Gia Luật Thanh hồi thần, mắt sâu như nước, hắn ta phẫn nộ quát người phía sau.
Nghe hắn ta nói, vài vị tướng lĩnh cũng tỉnh táo lại, vội vàng ra lệnh cho các binh sĩ đằng sau, hơn hai ngàn cung thủ đã chuẩn bị xong để bắn tên.
Gia Luật Thanh lạnh lùng nhìn sang quân Con Cháu ở đối diện, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, tuy dùng hai ngàn cung thủ để đối phó với hơn một trăm quân Con Cháu là quá lãng phí.
Nhưng nếu không tiêu diệt nhóm quân Con Cháu phía trước, thì làm sao bọn họ chiếm được toàn bộ núi Kháo Sơn.
"Các cung thủ chuẩn bị!"
Khi Gia Luật Thanh giơ tay lên, một vị tướng lĩnh phát mệnh lệnh cho các cung thủ.
Tất cả các cung thủ đã giơ cung tên của mình lên.
Quân Con Cháu ở đối diện nhìn thấy cảnh này, nét mặt họ hiện ra vẻ coi thường, bọn họ rút vào trong chiến hào.
Chúng quân Con Cháu đồng loạt trốn vào hầm trong chiến hào.
Gia Luật Thanh không nhìn thấy tình hình ở dưới chiến hào, hắn ta nhếch môi châm chọc, cung thủ xuất kích, thì dù có trốn trong hầm cũng vô dụng.
Một lượt mưa tên rơi xuống, chắc chắn quân Con Cháu sẽ thương vong nặng nề.
Hắn ta không tin không tiêu diệt được những quân Con Cháu này.
"Bắn..." Tướng lĩnh đội quân băn tên khẽ quát một tiếng.
Cung tiễn lập tức trút về phía mặt trận của quân Con Cháu.
Mưa tên cơ hồ bao trùm toàn bộ trận địa của quân Con Cháu.
Sau khi mưa tên qua đi, Gia Luật Thanh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy hắn ta đang đứng cách trận địa của quân Con Cháu gần năm sáu trăm mét, nhưng ở khoảng cách này thì chắc hẳn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm ở đối diện mới phải.
Tại sao trong quân Con Cháu lại không có một người nào kêu thảm vậy?
Chẳng lẽ bọn họ đang cố chịu đựng, hay là tiếng kêu thảm quá nhỏ.
Nhưng mặc kệ là làm sao, Gia Luật Thanh lại cho cung thủ bắn lượt mưa tên thứ hai, sau đó là lượt thứ ba, sau đó là bắn đủ năm lần mưa tên.
Thấy mặt trận quân Con Cháu không có bất kỳ động tĩnh nào, nét mặt hắn ta hiện ra vẻ hài lòng.
Bắn thế này, quân Con Cháu còn không chết chắc à!
Còn bên phía quân Con Cháu, sau khi tổng cộng sáu lượt mưa tên qua đi, bọn họ nhìn những mũi tên lộn xộn trong chiến hào, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.
Một vị quân Con Cháu trong đó nhìn xa, từ khe hở trong chiến hào quan sát động tĩnh ở trận địa đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ bỡn cợt.
Đúng lúc này, Gia Luật Thanh phất phất tay với binh sĩ cấp dưới, năm trăm bộ binh bắt đầu đi về phía trước.
Trong mắt họ hiện lên vẻ sợ sệt.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu ban nãy đã dọa bọn họ sợ lắm rồi, bây giờ bọn họ sợ nhất là quân Con Cháu đột nhiên xuất hiện.
Chỉ có điều, trải qua sáu lượt thử thách của mưa tên.
Mọi người nghĩ chắc là quân Con Chắc đã bị bắn thành con nhím rồi, cho dù bọn họ trốn dưới chiến hào, thì cũng không thể thoát nạn.
Lúc này, bọn họ mới cảm thấy can đảm hơn một chút.
Nhìn bộ binh của quân địch đang gần tiến tới bên này, chiến sĩ phục trách việc quan sát tình hình trong quân Con Cháu nói với một gã quân Con Cháu: "Trung đội trưởng, bọn họ phái bộ binh tới rồi, số lượng khoảng năm trăm người. Bây giờ chúng ta phải làm sao!"