Bên kia, Trịnh Thế Dân dẫn quân đi đường phía bên trái, một đường tăng tốc tới trước mặt trận quân Con Cháu.
Trước mắt là vùng đồi núi cao ba bốn mươi mét, giữa vùng đồi núi là thung lũng rộng bảy tám mươi mét, là con đường duy nhất đi qua vùng đồi núi.
Tuy rằng có thể hành quân trên đồi núi, nhưng mà đồi núi cao ba bốn mươi mét không thích hợp với ky binh, dù là bộ binh thì cũng rất khó đi.
Hắn ta chỉ có thể lựa chọn đi đường thung lũng rộng bảy tám mươi mét kia. Cái loại địa hình này gần như chỗ nào cũng có tại nơi đây.
Trịnh Thế Dân nhíu mày nhìn lên trên đồi núi, mơ hồ thấy được cây cối hoa cỏ, có điều cây cối hoa cỏ rất thưa thớt, hắn †a chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là có thể thấy đến cuối cùng.
Hắn ta cảm thấy hơi lạ, tình báo nói là quân Con Cháu đang chặn đường bọn họ tại khu vực này. Nhưng mà hắn ta không hề thấy bóng dáng quân Con Cháu.
Hay là quân Con Cháu đã rút về Phàn Dương thành rồi?
Nếu là như thế thì bọn họ cứ tăng tốc đến Phàn Dương thành, trực tiếp bao vây quân Con Cháu trong thành, và quân Con Cháu sẽ thành cá trong chậu.
Đại quân hai mươi lăm vạn người, dù là bao vây cũng có thể bao vây chết quân Con Cháu trong thành.
Hắn ta không nhịn được mà khinh thường.
Hắn ta bắt đầu chỉ huy đại quân tăng tốc lên thung lũng phía trước.
Về phần đội quân ở đường khác cách xa mười mấy dặm, hắn ta cũng không biết tình huống bên kia thế nào rồi.
Rất nhanh sau đó, quân Bình Nhạc đã tới giữa thung lũng.
Mà ở chỗ xa xa cách mười mấy dặm, quân Nữ Chân đang tăng tốc về phía bên này.
Ở khu vực đồng băng có thể thấy được rõ ràng quân Bình Nhạc cách xa mười mấy dặm.
Hi Nhất lẳng lặng nhìn Trịnh Thế Dân tăng tốc hành quân, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Ông ta cũng không hiểu vì sao tình báo nói bốn vạn quân Con Cháu đang đóng quân tại đây, mà khi ông ta tới đây rồi, lại không hề thấy bóng dáng quân Con Cháu.
Ông ta làm sao biết được đánh trận địa chiến chủ yếu là dựa vào chiến hào.
Chỉ cần quân Con Cháu núp trong chiến hào, thì chỉ có lực lượng trên không mới có thể thấy được bóng dáng quân Con Cháu.
Đám người Hi Nhất quen với việc chiến đấu kiểu hai bên xông thẳng vào nhau trong thời đại vũ khí lạnh, chưa từng thấy được chiến thuật chiến hào trong chiến tranh hiện đại.
Ngoài đánh giáp lá cà ra, binh lính chỉ cần núp trong chiến hào bắn súng là được.
Phần lớn quân Con Cháu dùng súng etpigôn kiểu cũ, phạm vi sát thương hơn năm mươi mét.
Lựu đạn cũng được ném ra hơn bốn mươi mét, lực cánh tay mạnh có thể ném ra sáu bảy mươi mét, lực sát thương thấp hơn súng trường, nhưng lại cao hơn súng etpigôn.
Hi Nhất không quan tâm chuyện không biết vì sao không thấy bóng dáng quân Con Cháu.
Ông ta cho rằng không thấy người thì đương nhiên là phải đột phá với tốc độ nhanh nhất rồi.
Lúc này, đội quân hai vạn người của Trịnh Thế Dân đã có một nửa đi tới giữa thung lũng.
Khi Hi Nhất cho rằng Trịnh Thế Dân sẽ nhanh chóng vượt qua thung lũng, thì chợt có tiếng vèo vang lên, sau đó là rất nhiều tiếng vèo vang lên.
Cho dù ở cách xa mười mấy dặm, Hi Nhất cũng có thể nhìn thấy đốm lửa chợt xuất hiện trên bầu trời. Những đóm lửa kia bay nhanh về phía đại quân.