Giang Siêu lộ ra vẻ cảm động, xem ra là mình nhận đúng đệ tử rồi. So với lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên,
Mộ Dung Minh Hiên của hiện giờ đã trưởng thành hơn nhiều.
“Thăng nhãi nhà ngươi coi trọng sư phụ ngươi quá rồi! Ngươi xác định bài nhạc và bài thơ mới do Tô Nguyệt Nhi hát là việc làm của sư phụ hả?”
Hắn nói với giọng điệu trêu ghẹo, đi tới phía sau Mộ Dung Minh Hiên.
Nghe vậy, ba người Mộ Dung Minh Hiên lập tức quay đầu, thấy được Giang Siêu thì cả đám đều vui vẻ hẳn lên.
Mộ Dung Minh Hiên bước nhanh tới nằm tay Giang Siêu, nhìn liên tiếp vài lần từ trên xuống dưới từ trái sang phải, lải nhải không dứt: “Sư phụ, ngươi không sao chứ, còn nữa... ngươi... sao lại...”
Sau khi xác định là Giang Siêu thật sự không sao, hẳn ta chỉ về hướng Giang Siêu đi tới đây, rồi nhìn sang Minh Nguyệt Lâu, khoảng cách giữa hai bên có chút không đúng.
“Đừng hỏi nhiều, đi thôi... về nhà... kéo dài lâu rồi, nếu để tỷ tỷ ngươi biết chúng ta đi ra ngoài thì chúng ta xong rồi...”
Giang Siêu không giải thích với Mộ Dung Minh Hiên, mà chỉ khoác vai hắn ta cùng nhau về nhà.
Hai tên đàn em phía sau cũng vội vàng chạy lên.
Một trong hai tên đàn em hỏi: “À phải rồi, Giang tiên sinh, Minh Hiên nói có đúng không vậy? Bài thơ kia là do ngươi làm hả?”
“Bài thơ kia do tiên sinh làm thật sao?
Tuy răng tiên sinh rất có tài văn chương, nhưng mà sao tiên sinh có thể gặp gỡ Tô Nguyệt Nhi được vậy?
Cô hoa khôi kia còn dễ dàng cho. ngươi vào phòng nàng nữa hả? Trở thành người đầu tiên vào. mành với nàng?”
Một tên đàn em khác hỏi.
Nghe vậy, Giang Siêu giơ tay gõ lên đầu hai người. “Thăng nhãi nào nói lung tung vào mành gì đó nữa là sẽ bị đấm vỡ đầu. Đừng nhắc lại chuyện này nữa, người nào. nhắc là đánh người đó.”
Hắn giơ năm tay lên, hai tên đàn em sợ tới mức vội vàng. lùi ra sau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Sao Giang Siêu có thể thừa nhận chuyện này được?
Nếu để Tống Ninh Tuyết biết thì hắn biết phải giải thích thế nào.
Lỡ như Tống Ninh Tuyết nổi máu ghen thì hắn sẽ thê thảm lắm.
Thấy hai tên đàn em bị đánh, Mộ Dung Minh Hiên vội vàng nuốt lời mình muốn hỏi vào.
Hẳn ta vô thức rụt rụt đầu, sợ Giang Siêu sẽ gõ lên đầu hản ta.
Bốn người nhanh chóng chạy về phủ tri châu.
Lúc này là khoảng mười giờ tối, bọn họ đi đi về về tốn vài tiếng đồng hồ.
Một đám bốn người gọi Phúc thúc mở cửa, sau đó đi về phía phòng khách nơi Giang Siêu đang ở.
Vừa đến trước sân phòng khách, bọn họ liền thấy ánh đèn trong sân.
Vị khách Giang Siêu không có ở đây, nha hoàn thắp đèn chờ đợi không phải là chuyện lạ, bốn người đều không quan tâm lắm.
Có điều, khi bốn người bước vào sân, lại phải dừng ngay ở lối vào sân, ngạc nhiên mà nhìn vài người trước mắt.
“Giang tiên sinh, ta ngưỡng mộ tài năng văn chương và năng lực hơn người của ngươi, mới mời ngươi đi dạy đệ đệ ta.
Nhưng nếu ngươi có nhân phẩm tồi tệ, dạy đệ đệ ta những điều xấu xa, thì phủ Mộ Dung bọn ta không chứa nổi ngươi.”