“Lúc trước Khiết Đan tấn công biên cảnh, Giang Siêu đã vứt bỏ ân oán cá nhân, tự mình dẫn binh đánh địch.
Vi thần cho rằng nếu Giang Siêu biết hành vi ác độc của người Nữ Chân thì chäăc chẳn sẽ không mặc kệ. Xin bệ hạ sớm quyết định, hiện giờ chỉ có Giang Siêu mới có thể cứu được bệ hạ và Đại Triệu.”
Lý Cương hành lễ rồi quỳ xuống.
Đám đại thần theo phe Lý Cương cũng quỳ xuống theo.
Trên long ỷ, Tống Cấu nhìn Lý Cương, trong mắt hiện lên vẻ ngẫm nghĩ.
Hản ta biết chỉ có Giang Siêu mới có thể đánh được người Nữ Chân.
Hắn ta là tân hoàng, lại đi cầu cứu một tên giết vua thì thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về hẳn ta?
Nhưng nếu hiện giờ không cầu cứu Giang Siêu thì chắc là Đại Triệu sẽ diệt vong.
Bên dưới, Lý Cương nhận ra sự do dự của Tống Cấu.
Hắn †a thở dài, nói: “Bệ hạ cứ giao chuyện này cho vi thần đi. Khi ấy, bệ hạ chỉ cần nghĩ một thánh chỉ phong tặng là được.”
Nghe vậy, đôi mắt Tống Cấu sáng lên, vội vàng gật đầu.
Lý Cương làm vậy là để tránh cả thiên hạ đều biết.
Chỉ cần hẳn ta không ra mặt xin giúp đỡ là hẳn ta có thể giữ được mặt mũi hoàng đế.
Hắn ta viết một thánh chỉ phong tặng, chắc là đủ để Giang Siêu tới kinh thành cứu viện rồi.
Với loại người như Giang Siêu, làm thế nào cũng chỉ vì phong vương bái tước thôi. Vậy thì hán ta sẽ phong Giang Siêu là một vị vương khác họ.
“Được, trẫm lập tức cho người nghĩ chỉ, vậy trẫm giao chuyện này cho ái khanh.”
Tống Cấu vừa dứt lời, Tân Hội bên cạnh đã vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bệ hạ, không được, Giang Siêu là kẻ lòng lang dạ sói, hẳn...”
“Câm miệng! Tân ái khanh mệt mỏi rồi, về nhà đóng cửa nghỉ ngơi đi” Tống Cấu quát một câu, lạnh lùng nhìn Tân Hội, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Sau đó, hẳn ta quay lại nhìn Lý Cương, thở dài nói: “Thật sự là tiếc về Giang Siêu, nếu hắn có thể làm việc cho trẫm thì giang sơn của trẫm làm gì rách nát đến mức như hiện nay. Lý ái khanh, ngươi đi nói với Giang Siêu là nếu hắn bằng lòng giúp đỡ trẫm thì trẫm sẽ cho hẳn làm một vị vương khác họ.”
Nói đến đây, Tống Cấu xoay người đi xuống long ỷ, bên môi cong lên ý cười quỷ dị.
Lý Cương ngẩng đầu, vừa lúc thấy vẻ quỷ dị trên mặt Tống Cấu.
Hắn ta ngơ ngẩn nhìn bóng dáng xa dần của Tống Cấu, lắc đầu thở dài: “Đại Triệu... chắc là phải diệt vong rồi... haizz..."
Sau đó, hẳn ta đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng tràn ngập. cảm xúc đau thương.
Tống Cấu mặt ngoài có vẻ là đồng ý cho hẳn ta đi cầu cứu Giang Siêu, nói là sẽ nghĩ thánh chỉ, lại không hề có ý sai người đi nghĩ thánh chỉ.
Rõ ràng là Tống Cấu lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn giữ mặt mũi của mình, vậy thì còn muốn Giang Siêu tới cứu viện làm gì nữa.
Ngoài miệng nói phong Giang Siêu là vương khác họ, nhưng chỉ nói nói ngoài miệng thì sao có thể coi là thật sự được, huống chỉ lời nói được thốt ra từ một vị hoàng đế ích kỷ.
Chẳng lẽ Tống Cấu thật sự cho rằng Giang Siêu sẽ thích thú với cái danh vị vương khác họ hay sao?
Chỉ cần Giang Siêu muốn là Giang Siêu có thể làm được cả hoàng đế.
Giang Siêu có đại nghĩa dân tộc, trước kia Giang Siêu đánh lùi quân Khiết Đan chính là biểu hiện của đại nghĩa dân tộc. T
iếc là tên hôn quân Tống Triết căn bản không thấy được điều này, Tống Triết chỉ thấy được sự uy hiếp của Giang Siêu đến ngôi vị hoàng đế của mình.
Còn về Tống Cấu, đến tận bây giờ mà Tống Cấu còn chưa nhận rõ hiện thực, không có một chút quyết đoán nào.
Vậy thì sao Đại Triệu có thể hưng thịnh được?
Mà hẳn ta ngu trung đến đây, chắc là cuối cùng cũng sẽ không có kết cục gì tốt.