Anh nhẹ nhàng đi qua, nhìn gương mặt ngủ đến đỏ hồng của cô, môi đỏ khẽ nhếch, mềm mại ươn ướt, sườn mặt vẫn còn vết hằn.
Tư Cẩn ôn nhu xoa đầu Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, tỉnh dậy đi, chúng ta về nhà rồi ngủ được không?"
Cố Nguyễn rầm rì hai tiếng, mở mắt ra nhìn thấy là Tư Cẩn, đôi mắt lại khép lại, cả người như không xương dựa vào lòng anh, vì vừa mới tỉnh ngủ âm thanh đặc biệt mềm mại: "Anh đến rồi sao."
Một bàn tay của Tư Cẩn ôm lấy cô, tay còn lại thu dọn đồ vật trên bàn, xong việc nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: "Chúng ta về nhà."
——
Cố Nguyễn mở mắt, ánh mặt trời đã xuyên qua tấm rèm dày bịch mấy tia sáng màu vàng nhạt.
Cô sờ di động trên đầu giường, đã hơn 8 giờ, tối hôm qua cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn ăn gì cả, miễn cưỡng rửa mặt xong đã lăn ra ngủ.
Bây giờ trong bụng trống trơn, cảm giác thật đói.
Tối hôm qua rửa mặt xong, Tư Cẩn ôm cô lên giường, dưới mép giường không có dép lê, cô đi chân trần dẫm lên trên mặt đất. Trên đó trải một chiếc thảm rất dày, không cảm thấy lạnh lẽo chỉ là có chút ngứa.
Mở cửa phòng ra, cô dựa vào tay vịn trên cầu thang, trong không khí đang lan tỏa mùi hương của thức ăn.
Nhà của bọn họ là một căn hộ nhỏ, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy Tư Cẩn đang bận rộn trong bếp.
Có lẽ anh chạy bộ về đã tắm rửa, trên tóc vẫn còn ẩm ướt, anh chăm chú nhìn nồi thức ăn, sườn mặt thanh tú tinh xảo.
Cố Nguyễn cảm thấy đây không phải là sinh hoạt trong mơ sao, tốt đẹp nhưng không chân thật.
Nói chung càng tốt đẹp sẽ dễ bị trộm mất.
Dường như Tư Cẩn cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn phía trên lầu, cô gái nhỏ ghé vào trên tay vịn, mái tóc rối bời rơi lõa xõa trên vai, đôi chân trắng nõn lộ rõ qua khe hở cầu thang.
Tư Cẩn giảm lửa, đi ra khỏi phòng bếp nhanh chóng cất bước lên lầu.
Cố Nguyễn xuất thần nhìn anh đi tới, thiếu niên mặc áo thun màu trắng, bả vai không thon gầy như lúc mới gặp mà bắt đầu trở lên rộng lớn theo thời gian.
Dần dần trùng hợp với người đàn ông bệnh tật kiếp trước, dùng thọ mệnh ngắn ngủi của mình để trải ra cho cô một tương lai tươi đẹp, vô ưu vô sầu.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra.
Tư Cẩn vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, Cố Nguyễn đột nhiên nhào qua ôm lấy anh, thân thể Tư Cẩn khẽ nghiêng, gắt gao ôm cô trong lồng ngực.
Cố Nguyễn ôm cổ anh, hai đùi quấn chặt lấy, cả người treo trên người anh giống hệt gấu koala.
Bây giờ nhìn cô không khác gì một con mèo sữa muốn xoa gáy cầu an ủi.
Tư Cẩn nâng cô lên như một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ vào mông: "Làm sao vậy? Không ngủ được sao?"
Cố Nguyễn chôn mặt vào vai anh, thanh âm rầu rĩ, mềm mại: "Ngủ ngon lắm, nhưng em đói bụng."
Tư Cẩn cười, cơ thể cô dán vào người anh có thể cảm nhận từng đợt rung động của lồng ngực, Tư Cẩn nói: "Ai bảo em tối hôm qua không ăn cơm? Anh nấu cháo yến mạch mà em thích, chúng ta rửa mặt rồi đi ăn, được không?"
Cố Nguyễn 'Ừm' một tiếng, Tư Cẩn ôm người xuống lầu đặt trên sô pha, tới nhà tắm lấy khăn ấm lau chân cho cô, giúp cô đeo chiếc dép lê nhung mao.
Cố Nguyễn ăn vạ trên sô pha không chịu động đậy, Tư Cẩn làm bộ muốn hôn môi, động tác của cô gái nhỏ né tránh cực nhanh, vội lấy tay che miệng: "Em chưa đánh răng, không được hôn."
Tư Cẩn cong khóe môi, cái hôn cuối cùng dừng ở trên trán trắng bóng của cô, xoa xoa đầu: "Vậy mau đi rửa mặt đi."
Cố Nguyễn vuốt vuốt lại mái tóc dài, lạch cạch lạch cạch chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc cô đi ra, Tư Cẩn đã trở về phòng bếp, cô tiến tới ôm anh từ phía sau, bàn tay không an phận bắt đầu sờ sờ cơ bụng.
Tư Cẩn đang chiên trứng gà, sợ cô bị dầu bắn bỏng tay, cho rằng cô đói bụng, nghiêng đầu hôn cô: "Dầu đang nóng, em ra bàn ngồi chờ đi, sắp xong rồi."
Cố Nguyễn mới không buông tha cho anh, bĩu môi, duỗi tay đi lấy nồi sạn, tỏ vẻ anh đang coi khinh em sao, em mới không bị dầu bắn.
Kết quả mới vừa duỗi tay ra, trong nồi bang một tiếng, giọt dầu bắn trên mu bàn tay, cô 'A' một tiếng, vội vã rụt tay về.
Cố Nguyễn: "......" Được rồi, cô lựa chọn câm miệng.
Tư Cẩn trầm mặt mở vòi nước, rồi đặt tay cô vào trong dòng nước, sau đó dắt tay cô ra ngoài, lấy thuốc trị bỏng dưới tủ TV bôi lên đó.
Cố Nguyễn nhìn mu bàn tay của mình, chỉ có một vết màu hồng nhạt, không tính là vết thương.
Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tư Cẩn, cô vẫn yên lặng đưa tay qua.
Tư Cẩn cẩn thận bôi thuốc cho cô, liếc ngang nhìn cô: "Lần sau không được bướng bỉnh nữa biết chưa?"
Cố Nguyễn gật đầu, xoa bóp cánh tay của anh, cứng cứng, khác hoàn toàn với tay cô.
Cô biết hiện tại mình chắc chắn sẽ bị mắng vì việc vừa rồi, vậy nên cô cố ý mềm giọng, làm bộ mình rất ủy khuất rồi nói: "Đã biết, bây giờ anh bắt đầu bắt nạt em rồi."
Tư Cẩn vốn đang tức giận vì cô tự ý làm bậy khiến bản thân bị thương, kết quả nhìn cô gái nhỏ ủy khuất không chịu đứng dậy, anh mới tỉnh táo, không biết vừa rồi mình có hung dữ quá không?
Nhưng Cố Nguyễn là bảo bối duy nhất của anh, anh chắc chắn sẽ không dùng thái độ tiêu cực đối đãi với cô.
Thiếu niên nắm tay cô, cúi đầu hôn lên vết thương: "Không mắng em, anh đau lòng."
Cố Nguyễn nghe anh nói, không muốn dọa anh nữa, nhẹ nhàng hôn thật lâu lên sườn mặt của anh: "Em đùa anh thôi, không đau đâu."
Chờ cô ngồi xuống bàn ăn ăn cháo yến mạch và uống sữa bò đã là 10 phút sau.
Lúc thìa cháo ngọt lịm. đút vào miệng, cô chỉ hận không thể thở dài một tiếng.
Bữa sáng này thật chông gai.
——
Liên hoan của đại học B dự kiến diễn ra vào cuối tháng tư.
Vừa lúc hoa anh đào nở rộ, năm nay cây cối hai bên đường rất tươi tốt.
Để phù hợp với mùa này, Hứa Nhạn lên mạng đặt riêng váy cổ phong màu hồng nhạt.
Cố Nguyễn làm múa chính, váy của cô đương nhiên phải hoa lệ hơn những người khác.
Làn váy tầng tầng lớp lớp màu hồng nhạt, nếu mặc không tốt chẳng phải sẽ biến thành bánh kem dâu tây sao.
Cũng may là Cố Nguyễn lớn lên cao ráo, làn da lại trắng nõn, nhưng màu da của cô không trắng lạnh giống Tư Cẩn mà màu ấm hơn, làm cô trông càng dịu dàng.
Mọi người tụ tập ở phòng thay đồ để thử váy, đều là con gái, qua vài lần khẩn trương ở nhà tắm công cộng, bây giờ chẳng còn ai xấu hổ nữa.
Thay váy rất nhanh, người trong đoàn nghệ thuật ai cũng có dáng người và khí chất rất tốt, mặc chiếc váy màu hồng mềm mại ai cũng khá xinh đẹp.
Ngược lại váy của Cố Nguyễn tương đối khó mặc, cô không thể tự kéo khóa ở sau lưng, giãy giụa nửa ngày, phía sau cộp cộp có người chạy đến: "Cố Nguyễn, có cần tớ giúp không?"
Cố Nguyễn quay lại, là Mộc Cam.
Cô ấy hôm nay mặc quần jean và áo ngắn tay, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cô.
Cố Nguyễn gật đầu, gạt tóc phía sau lưng sang một bên: "Vậy phiền cậu."
Mộc Cam lắc đầu, khóe miệng mỉm cười: "Không phiền, tớ rất vui vì được giúp cậu."
Cố Nguyễn nghĩ nghĩ, vẫn hỏi cô ấy: "Sao cậu vẫn chưa thay váy? Váy không đúng size sao?"
Hiện tại thời gian còn sớm, nếu không vừa người cô vẫn có thể nghĩ biện pháp.
Dù sao cô cũng có Tư · Doraemon · Cẩn.
Mộc Cam lắc đầu: "Không phải, tớ không lên sân khấu, không cần thay quần áo."
Thân thể cô ấy thật sự không tốt, căn bản không thể nhảy hoàn chỉnh một bài vũ đạo.
Cố Nguyễn sửng sốt, mấy ngày hôm nay Mộc Cam cố gắng luyện tập bao nhiêu cô đều biết, cũng biết thể lực của cô ấy không tốt, nhưng cô vẫn cho rằng Mộc Cam sẽ lên sân khấu, cho dù đứng trong góc vẫn có cơ hội lên diễn.
Không nghĩ tới, cô ấy luyện tập lâu vậy không phải để lên sân khấu.
Cố Nguyễn nhìn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Mộc Cam, trong lòng đột nhiên rất đau lòng, rất chua xót.
Thời gian ở chung khá dài, cô cũng có thể nhìn ra Mộc Cam có chút... Tự ti.
Cô ấy hoàn toàn không tự tin vào chính bản thân mình.
Tiết mục nhảy của các cô là tiết mục cuối cùng, nhảy xong cũng có thể kết thúc, cô suy nghĩ một lát rồi nói với Mộc Cam: "Liên hoan xong cậu đừng đi vội, tớ có một lễ vật nhỏ muốn tặng cậu."
"Lễ vật?" Mộc Cam mờ mịt, nhưng sau đó vẫn gật đầu thật mạnh, nữ thần sẽ không bao giờ hại mình, "Được, tớ sẽ chờ đến cuối cùng."
Tên bài vũ đạo mà các cô nhảy lần này có tên là "Dưới bóng hoa anh đào", tên như ý nghĩa, có thể nhìn ra đây là một điệu nhảy rất chú trọng đến tính thẩm mỹ.
Các học muội biểu diễn đều là những cô gái có khí chất, tính tình cũng tốt.
Các cô là tiết mục cuối, còn đang ở trong hậu trường hoá trang, trước đài không khí rất nhiệt liệt, các cô xem diễn tập trước đó, nghe bối cảnh âm nhạc, Cố Nguyễn có thể nhận ra đây là tiết mục của một chàng trai hát tình ca.
Còn nhớ rõ thời điểm diễn tập, hình như là một học trưởng năm ba ôm đàn ghi-ta hát, nhưng nói lên lời tỏ tình với người mình thích thì gương mặt đỏ ửng, hắn nói hắn đang theo đuổi một đàn chị năm ba, lần này muốn ca hát để thổ lộ.
Đàn anh này hát bài 《 Cùng em vượt qua năm tháng lâu dài 》của Trần Dịch Tấn, Cố Nguyễn nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó ở vườn hoa hồng, cũng có một thiếu niên anh tuấn ôm ghita hát bài này, âm thanh trầm thấp mà đàn hát.
Cố Nguyễn gợi khóe môi, gửi tin nhắn âm thanh cho Tư Cẩn.
Hôm nay Tư Cẩn không ở trường học, anh và Kỳ Yến bị giáo sư Lý đưa đi thành phố S tham gia cuộc hội thảo kéo dài 3 ngày do đại học F tổ chức.
Lúc đi Tư Cẩn không hề tự nguyện, ủy khuất không muốn đi, anh nói nếu đi thì anh không thể nhìn thấy Cố Nguyễn nhà anh nhảy múa.
Cố Nguyễn hôn anh, trấn an nói: "Đừng buồn, trở về em sẽ nhảy cho một mình anh xem."
Bây giờ Tư Cẩn mới vừa lòng, lúc lên xe, còn vẫy vẫy tay chào Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn nhìn anh mỉm cười, nháy mắt một cái.
Kỳ Yến và giáo sư Lý ghé vào cửa sổ xe, ăn cẩu lương suốt nửa ngày, chờ xe bắt đầu chuyển động, giáo sư Lý cười hai tiếng, chế nhạo: "Ui, bình thường thì lạnh lùng cao lãnh, lúc yêu đường thì không giống nha."
Tâm tình Tư Cẩn không tốt, không nói chuyện, ngồi cùng Kỳ Yến ở hàng sau, quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Việc mà giáo sư Lý Nghị thích nhất là trêu chọc Tư Cẩn, ông cảm thấy thiếu niên bình đạm này chỉ bây giờ mới thay đổi.
Rốt cuộc ở trước mặt mọi người tính tình của anh chưa từng dao động quá lớn, lần này muốn chọc anh tức giận cũng không thành công lắm.
Lý Nghị hơn ba mươi tuổi vẫn độc thân không phải không có lý do.
Tư Cẩn không để ý đến ông, giật giật, lấy tai nghe từ sườn cặp sách, đeo trên lỗ tai, nhắm mắt lại dần dần thiếp đi.
Tư Cẩn nhận được tin nhắn của Cố Nguyễn, vừa lúc họp xong hội nghị buổi sáng, anh thấy Cố Nguyễn gửi tin nhắn thoại, còn tưởng cô có chuyện gì.
Click mở truyền phát tin, bên trong không phải giọng nói của Cố Nguyễn, ồn ào có thể nghe ra tiếng hát.
Tư Cẩn cẩn thận nghe lời, hơn một phút giọng nói cuối cùng mới nghe thấy giọng nói của Cố Nguyễn, thanh âm nho nhỏ, thiếu chút nữa bị tiếng ồn ào xung quanh che lấp: "Bảo bảo, em rất nhớ anh."
Lòng Tư Cẩn mềm đi hẳn: "Anh cũng rất nhớ em."
Từ lúc biệt ly anh giây phút đều nhớ đến cô, từng giây từng phút lên men trở thành một nỗi nhớ mênh mông.
Cố Nguyễn lại gửi hình ảnh, là ảnh chụp của cô.
Cô gái nhỏ nhí nhảnh giơ di động trước gương trang điểm, nửa khuôn mặt bị di động che khuất, dư lại nửa kia vừa trang điểm xong, cả người đều rạng ngời, xinh đẹp.
Tóc dài tết bím gọn ở phía sau, đuôi tóc vừa lúc dừng ở vị trí trước ngực, che lấp xương quai xanh tinh xảo.
Yết hầu Tư Cẩn khẽ lăn, gửi tin nhắn cho cô: 【 Rất đẹp. 】
Đẹp đến mức anh chỉ muốn đem người dấu đi, không muốn cô khiêu vũ cho người khác xem, nhưng anh biết Cố Nguyễn có niềm đam mê của mình, cô trời sinh đã thích hợp đứng ở dưới ánh đèn sân khấu, làm tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.
Cố Nguyễn chưa nói với anh được vài câu, Hứa Nhạn đã bắt đầu gọi các cô: "Đừng đùa nữa, lại đây tập hợp đi, mọi người mau khởi động đi, sắp tới lượt chúng ta rồi."
Mấy cô gái đi qua, Cố Nguyễn nhanh chóng nhắn cho anh cô sắp phải lên sân khấu, sau đó đưa điện thoại.
Tư Cẩn đút điện thoại vào trong túi, hỏi Kỳ Yến: "Tham dự xong có thể về không?"
Kỳ Yến nói: "Theo lý thuyết thì không còn chuyện của chúng ta, nhưng giáo sư đi theo bọn họ trao đổi, chắc chiều mai mới về."
Tư Cẩn nói: "Tôi tự mua vé, cậu bảo thầy là tôi về trước."