• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Hằng----Tư Cẩn đang thảo luận với Mục Tinh Hàn về việc ra mắt sản phẩm mới thì điện thoại di động của Mục Tinh Hàn đột nhiên đổ chuông, là Đàm Thanh Thanh.

Ánh mắt Tư Cẩn lạnh lùng đảo qua chiếc di động không hề có tiếng động của mình, anh ủy khuất, Đàm Thanh Thanh đều đã gọi điện cho Mục Tinh Hàn, tại sao Nguyễn Nguyễn nhà anh đến một tin nhắn cũng không cho anh.

Anh muốn gọi cho cô, ruột gan cồn cào suy nghĩ hết nửa ngày, nhưng nhìn Mục Tinh Hàn nãy giờ vẫn không để ý đến, cũng không chạm vào di động, anh nghĩ, đây hẳn là phương thức ở chung của các cặp đôi khác đi?

Nguyễn Nguyễn đang đi dạo phố với Đàm Thanh Thanh, anh không thể làm phiền cô, như vậy sẽ làm cô cảm thấy anh quá phiền, quá dính người.

Thời gian lâu dần, bản thân cô chắc sẽ cảm thấy phiền.

Anh mím môi, đứng dậy và đi vào phòng trà, để lại không gian cho Mục Tinh Hàn, rồi pha cho mình một tách trà.

Nhìn những lá trà nở ra từng chút một trong nước sôi, anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trong lòng luôn có một loại lo lắng, một loại đau đớn lan tràn.

Khi cầm cái ly lên, tay anh không biết vì sao lại run lên, nước nóng đổ lên mu bàn tay, một mảng da trắng ửng đỏ.

"Tư Cẩn, Cố Nguyễn xảy ra chuyện rồi." Mục Tinh Hàn đá tung cánh cửa, sắc mặt rất khó xem, anh ta không quanh co lòng vòng lãng phí thời gian, vừa mở miệng đã giáng một đòn mạnh vào Tư Cẩn.

"Răng rắc."

Ly trà rơi trên mặt đất, trở thành một đống hỗn độn.


"Cậu nói gì?" Đôi mắt ôn hòa của thiếu niên tan vỡ, trở nên gay gắt bén nhọn, thanh âm dồn dập lại lạnh lẽo, khiến Mục Tinh Hàn rùng mình.

"Thanh Thanh vừa mới gọi điện thoại đến, nói rằng ban đầu họ đang ở đại lộ số 5, sau đó một chiếc xe ô tô đột nhiên lao qua lề đường và lôi Cố Nguyễn đi, không có biển số xe, hẳn là có ý định bắt cóc."

Thân thể của Tư Cẩn rung lắc, môi như mất đi huyết sắc, anh chống tay vào cái bàn bên cạnh để không bị té ngã.

Anh nhắm mắt ép mình bình tĩnh lại, hiện tại còn chưa biết tại sao lại thế này, anh không thể hoảng loạn.

Anh gọi điện cho Cố Nguyễn, nhưng rất nhanh đã bị người khác tắt máy, để lại một âm báo bận.

Trái tim anh như rơi xuống vực sâu đen kịt, Cố Nguyễn, có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện.

Anh không dám gọi lại, nếu thực sự bị bắt cóc, anh sợ những người đó sẽ ném điện thoại của cô đi.

Ngồi xuống trước máy tính, tay anh run rẩy nhập một đoạn mã theo bản năng, một chấm đỏ chuyển động nhỏ xuất hiện trên màn hình.

May mắn thay, anh đã thêm một trình theo dõi vào điện thoại của Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn không biết chuyện này, nhưng hiện tại nó không còn quan trọng nữa.

Trong ánh mắt của Tư Cẩn ngập tràn màu đỏ bất thường, nét mặt không rõ ràng, lộ ra vẻ lạnh lùng của một loài sinh vật ngầm nào đó, khiến Mục Tinh Hàn có chút sợ hãi.

Anh ta sững sờ, Tư Cẩn đã nhanh chóng đi qua người anh ta, quần áo trên người thiếu niên đều nghiêng sang một bên, đầu tóc rối bù, chật vật đến cực điểm.

Anh ta chưa bao giờ thấy Tư Cẩn như thế này.

Tư Cẩn chạy một mạch đến bãi đậu xe, ngồi vào trong xe thì toàn thân run rẩy kinh khủng, trước đây anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, trong lòng càng lúc càng đau đớn, anh dùng tay trái giữ chặt tay phải của mình mới thuận lợi cắm chìa khóa vào, khởi động xe.



Hầu kết của Tư Cẩn lăn lộn, anh vẫn phải giữ bình tĩnh, anh cần thiết phải nhanh chóng tìm được Cố Nguyễn.

Không biết tình hình hiện tại của Cố Nguyễn như thế nào, cô gái của anh mềm mại như vậy, nếu như bị thương thì làm sao bây giờ? Nếu như trải qua chuyện gì đó đáng sợ thì phải làm sao?

Khi Cố Nguyễn tỉnh lại đã ở trong rừng cây, lúc ở trong xe còn chưa kịp nhìn người đã bị lấy khăn che miệng, lúc này cô vẫn còn hơi choáng váng.

Trước khi thực sự bất tỉnh, cô nghe thấy ai đó nói: "Nếu còn có thể sống sót ra ngoài, hãy nói với Cố Thành, lưu lại một con đường."

Cơ thể cô ướt đẫm, bầu trời vẫn đang mưa, rơi qua từng lớp lá cây dày đặc, thấm lạnh dừng ở trên người cô.

Nhưng quần áo vẫn còn nguyên, không có vết thương trên người, cô không khỏi nghĩ rằng bọn bắt cóc này thật sự để lại một con đường.

Hẳn là do Cố Thành làm chuyện gì đó chọc tức người khác, những người này cũng không dám chân chính chọc giận Cố Thành, mới nghĩ tới cách này, họ trói cô lại, nhưng không làm gì cô, để cô tự sinh tự diệt ở đây, nhiêu đây cũng đã đủ làm Cố Thành lo lắng, không đến mức muốn mạng của cô.

Những kẻ bắt cóc đó, hẳn là đang tìm ba cô để đàm phán.

Chỉ là cô xảy ra chuyện trước mặt Đàm Thanh Thanh, bây giờ Tư Cẩn chắc cũng biết rồi, hiện tại chắc anh đang sợ hãi lắm.

Cô lấy điện thoại di động trên người ra, một chút tín hiệu cũng không có, tắt mạng bật chế độ tiết kiệm điện, để khi có tín hiệu thì liên lạc với anh.

Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn đỉnh đầu, tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, ban ngày cũng không nhìn rõ.

Cô không thể tìm thấy phương hướng nào cả, vì vậy cô phải đi bộ một quãng đường và dùng kẹp tóc khắc một vết xước nông trên vỏ cây để đảm bảo rằng cô không bị lạc, cứ đi bộ liên tục như vậy.

Trong rừng có rất nhiều lá rụng đang phân hủy, hơi nóng tỏa ra khiến bên trong trở nên oi bức, cô nhanh chóng toát mồ hôi, lẫn với quần áo đã ướt sũng, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ngoài ra còn có rất nhiều muỗi, côn trùng bay... Cô còn mặc váy, cánh tay và chân cô đều đã sưng lên, vừa ngứa vừa đau.

Cô đã xé một vạt váy để quấn lấy khuôn mặt của mình, nếu không đến khi được cứu trợ thì cô bị hủy dung mất.

Cô không biết mình đã đi bao lâu rồi mà vẫn không thoát ra được, mồ hôi trên người cô vừa khô vừa ướt, sức lực nhanh chóng cạn kiệt, cô hoa mắt chóng mặt, giống như phát sốt.

Không có nước, không có thức ăn, xung quanh là những bụi cây cao, cô thậm chí còn không tìm thấy một loại trái cây dại nào.

Cô liếm đôi môi khô khốc, muốn khóc, cô nhớ Tư Cẩn quá, hốc mắt vừa sưng vừa ê ẩm nhưng không chảy ra nước mắt được.

Cô nhìn những thứ xung quanh đều thành nhiều hình ảnh mờ ảo, cơ thể càng ngày càng yếu, cô cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.

Nhưng cô không thể bỏ cuộc.

Cô thật vất vả mới sống lại, cô và Tư Cẩn còn chưa có kết hôn, bảo bảo của cô đã chuẩn bị sẵn phòng tân hôn và giấy đăng ký kết hôn rồi, cô không thể, không thể chết được.

Nhưng mà, cô giống như, thật sự không chịu đựng nổi nữa...

Một khắc trước khi té xỉu, cô giống như thấy được Tư Cẩn, cô giống như đã ngã vào lòng ngực Tư Cẩn, nghe được tiếng Tư Cẩn gọi cô, anh đang khóc: "Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, đừng ngủ, anh tìm được em rồi, đừng ngủ mà Nguyễn Nguyễn, anh cầu xin em đừng ngủ..."

Bảo bảo, thật xin lỗi, em thực sự không chịu đựng nỗi nữa ...

Cố Nguyễn dường như đã rơi vào vực sâu nào đó, cô bước đi một mình trong đó, không có ánh sáng, cũng không có hy vọng.

Dường như có thứ gì đó trong lồng ngực đốt cháy phổi của cô, cô đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.



Quần áo Tư Cẩn xộc xệch, trên người anh vẫn là trang phục lúc đó, cằm tinh xảo mọc đầy râu ria, trông vô cùng chật vật.

Nhưng trong ba ngày, cả người anh gầy đi rất nhiều, vốn là mảnh khảnh thon dài, hiện tại gầy đến làm cho người ta sợ hãi.

Hốc mắt anh đỏ hoe, đôi bàn tay cốt xương rõ ràng của anh quấn lấy đôi bàn tay sưng đỏ cũng không tính là đẹp của cô gái trên giường.

Cô gái trước mặt thở yếu ớt, đôi môi khô ráp bong tróc vì sốt cao, anh dùng tăm bông thấm nước lau môi cho cô.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ dừng trên người cô.

"Tiểu Tư à, cháu đi ăn gì đó với nghỉ ngơi một chút đi, chú sẽ ở đây trong coi."

Vẫn không có phản ứng.

Cố Thành ở bên cạnh nhìn đến khó chịu, lau mắt rồi đi ra khỏi phòng hút thuốc.

Cố Thành đang hút thuốc trong khu vực hút thuốc, suy nghĩ về chuyện đó, Cố Nguyễn đã ngủ ba ngày, Tư Cẩn cũng ở bên cạnh trong coi ba ngày, chẳng những thế mà còn trong coi đến gắt gao, không ai được phép đến gần Cố Nguyễn.

Ngay cả khi bác sĩ kiểm tra cho con bé, vẻ mặt của cậu ta còn phòng bị nhìn chằm chằm, đến ông cũng chưa chạm vào được con gái của mình, ông biết rằng mình đã sai, vì sự việc này mà con gái của ông đã phải chịu tội nặng như vậy, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, trạng thái của Tư Cẩn kia cũng không tốt lắm, ông đến một câu cũng không dám nhiều lời.

Ông phun ra một ngụm khói thuốc lá, bất quá, ông sẽ không buông tha cho nhóm người kia, đã trói con gái bảo bối của ông mà còn dám gọi đến kêu ông chừa cho một con đường sống, ông đây mẹ nó nhất định sẽ làm cho bọn bây nhà tan cửa nát.

Trong phòng bệnh, đôi mắt của Tư Cẩn gắn chặt vào Cố Nguyễn, như thể mọi thứ xung quanh anh đều không tồn tại.

Cố Nguyễn khi tỉnh dậy đã bắt gặp một đôi mắt như vậy, một đôi mắt đỏ ngầu, bên trong tràn đầy tơ máu, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn cô, nhìn đến mức Cố Nguyễn sợ run lên.

Tư Cẩn dường như sững sờ một lúc mới phản ứng lại được, anh cúi người ôm lấy thân thể cô, vẫn còn không không kiềm chế mà run rẩy, khóc nức nở, "Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi..."

Thân thể của Cố Nguyễn vì sốt cao mà có chút mệt mỏi, nói chuyện đều cần dùng rất nhiều sức, cô đưa tay lên vỗ vai anh, nhưng Tư Cẩn lại buông cô ra, thần sắc hoảng loạn: "Nguyễn Nguyễn, em có đau chỗ nào hay không? Anh đi gọi bác sĩ, anh đi gọi bác sĩ." Cố Nguyễn nắm lấy cổ tay anh, cô không còn sức lực gì cả, trên lý thuyết đáng ra là không kéo được anh, nhưng khi thân nhiệt nóng bỏng chạm vào làn da lạnh giá của anh, Tư Cẩn không dám di chuyển, sợ làm đau cô. Cố Nguyễn nói chậm lại: "Bảo bảo, em muốn uống nước." Tư Cẩn rót cho cô một cốc nước rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, cô uống một chút nước, cảm giác nóng ran trong ngực cũng đỡ hơn rất nhiều, cũng có chút sức lực, nhìn gương mặt anh gầy trơ xương, trên cằm toàn là râu ria, cô chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, thật là đau lòng muốn chết. Giọng cô vẫn khàn khàn không còn chút sức lực: "Em ngủ mấy ngày rồi?" Anh chỉ nhìn cô, dường như đã bình tĩnh lại: "Ba ngày." Cố Nguyễn muốn chạm vào mặt anh, mới vừa giơ tay lên, anh đã chủ động thò mặt qua, cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô: "Có phải rất xấu hay không?" Cố Nguyễn cười nói: "Không xấu, rất đẹp trai." Cố Nguyễn tỉnh dậy, không chỉ có Tư Cẩn sống lại, Cố Thành cũng yên tâm đi làm chính sự của mình. Tư Cẩn gọi ông lại: "Chú Cố, đưa tư liệu của bọn họ cho cháu được không?"

Cố Thành không muốn, bây giờ ông đã thừa nhận Tư Cẩn, nên càng không muốn để Tư Cẩn chạm vào những việc này.

Tư Cẩn nói: "Chú Cố, cháu xin chú những thứ này chỉ để bớt việc."

Dù chú không cho thì cháu cũng sẽ tự tìm, bất quá chỉ tốn thêm chút sức mà thôi.

Cố Thành thở dài, đưa đồ cho anh, để tùy anh.

Cố Thành rời đi, anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu trước cửa sổ kính, mới nhìn thấy mình hiện tại có bao nhiêu khó coi, Cố Nguyễn cái đồ nhan khống nhỏ kia, thế mà lại không chê anh.

Sau khi thay quần áo, anh lại trở thành thiếu niên ôn nhu như ngọc giống trước kia.


Chỉ là phần thịt trên má sẽ không mọc lại trong một thời gian ngắn.


Ánh mắt Cố Nguyễn sáng ngời nhìn anh, rốt cuộc trên mặt Tư Cẩn cũng nhiễm ý cười: "Em đang nhìn cái gì vậy?"


Cố Nguyễn vươn tay về phía anh, anh đi tới bế cô lên, Cố Nguyễn lập tức hôn lên sườn mặt anh một cái: "Nhìn anh nha."


Anh hùng của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK