Giang Siêu đang đóng quân ở phía trên đột nhiên dẫn theo quân Con Cháu lùi về phía sau.
Tốc độ rất nhanh và vội vã. Tốc độ của cuộc hành quân khiến tất cả mọi người ở trên tường thành không thể ngừng bất ngờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, một đám tướng lãnh của tộc Khiết Đan cười vang một trận, ánh mắt đầy sự chế nhạo.
Tất cả tướng lãnh của tộc Khiết Đan đều nghĩ Giang Siêu đang sợ hãi, chỉ một ngàn ky binh đã dọa quân Con Cháu quay đầu chạy như thế.
Hơn nữa, tốc độ hành quân của quân Con Cháu cũng làm các tướng lãnh của tộc Khiết Đan ở trên tường thành thấy vô cùng khâm phục.
Thậm chí có tướng Khiết Đan châm biếm:
"Ta còn tưởng uy danh quân Con Cháu là có được như thế nào, hiện tại xem ra, sợ là chạy trốn mà có đi.
Chiến tích kinh người như vậy, chắc hơn nửa là ngược lại rồi, haha..."
"Thật sự là bản tướng cười chết mất, còn chưa tiếp chiến đâu, đã bị dọa đến quay người chạy, lại còn không biết nhục mà gọi là cường quân. Ta thấy gọi là yếu quân còn tàm tạm đi"
"Người ta biết chạy cũng là một loại bản lĩnh, ngươi muốn chạy còn không có được bản lĩnh này!"
"Hahaha..." Trong những tiếng giều cợt, có người nhìn về phía Hồ tướng quân đã đầu hàng nói: "Hồ tướng quân, không nghĩ đến đó, Đại Triệu các ngươi còn có nhân tài có thể chạy trốn nhanh đến vậy. So sánh với ngươi, hẳn ta còn giỏi hơn nhiều!"
Sự châm biếm của các tướng Khiết Đan làm cho sắc mặt của Hồ tướng quân thay đổi liên tục, đầy sự xấu hổ và nhục: nhã, bị tộc Khiết Đan nhục nhã công khai như vậy, hẳn ta còn không có cả dũng khí để phản kháng.
Chẳng qua, khi nhìn về phía Giang Siêu và quân Con Cháu đang chạy trốn, hắn ta cũng bày tỏ thái độ xem thường, việc hẳn ta đầu hàng vẫn còn có mặt mũi hơn là Giang Siêu quay đầu chạy như thế.
Tiêu Sách vừa ra cổng nhìn thấy quân Con Cháu đang rút lui, đầy sự kinh ngạc, gã còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
quân Con Cháu vừa rồi hung hăng đến vậy, sao lại sợ đến mức này rồi?!
Trong lòng gã thấy rất kì lạ và khó chịu.
Nếu gã sớm biết quân Con Cháu không thể kham nổi đến thế, gã thật sự không muốn tự mình ra tay.
Gã cần, gã hưởng thụ cảm giác địch nhân cố gắng chống cự bị hắn giết chết.
Gã thích nhất là cách giết địch như vậy, như thế gã sẽ rất sung sướng. Hơn nữa, gã thích nhất cảm giác địch nhân ở trước mặt gã giấy giụa cầu sinh.
Nhưng cái việc chưa tiếp chiến đã chạy như thế làm gã rất cáu giận và phẫn nộ.
Dù gã không muốn truy đuổi, nhưng sát ý trong lòng làm gã muốn giết hết tất cả quân Con Cháu, ngay cả chạy trốn cũng không thể giữ lại cho quân Con Cháu một con đường sống.
"Toàn quân xuất kích! Một tên cũng không để lại..."
Tiêu sách hừ lạnh một tiếng, cầm thương chỉ ra phía trước, hai chân thúc vào bụng ngựa, ruổi ngựa xông lên.
Trong nháy mắt, ngựa ở dưới lao lên, nhóm ky binh ở bên cạnh cũng rong ngựa xông lên, ngàn người ky binh phóng nhanh về hướng Giang Siêu và quân Con Cháu.