không thèm để ý, cũng không cảm thấy quá đau đớn.
Chỉ là Tư Cẩn vừa xuất hiện, hơn nữa dáng vẻ cả người đầy sát khí này của anh lại rất giống với đời trước, cô liền cảm thấy ủy khuất, hít hít cái mũi: “Tư Cẩn.”
Tư Cẩn nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng chân cô lên, cẩn thận xem xét thương thế cho cô, lông mày xinh đẹp nhăn rất chặt.
Cố Nguyễn cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng muốn rút chân lại, ngón tay thon dài của Tư Cẩn bắt lấy mắt cá chân của cô, anh hơi dùng lực, cô không thể động đậy được, tùy ý để anh nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh vết thương.
Bên cạnh tủ có một cô gái mặc trang phục sân khấu nắm chặt bàn tay, ánh mắt u ám.
Cô ta thích Tư Cẩn đã 5 năm, lại không nghĩ tới chỉ là một nữ sinh mới chuyển đến mà có thể khiến Tư Cẩn để ý như vậy, tại sao cái đinh không đâm sâu vào chân Cố Nguyễn, khiến cô la hét đau đớn, một người như Cố Nguyễn sao có thể làm Tư Cẩn cao ngạo như vậy quỳ xuống lau chân cho cô.
Bên người nữ sinh còn có một nữ sinh khác, lớn lên rất xinh đẹp, là loại xinh đẹp khiến người khác kinh diễm.
Cô ta đang khoanh tay xem trò khôi hài này, cười lạnh một tiếng: “Thật là làm ra vẻ.”
Cô ta nâng cao giọng nói: “Tư Cẩn, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, có cần đến mức này không? Con gái như vậy thật sự không thú vị.”
Tư Cẩn không để ý đến cô ta, cánh tay vòng xuống phía dưới đầu gối của Cố Nguyễn, một tay kia vòng qua lưng cô rồi bế cô lên.
Lúc này anh mới liếc cô ta một cái: “Bạn học Lăng Nhiên, phiền cậu ăn nói cẩn thận.”
Sắc mặt Lăng Nhiên trở nên khó coi, cô ta chửi thầm một câu, ánh mắt theo sát hướng đi của Tư Cẩn.
Cô gái kia ép xuống tia hung ác nơi đáy mắt, nâng mắt lên, bày ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu: “A Nhiên, thái độ của Tư Cẩn thật quá đáng.”
Lăng Nhiên cười lạnh, khẽ nâng cằm, nhìn lướt qua một nữ sinh ở trong góc tường đang run bần bật, Lăng Ngữ sắc mặt tái nhợt, biểu tình Lăng Nhiên kiêu căng: “Lăng Phỉ, đừng coi tao như con cờ của mày, tao không phải loại ngu ngốc như Lăng Ngữ đâu.”
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô giáo Lưu ăn một quả dưa lớn, sau đó mới nhớ ra sự kiện hôm nay quan trọng tới cỡ nào, lại nhớ tới hướng mà Tư Cẩn rời đi.
Cô giáo Lưu kêu lên: “Bạn học Tư Cẩn, các em đừng đi đường chính, đi cửa sau đi, Tư Cẩn!”
Cố Nguyễn đã thật lâu không cảm nhận được ấm áp như vậy, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cánh tay ôm lấy cổ của Tư Cẩn, ái muội mà cọ mặt anh, nhẹ giọng nói: “Tư Cẩn, anh không biết đâu, cô giáo lúc nãy rất phiền, cô ấy cứ nói chuyện mãi.”
“Ừm, cô ta thật phiền.”
“Nữ sinh kia lớn lên thật xinh đẹp, nhưng quá hung dữ.”
“Em xinh đẹp nhất, đúng vậy, thật dữ.”
Tư Cẩn ôm cô, đi trên con đường xuyên qua khán phòng, đi rất nhanh nhưng bước chân rất ổn định.
Vết thương ở chân của Cố Nguyễn cũng không nghiêm trọng, nhưng anh vẫn rất sốt ruột, dọc theo đường đi ngoại trừ trả lời mấy vấn đề của Cố Nguyễn thì môi đều mím chặt, khuôn mặt cực kì lạnh lẽo.
Thầy giáo của phòng y tế giúp cô xử lí vết thương, bởi vì không xác định được là đinh mũ có bị rỉ sắt hay không, cho nên cần phải tiêm ngừa để phòng ngừa.
Cố Nguyễn sống hai đời, chuyện sợ nhất chính là tiêm.
Nhìn bác sĩ đang đến chỗ cô với một ống tiêm trong tay, mặt mũi cô trắng bệch, tay chân không tự chủ được mà cuốn lấy Tư Cẩn.
Cô ôm anh giống như bạch tuộc: “A, em không chích, không chích đâu, cái đinh mũ kia không bị rỉ sắt mà.”
Tư Cẩn dỗ cô: “Ngoan, chỉ tiêm một cái, rất nhanh, em nhắm mắt lại.”
Anh nói xong thì đè cô lại, vén tay áo cô lên, lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn.
Bác sĩ buồn cười trêu cô: “Đừng nhúc nhích, nếu cử động thì phải tiêm thêm một mũi nữa.”
Cố Nguyễn tức khắc yên tĩnh như gà.
Chờ đến khi Tư Cẩn sửa sang lại quần áo cho cô, Cố Nguyễn nước mắt lưng tròng ngồi một góc không để ý đến anh nữa.
Lần này cô rất tức giận, loại phải có hai cây kem mới dỗ được ấy.
Trong lòng âm thầm nghĩ, lần này mặc kệ là ai, nếu bị cô bắt được cô sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, chích quá đau.
Tư Cẩn hỏi thầy giáo của phòng y tế mượn máy tính, anh ngồi ở chỗ kia ấn ấn, trên màn hình xuất hiện một đống lớn số liệu, Tư Cẩn nhấn phím Enter, màn hình máy tính xuất hiện một đoạn video.
Tư Cẩn nhìn người trong video, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
Cố Nguyễn cảm thấy mình đã gặp qua cô ta ở đâu rồi, nhưng thật sự nghĩ không ra.
“Tư Cẩn, anh quen người này sao?”
Danh hiệu học thần cũng không phải để chưng, anh nói ra một cái tên: “Lăng Ngữ.”
Nội dung video là trong phòng để đồ, chính là chỗ trang phục của cô bị cắt. Trong video, tay Lăng Ngữ run rẩy dùng kéo cắt nát bộ trang phục của cô.
Cô ta vừa cắt vừa khóc, cuối cùng còn dùng di động chụp ảnh gửi cho một người.
Tới đoạn này, Tư Cẩn ngừng một chút, phóng to màn hình di động của Lăng Ngữ, thấy rõ tên người liên lạc—— Lăng Phỉ.
Kiếp trước Cố Nguyễn chưa từng gặp qua loại chuyện này, lúc này có chút nghi hoặc: “Lăng Phỉ Lăng Ngữ, hai người họ là chị em sao? Còn có Lăng Nhiên? Em thật sự không hiểu cái vòng quan hệ này.”
Tư Cẩn nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, nhịn không được nở nụ cười.
Ở thành phố B, những chuyện này của Lăng gia cơ hồ như mọi người trong giới đều biết, chỉ là Nguyễn Nguyễn nhà anh vừa tới đây không lâu, khó tránh khỏi không rõ ràng lắm.
Mặc dù anh đối với những chuyện dơ bẩn trong gia tộc này khinh thường nói ra miệng, nhưng Cố Nguyễn muốn biết, anh đành tận lực giải thích đơn giản cho cô biết: “Trước kia Lăng gia cũng giống với Tư thị kinh doanh mỹ phẩm, chỉ là sau này, con trai trưởng của Lăng gia là Lăng Diệu Tông cưới con gái duy nhất của bất động sản Tần thị, Tần Như Lan, mới bắt đầu dần dần chuyển qua làm địa ốc, hiện giờ cũng được coi như gia tộc nổi danh ở thành phố B, mà Lăng Nhiên kia là con gái của Lăng Diệu Tông và Tần Như Lan, Tần Như Lan là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, sau khi lấy chồng rồi thì vẫn không chịu thu liễm lại tính tình, Lăng Diệu Tông không chịu được bản tính của bà ta, liền thừa diệp Tần Như Lan đang mang thai mà ngoại tình với thư kí của ông ta là Bạch Cảnh Đình.” Nói tới đây, Tư Cẩn dừng một chút, anh tựa hộ như muốn châm chọc sâu sắc với cái loại hành vi này.
Cố Nguyễn khó có khi nghe được loại chuyện bí mật hào môn này, cô thúc giục anh nói tiếp, Tư Cẩn mím môi, bất đắc dĩ mà cười, sau đó nói tiếp, “Tuy rằng cuối cùng Bạch Cảnh Đình bị Tần Như Lan bức đến mức phải trốn sang nước ngoài, nhưng cặp sinh đôi do bà ta sinh ra được nhị lão gia của Lăng gia giữ lại, cũng chính là Lăng Phỉ và Lăng Ngữ.”
“Nhưng Lăng Nhiên nhìn là biết người không dễ chọc, cuộc sống của hai người kia ở Lăng gia sẽ không tốt đâu đúng chứ?” Tư Cẩn vừa định mở miệng, Cố Nguyễn đã nhìn thấy thời gian hiện tại ở góc phải bên dưới màn hình, “Đến lượt em lên sân khấu rồi, em phải nhanh chóng trở về.”
Tư Cẩn chỉ nhìn cô, cũng không có động tác gì, Cố Nguyễn biết anh không tán đồng việc cô tiếp tục biểu diễn.
Chỉ là cô đã chuẩn bị rất lâu cho bữa tiệc ngày hôm nay, huống hồ hôm nay cả chủ tịch Hiệp hội khiêu vũ quốc gia cũng đến, cô không muốn bởi vì chân bị thương mà bỏ qua lần cơ hội này.
Cô nâng mặt lên, cười lấy lòng với Tư Cẩn: “Em hứa chỉ có lần này thôi.”
Cô giơ hai cánh tay ra: “Tư Cẩn, ôm một cái.”
Tư Cẩn trầm mặc ôm cô trở về hậu trường.
Đặt cô ở trên ghế, cầm lấy đôi giày của cô rồi cẩn thận nhìn qua, mới hơi quỳ xuống giúp cô mang vào, còn thắt tơ lụa cho cô tỉ mỉ.
Cố Nguyễn cúi đầu, nhìn bàn tay xinh đẹp của Tư Cẩn, đột nhiên có cảm giác đôi bàn tay đó đang bị khinh nhờn.
Thật ra cô là tay khống* ngầm, có lẽ là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, bàn tay của Tư Cẩn là bàn tay xinh đẹp nhất trong lòng cô, trắng nõn lịch sự tao nhã, đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay đều hoàn mỹ gãi đúng chỗ ngứa.
(*) Tay khống: Những người có niềm yêu thích đặt biệt với những bàn tay đẹp.
Cô nghiêng người lấy cặp sách của mình, lấy khăn giấy ướt ra cẩn thận lau chùi bàn tay của anh, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên một cái: “Bảo bảo, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”
Tư Cẩn đỏ vành tai, sự khó chịu trong lòng bởi vì Cố Nguyễn khăng khăng muốn tiếp tục biểu diễn cũng tan thành mây khói.
Buổi tối ngày đó anh nằm mơ nghe thấy Cố Nguyễn cũng kêu anh như vậy, nhưng vì ngủ quá say nên anh không nghe rõ được, lại thêm từ đó về sau Cố Nguyễn cũng chưa từng gọi anh như vậy nữa nên anh chỉ nghĩ là mình bị ảo giác.
Trong lòng anh dâng lên một cổ nóng bỏng, nhìn đôi môi kiều diễm của Cố Nguyễn, sau đó cúi đầu hôn lên.
Khi mở miệng nói chuyện thì giọng nói anh mang theo chút khàn khàn: “Được.”