Cố Nguyễn đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa tầm tã rơi xuống, hơi nước ngưng đọng trên mặt kính một lớp dày.
Phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Nguyễn không quay người lại, người đứng ở cửa thở dài, đi tới.
Là Kỳ Yến.
"Hôm nay trời mưa to, vừa vặn anh ở nhà em, nên chú Cố không qua đây." Kỳ Yến xách theo hộp cơm đặt ở trên bàn: "Bà nội Cố có hầm canh cá cho em, nhớ uống khi còn nóng."
Nhưng lại không có tiếng đáp lại.
Kỳ Yến trầm mặc một chút, nhấp thẳng môi, lần nữa nói: "Chẳng lẽ em không muốn ăn cơm sao? Em nhìn bản thân mình đi, gầy đến nỗi không nhìn ra được miếng thịt nào luôn rồi."
Trước mặt là cô gái vô hồn, vẫn như cũ không một tiếng đáp lại.
Vốn dĩ không tính gầy yếu, nhưng vì thiếu tinh lực nên làm tốc độ gầy ốm nhanh hơn, mỗi ngày chỉ ở bệnh viện cùng Tư Cẩn, suốt ngày không nói lời nào.
Lúc này cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, vốn rõ ràng xinh đẹp như lan hồ điệp giờ lại trở nên lúng túng, cả người như gầy yếu đi.
Cố gia cũng đang lâm vào cảnh túng quẫn, vì lo lắng cho cháu gái cùng Tư Cẩn nên bà nội Cố cả ngày khóc không chịu nhúc nhích, sức khỏe của bà ngày càng sa sút đi.
Tuy rằng Cố Khải đã bị Cố Thành đưa vào trại cai nghiện, nhưng ông ta vẫn gây rối cho nhà họ Cố.
Đối với chuyện này, Kỳ Yến cũng không có gì để nói, lúc ấy nếu anh ta cũng ở hiện trường, nếu đổi lại là anh ta, cũng không có khả năng giống như Tư Cẩn không màng tất cả chỉ để bảo vệ một người.
Kỳ Yến nói: "Cố Nguyễn, em chăm sóc tốt cho bản thân đi, Tư Cẩn, nhất định sẽ tỉnh lại."
Nhưng giọng điệu lại không chắc chắn.
Giọng của Cố Nguyễn vốn nhẹ nhàng, nhưng giờ giọng nói đó lại khàn khàn: "Đúng vậy, nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại."
Kỳ Yến nhẹ nhàng thở ra: "Đúng vậy, cho nên em phải chăm sóc thật tốt bản thân mình, bằng không chờ Tư Cẩn tỉnh lại nhìn thấy em gầy như vậy chắc hẳn sẽ rất đau lòng."
Cố Nguyễn thật sự không muốn ăn, giọng nói nhẹ nhàng mà nói: "Anh Kỳ Yến, anh đi về trước đi, em sẽ ăn."
——
Sau một đêm mưa gió, gió thu lặng đi, gợn sóng trên mặt hồ.
Thiếu niên nằm trên giường một tháng đã thở rõ ràng, mặt mày đẹp như tranh đang nhắm mắt cũng mờ đi vẻ đẹp, so với bệnh nhân bị bất tỉnh thì nhìn anh càng giống một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo.
Để anh ngủ thoải mái hơn một chút, ga trên giường không phải là ga màu trắng tinh của bệnh viện, mà được thay bằng ga màu đen.
Bàn tay phải của thiếu niên lộ ra cực kỳ xinh đẹp, mười ngón thon dài trắng nõn, móng tay sạch sẽ, gân cốt đan xen rõ ràng, nhưng cổ tay bên trong áo ngủ lại trông gầy gò và yếu ớt.
Tới gần 8 giờ, mặt trời ló dạng giữa không trung, một chùm tia sáng xuyên qua tấm rèm dày, vừa lúc chiếu vào khuôn mặt an tĩnh và mềm mại của Tư Cẩn.
Bên cạnh anh Cố Nguyễn vẫn đang cuộn tròn ngủ say, cô gầy gò nhỏ bé, lại đang nắm lấy tay trái của anh.
Phút chốc, cô đột nhiên kinh ngạc ngẩng mặt lên, chưa kịp phản ứng, coi bàn tay của thiếu niên đang nắm như bảo bối.
Đôi mắt không hề chớp mà nhìn vào thiếu niên trên đầu quả tim của cô, sợ là chính mình còn chưa tỉnh mà sinh ra ảo giác.
Giây tiếp theo, đôi mắt của Tư Cẩn cũng chuyển động, hàng mi dài hơi hơi rung động.
Trong nháy mắt, ở trong mắt của Cố Nguyễn, nó như vượt qua mọi thiên hà ánh sáng, mọi cảnh đẹp trên đời.
Anh khó khăn mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của cô.
Cố Nguyễn không biết mình nên cười hay khóc, nhưng nước mắt không khống chế được mà từng giọt từng giọt rơi xuống trên chiếc ga giường màu đen, thấm ướt một mảng.
Cố Nguyễn vừa khóc vừa cười, khó khăn cực kỳ, giọng nói khô khốc, khóc nức nở: "Tư Cẩn... Anh làm em sợ muốn chết."
Tư Cẩn muốn lau nước mắt cho cô, nhưng tay chỉ có thể miễn cưỡng đưa đến giữa không trung.
Giọng có chút suy yếu: "Nguyễn Nguyễn, anh xin lỗi."
Anh xin lỗi, vì đã để em đợi lâu như vậy.
Cố Nguyễn lắc đầu, nước mắt vẫn ngăn không được rơi xuống: "Em không cần anh phải xin lỗi..."
Giây tiếp theo cô chạy ra khỏi căn phòng như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, chưa kịp đeo giày.
Tư Cẩn mới vừa tỉnh lại, còn làm không được động tác mạnh, nhìn bóng dáng Cố Nguyễn chạy ra, chật vật duỗi tay, nỉ non nói: "Nguyễn Nguyễn, đừng đi..."
Nhưng những động tác ấy lại làm anh rất mệt.
Khi bóng dáng Cố Nguyễn biến mất ở cửa, con ngươi của Tư Cẩn bỗng dưng ảm đạm xuống.
Tưởng chừng như là một giấc mộng, chỉ là hình ảnh Cố Nguyễn uống thuốc tự sát ở trông mơ còn rõ ràng trước mắt.
Ngực như bị đè ép, rất đau.
Cố Nguyễn vừa ra khỏi cửa liền đụng phải bác sĩ chăm sóc của anh, người phát hiện ra sự dao động dữ dội của Tư Cẩn và chủ động kiểm tra tình hình: "Anh Ôn Cố, anh ấy tỉnh rồi, Tư Cẩn đã tỉnh rồi, anh mau đi qua đó xem đi..."
Bác sĩ đang điều trị là sinh viên từng được Cố Thành giúp đỡ, kĩ thuật rất tốt, đời trước sau khi Cố gia sụp đổ, anh ta vì nhiều lần giúp đỡ Cố Nguyễn mà bị Cố Khải chèn ép đến nỗi chỉ có thể ở làm trong một phòng khám nhỏ để miễn cưỡng khám bệnh.
Cho nên Cố Nguyễn đối với anh ta rất tôn trọng cũng lại cảm thấy áy náy.
Mà đời này, Ôn Cố vô cùng bất ngờ và bàng hoàng khi biết được tin, cũng là đẩy hết lời khuyên bảo, toàn tâm chữa trị cho Tư Cẩn.
Trong khoảng thời gian này anh ta cũng nhìn thấy tình cảm và sự đau khổ của hai người, cũng đau lòng cho họ.
Lúc này ôn nhu mà sờ đầu cô an ủi: "Anh bây giờ sẽ đi xem, em đừng khẩn trương, chỉ cần tỉnh lại liền sẽ không có vấn đề lớn."
Cố Nguyễn gật đầu, trong ánh mắt tất cả đều là sự lo lắng.
Một nhóm bác sĩ vây quanh Tư Cẩn để tiến hành kiểm tra, nhìn qua kẽ hở giữa các bác sĩ, Tư Cẩn chỉ có thể nhìn thấy cổ tay mảnh mai và gầy yếu của cô.
Làm xong kiểm tra toàn diện, Ôn Cố để cho các bác sĩ khác và y tá đi ra ngoài, cầm số liệu đưa Cố Nguyễn xem: "Yên tâm đi, bây giờ cơ thể của Tư Cẩn đã bình thường, ở lại tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện."
Ôn Cố năm nay hơn 25 tuổi, trời sinh khuôn mặt dịu dàng như ngọc, tính cách ôn nhu lại ấm áp, lúc này anh ta cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai của cô: "Được rồi, em cũng nên nghỉ ngơi một chút, gần đây em gầy đi rất nhiều, sau này hai người phải nghỉ ngơi đầy đủ."
Cố Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.
Tư Cẩn hiện tại không cử động được, nhìn cảnh này anh vô cùng đau khổ, đáng thương mà gọi cô: "Nguyễn Nguyễn, anh muốn uống nước."
Cố Nguyễn đi đến rót cho anh cốc nước, kiểm tra nhiệt độ vừa phải rồi nhớ tới, hỏi: "Anh Ôn Cố, anh ấy hiện tại có thể uống nước được không?"
Ôn Cố gật đầu: "Có thể, trước tiên nên cho cậu ấy ăn một ít thức ăn lỏng."
Ôn Cố không phải không nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên, chỉ cảm thấy buồn cười, mới vừa tỉnh dậy đã ghen rồi sao?
Nở nụ cười nhàn nhạt, dặn dò cho Cố Nguyễn hai câu, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Tin tức Tư Cẩn tỉnh dậy đã truyền đến Cố gia, Cố Thành cùng bà nội Cố rất nhanh đã đi tới đây, đi cùng bọn họ còn có Kỳ Yến cùng Ngụy Tây Châu.
Mấy ngày này Kỳ gia cùng Ngụy gia cũng giúp Cố gia không ít.
Cố Nguyễn cũng lòng có cảm kích, rót cho hai người ly trà, cười nói: "Cảm ơn anh Kỳ Yến, anh Tây châu."
Bà nội Cố hiện tại đối với Tư Cẩn là 120 vạn phần vừa lòng, nắm tay Tư Cẩn, trên tay là những giọt nước mắt: "Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt rồi, còn có nơi nào không thoải mái không? Có thì cứ nói với bà."
Tư Cẩn ngẩn người nói: "Không... Không có ạ."
Kỳ Yến cười: "Cái thằng nhóc này không phải ngủ đến ngốc rồi chứ?"
Tư Cẩn híp mắt: "Cái hạng mục kia anh đã hoàn thành chưa?"
Kỳ Yến một nghẹn, gần đây vội quá nên quên mất: "Này, hiện tại nói chuyện này làm gì, chờ cậu khỏe lại rồi nói."
Thực ra trong phòng này ai cũng đều nói chuyện vui vẻ, không khí rất hòa hợp khiến hai người lớn bật cười.
Cố Nguyễn dựa vào Tư Cẩn mơ màng sắp ngủ, sau khi Tư Cẩn tỉnh lại luôn thích nắm tay cô, hoặc là chạm vào cô, phải như vậy thì anh mới an tâm.
Cố Nguyễn hỏi anh làm sao vậy, anh cũng chỉ nói nằm mơ, giấc mơ vừa đáng sợ lại vừa hạnh phúc.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Cố Thành ở gần cửa nhất nên đi ra mở cửa ra.
"Chú tới rồi sao? Mau vào ngồi đi." Cố Thành thấy rõ người trước cửa, nghiêng người để người đó bước vào.
Là Tư Kình.
Lúc ấy khi Tư Cẩn bị hôn mê, Tư Kình nghe tin chạy tới, còn tra hỏi cô một hồi, nhưng lúc ấy cô hoàn toàn không có tâm trạng để trả lời, liền đưa cho ba Cố giải quyết.
Cô cũng chỉ nói cho ba Cố đó là ba của Tư Cẩn, chuyện giữa ông ta cùng Tư Cẩn cô cũng không nhiều lời.
Nhưng Cố Thành không đến mức một chút cũng không biết những chuyện đó, nhưng con trai người ta vì chuyện nhà mình mà bị thương, nên thái độ ông cũng phải dịu đi một chút mới hợp lý.
Dù sao cũng phải không có trở ngại.
Đến nỗi Cố Nguyễn còn cảm thấy, Tư Kình làm những chuyện xấu xa ở đời trước đã chết, đời này nếu còn có thể quay lại, cô cũng vẫn hy vọng Tư Cẩn có cha mẹ yêu thương.
Cho nên thời điểm Tư Cẩn bị hôn mê, Tư Kình đến đây vài lần, nhưng cũng chỉ là ở một bên lẳng lặng mà nhìn Tư Cẩn.
Lo lắng, đau lòng dường như cũng không phải giả tạo.
Cố Nguyễn chắc chắn sẽ có chút đổi mới. Thái độ của ông ta cũng tốt lên không ít.
Tư Cẩn yên lặng mà nhìn ba mình, nhấp môi không nói gì.
Tư Kình có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: "Nguyễn Nguyễn à, đây là chú mang chút thức ăn cho tụi con ăn."
Cố Nguyễn định đi đến, thì Tư Cẩn nắm tay cô lại không chịu buông ra.
Cố Nguyễn cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng nói với Tư Cẩn: "A Cẩn?"
Tựa như một giấc mơ, nhưng Tư Cẩn vẫn có chút canh cánh trong lòng.
Nhắm mắt lại, anh buông lỏng tay Cố Nguyễn.
Kỳ Yến cùng Ngụy Tây Châu nhạy bén mà nhận thấy được không khí tựa hồ có chút xấu hổ, sáng suốt mà đứng dậy tạm biệt.
Cố Thành cũng biết hai cha con còn có khúc mắc không thể cởi bỏ, gọi Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, để cho hai cha con họ tâm sự đi, ba đưa con đi ăn một chút gì đã."
"Nhưng..." Cố Nguyễn do dự, Tư Cẩn hiện tại còn chưa khỏe, Tư Kình cùng anh đánh nhau sợ rằng anh không đánh lại ông ta.1
Tư Cẩn ngước mắt, nhìn Cố Nguyễn cười cười, mắt to rực rỡ lung linh: "Nguyễn Nguyễn, anh muốn ăn kẹo mà em lần đầu tiên cho anh, em giúp anh mua nó được không?"
Cố Nguyễn mím môi, gật đầu, đi theo ba ra cửa.