Lúc đó, Cố Nguyễn đang ở trong lớp học, đây đã là tiết cuối cùng của thứ 6. Những ngày cuối tuần mà cô chờ đợi đã đến nhưng cô lại quên mang dù.
Cô khẽ thở dài, nhìn trời mưa không ngớt.
Cố Nguyễn mở di động đang định nhắn tin cho Tư Cẩn.
Mới vào WeChat, Giang Hải đã gửi tin nhắn cho cô: 【 Cố Nguyễn, chị và đại ca cãi nhau à? 】
Cố Nguyễn sửng sốt: 【 Sao cậu lại nói như vậy? 】
Bên kia Giang Hải ghé vào đầu giường, lặng lẽ nhìn sống lưng thẳng tắp, trên mắt đeo gọng kính vàng của thiếu niên đang cúi đầu gõ bàn phím: 【 Cảm giác đại ca có chút không bình thường. 】
Ngẫm lại bỏ thêm một câu: 【 Cảm giác tâm tình không được tốt. 】
Cố Nguyễn hơi nhíu mày, tâm tình không tốt sao?
Gần đây Tư Cẩn không tới tìm cô, tuy rằng biết anh rất bận, nhưng lúc trước anh cũng bận rộn mà lại hận không thể dính với cô như sam.
Tình huống hiện tại xác thực có chút bất thường.
Mày Cố Nguyễn nhíu thật chặt, gần đây cô sợ anh bận sẽ không để ý ăn uống, ngẫu nhiên có đi đưa cơm cho anh, anh bận rộn ngồi trước máy tính không nói với cô một lời.
Cô cắn môi dưới, trả lời: 【 Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy, cảm ơn cậu. 】
Giang Hải: 【 Không có gì, không có gì. 】
Giang Hải vừa gửi xong tin nhắn, Tư Cẩn bỗng quay đầu, ngữ khí lãnh đạm: "Cậu nói gì với cô ấy?"
Giang Hải không nhịn được rùng mình, lắp bắp nói: "Không, tớ có nói gì với Cố Nguyễn đâu."
Tư Cẩn nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái.
Ngũ quan của Giang Hải đều nhăn lại, Mẹ! Tất cả đều tại cái miệng này!
Giang Hải suýt khóc, vội vàng đưa điệu thoại cho anh: "Tớ thật sự chưa nói cái gì cả, cậu nhìn xem."
Tư Cẩn bình tĩnh nhìn di động của cậu ta, sau vài giây vẫn không nhận lấy, thần sắc có chút lạnh nhạt.
Mấy ngày nay anh vẫn đang suy nghĩ về việc kia, đó không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy Cố Nguyễn gọi cái tên A Cẩn này, anh cũng biết người này có phân lượng không nhỏ trong lòng Cố Nguyễn, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, lúc Cố Nguyễn say rượu, trái tim vẫn thuộc về A Cẩn kia của cô.
Trước kia quan hệ của bọn họ vẫn chưa ổn định, anh biết nhưng lại không dám đi tranh, sợ cô cảm thấy tính chiếm hữu của anh quá cao không bằng A Cẩn kia.
Nhưng hiện tại bọn họ đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, hai bên gia đình cũng đã gặp qua, bước tiếp theo là đợi bọn họ trưởng thành sẽ đi đăng kí kết hôn.
Anh hẳn là có tư cách này.
Tầm mắt của Tư Cẩn dừng ở trên màn hình máy tính, anh đã làm một việc mà bản thân sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Anh tra xét tư liệu của Cố Nguyễn.
Từ lúc cô sinh ra cho tới bây giờ đều nằm trên mặt giấy.
Nhưng duy nhất không thể tra được người mà cô gọi là "A Cẩn", dù người này khá thân cận với cô.
Tư Cẩn nhấp môi, anh không ngừng nghĩ về những mộng cảnh lần trước anh hôn mê khi bị súng bắn.
Trong mộng kia Cố Nguyễn thật sự gọi người cô yêu là A Cẩn.
Bọn họ vẫn ở biệt thự Bách Thủy Công Quán cho đến khi chết đi.
Anh ta ——
Cũng ốm yếu thật.
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, anh vẫn nghĩ nó chỉ là giấc mơ nhưng lại quá chân thật.
Nhưng hiện giờ, trong đầu anh lại có một ý tưởng phi thực tế nhưng lại hợp lý nhất.
Anh muốn chính miệng Cố Nguyễn nói cho anh.
——
Cố Nguyễn nói chuyện với Giang Hải xong cả người có chút không tốt, cô uống rượu xong rất dễ dàng trở thành một người nhỏ nhặt, cô thật sự không nhớ ngày hôm đó mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ ngày đó sau khi tỉnh lại cảm xúc của Tư Cẩn không giống như bình thường, hại cô còn tưởng rằng cô uống say giở trò đồi bại với Tư Cẩn.
Hiện giờ xem ra cũng không đơn giản như vậy.
Cô mở danh sách bạn tốt ra, liên hệ với Hứa Nhạn.
Hứa Nhạn nói với cô, lúc đó cô nói cái gì mà "A Cẩn, chúng ta sẽ tốt thôi" những lời này, cô mơ hồ nghĩ tới, cô đang nghĩ về kiếp trước.
Tư Cẩn rất mẫn cảm, cô luôn miệng nói nhớ A Cẩn, mà những lời cô nói lại không tương thích với anh, anh tất nhiên sẽ hiểu lầm.
Cố Nguyễn thở dài, cô là một người sống lại nhưng vẫn giữ nguyên ký ức, quá khứ vẫn là xiềng xích trong lòng cô.
Không bằng nói sự thật cho anh.
Cũng xem như tạm biệt quá khứ.
Chờ cô nghĩ thông suốt, cô thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm nghe giáo viên giảng bài.
Kết quả quên luôn phải nhắn tin bảo Tư Cẩn tới đón cô.
Tan học, cô đi dọc theo hành lang mới nhớ ra điều đó, vội vã gọi điện thoại cho Tư Cẩn.
Kết quả từ trong màn mưa đã nhìn thấy bóng dáng thon dài thẳng thắn quen thuộc, giơ tay nâng chiếc dù lớn màu đen, chỉ với áo thun trắng và quần tây đen, anh chẳng khác gì một quý tộc từ thời Trung cổ.
Một màn này thật trùng hợp với cảnh mưa trước đây của họ, nhưng người bước về phía cô không còn hoảng loạn khẩn trương, anh đã trưởng thành trở thành một ngừoi đàn ông chính chắn.
Đôi chân dài của Tư Cẩn dẫm lên những giọt nước bẩn ở bậc thang, đi đến trước mặt Cố Nguyễn, đưa một cây dù khác cho Nghê An.
Sau đó đưa lưng về phía Cố Nguyễn ngồi xổm xuống, ngữ khí quạnh quẽ: "Đi lên."
Cố Nguyễn không đoán được hôm nay trời sẽ mưa, cô mặc một chiếc váy chiffon màu đỏ, trên chân là đôi giày màu trắng sạch sẽ.
Nghe anh nói xong, không chút do dự ngả người lên lưng Tư Cẩn.
Cố Nguyễn tiếp nhận dù từ tay Tư Cẩn, vị trí cán dù bị anh nắm thật lâu, cũng nhiễm một ít độ ấm trên tay anh, rất ấm áp.
Tư Cẩn cõng người lên, ngón tay cẩn thận giữ chặt làn váy, bao lấy cẳng chân xinh đẹp của người con gái.
Đi qua đám người, số người chậm rãi giảm bớt, hai người trầm mặc càng thêm rõ ràng.
Cố Nguyễn đặt cằm trên bờ vai rộng lớn của Tư Cẩn, thanh âm mềm mại: "Bảo bảo, gần đây anh giận em đúng không?"
Tư Cẩn không đáp, anh không muốn lừa cô, cứ đơn giản trầm mặc như vậy.
Cố Nguyễn di chuyển trên lưng anh, đôi tay ôm chặt cổ anh, cười hì hì hôn lên cằm anh: "Hôn anh một chút, không tức giận nữa có được không?"
Yết hầu của anh khẽ giật, cô vẫn là không định nói sao?
Cố Nguyễn thở dài: "Được rồi, em sẽ kể cho anh một câu chuyện xưa, là một câu chuyện rất dài, anh muốn nghe sao?"
Tư Cẩn 'Ừ' một tiếng.
Cố Nguyễn nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tư Cẩn, chậm rãi nói cho anh những chuyện của kiếp trước.
Tuy rằng anh đoán được một ít, nhưng chân chính nghe xong vẫn cảm thấy không giống.
Anh có chút trầm mặc.
Cố Nguyễn nói: "Từ lúc bắt đầu, đúng là em đã mang tình cảm với A Cẩn đời trước đi tìm anh, nhưng mà, hiện tại em thật sự thích anh, không phải bởi vì anh là Tư Cẩn mà thích anh, mà là thật sự thích anh."
Giây tiếp theo, Tư Cẩn buông Cố Nguyễn trên lưng xuống ôm cô vào lồng ngực.
Nụ hôn nóng bỏng của anh cứ thế áp xuống.
Từ cái trán đến đôi mắt, cuối cùng là môi.
Hơi lạnh của màn mưa vây quanh, Cố Nguyễn nằm trong lòng ngực Tư Cẩn nhẹ giọng thở hổn hển. Tư Cẩn một tay cầm ô, một tay khác sửa sang lại những sợi tóc hỗn độn.
Cuối cùng không kiềm chế được, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô gái.
Cố Nguyễn ngẩng đầu: "Anh không tức giận chứ?"
Làn da Tư Cẩn trắng bạch, đuôi mắt lại nhiễm một chút đỏ, âm thanh khàn khàn nói: "Nguyễn Nguyễn, anh rất may mắn."
Không cần biết là lý do gì, chỉ cần em tới là được.