Mục lục
Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô dâu Chán nản gặp Tình yêu Đích thực CHƯƠNG 79: BUÔNG EM RA, EM VẪN CHƯA MUỐN CHẾT

“Vợ à, buổi tối hôm qua…”

Trên đường đi về, Lăng Duy Khiết vừa lái xe vừa nghĩ xem phải nói với Khanh Khanh như thế nào.

Hình như Khanh Khanh đang lo sợ điều gì đó. Lăng Duy Khiết ấp a ấp úng nói không nên lời. Cô liền tiếp lời: “Buối tối hôm qua anh uống nhiều quá, em không dìu nổi anh nên để anh ngủ ở bên ngoài, xin lỗi anh.”

“Không sao đâu vợ. Thực ra gần đây anh có một chuyện vẫn luôn giấu em.”

Lăng Duy Khiết hít một hơi thật sau, cuối cùng thì cũng nói ra. Sau khi nói thì anh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn biết bao. Hòn đá nặng trĩu đè lên ngực anh như thể biến mất đi một nửa vậy.

Khanh Khanh trầm mặc một hồi. Cô nói một cách khó khăn:

“Chuyện của La Tiêu Phụng à? Anh thực sự rất thích cô ấy sao?”

“Không, anh không thích cô ta một chút nào hết, chỉ là…”

Lăng Duy Khiết không dám nhìn Khanh Khanh. Chỉ có như vậy thì anh mới có dũng khí để nói ra.

“Nhưng anh lại không thể không làm như vậy. Khanh Khanh, xin em hãy tin anh. Anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta, sẽ không phản bội tình cảm của hai ta đâu.”

“Khiết, anh cho rằng như thế nào mới gọi là phản bội tình cảm, phản bội hôn nhân?”

Khanh Khanh thở dài.

“Đương nhiên là…”

Đột nhiên Lăng Duy Khiết chẳng nói được gì. Đúng vậy, nếu như việc anh giấu Khanh Khanh, lén lút hẹn gặp người phụ nữ khác không gọi là phản bội thì điều đó gọi là gì đây?

“Anh đã nói là không thích cô ấy, vậy thì…”

“Khanh Khanh, cho anh thời gian hai tháng. Sau hai tháng, anh đảm bảo sẽ cho em một lời giải thích.”

Lăng Duy Khiết khẩn cầu.

Trái tim của Khanh Khanh co thắt lại một cách mãnh liệt. Hai tháng, trong hai tháng này cô phải trơ mắt ra nhìn chồng của mình anh anh em em với người phụ nữ khác, cô không làm được.

“Vậy thì hai tháng này có phải anh sẽ thường xuyên, thậm chí ngày ngày gặp mặt, hẹn hò thậm chí qua đêm ở bên ngoài với cô ấy không?”

“Vợ à, anh bảo đảm với em, dù không tránh khỏi việc qua đêm ở bên ngoài thì anh tuyệt đối sẽ không…”

Trái tim của Khanh Khanh đang nhỏ máu. Quả nhiên là như vậy. Bất luận Lăng Duy Khiết có lý do gì thì cô đều không muốn biết. Cô không phải là loại phụ nữ dễ dàng chấp nhận sự hành hạ. Cô đã nghĩ xong bước tiếp theo phải làm gì, vậy nên, cô ngắt ngang lời của Lăng Duy Khiết: “Anh không cần phải nói nữa, anh đã có kế hoạch của mình thì hãy làm theo kế hoạch của anh đi.”

“Em đồng ý rồi!”

Lăng Duy Khiết quay đầu qua đầy kinh ngạc, đồng thời chân anh cũng đạp vào phanh xe theo bản năng, kéo theo những tiếng phanh xe liên tiếp ở đằng sau khiến Khanh Khanh bị dọa hết hồn.

Mặc dù hi sinh vì tình yêu không sai, nhưng cô vẫn còn hai đứa nhỏ phải chăm sóc. Đứa bé đã không thể có bố, cô không thể để chúng mất đi cả mẹ được.

Do đó, khi chiếc xe dừng hẳn lại, Khanh Khanh liền xuống xe một cách quyết đoán.

“Vợ à, vợ ơi…”

Lăng Duy Khiết vội vàng gọi, đồng thời cũng xuống xe đuổi theo.

“Đủ rồi. Em không muốn phải đi tới một thế giới khác sớm như thế. Lăng Duy Khiết, có gì thì về nhà chúng ta sẽ nói tiếp.”

Lần đầu tiên Khanh Khanh tức giận đến như vậy. May sao nơi đây là nội thành, mọi người đều lái chậm, nếu không thì e rằng bọn họ đã đi tới thế giới khác thật rồi.

“Được, chúng ta về nhà nói. Anh cam đoan sẽ không có lần thứ hai nữa.”

Lăng Duy Khiết bước nhanh tới phía trước, ôm lấy Khanh Khanh. Phía sau còi xe vang lên không ngớt.

“Buông em ra, em vẫn chưa muốn chết.”

Khanh Khanh giãy giụa. Cô chịu đựng đủ rồi. Cô vốn nghĩ gia đình của họ có thể ở cạnh nhau, cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, thật không ngờ đột nhiên lại lòi ra một cô thư ký.

Ồ, là cô đã sai rồi. Cô thư ký đã có từ trước khi cô đến tập đoàn Lăng Vân. Là cô không nên quay lại.

“Anh cam đoan sẽ không có lần thứ hai nữa.”

Lăng Duy Khiết mặc kệ sự giãy giụa của Khanh Khanh, mặc kệ những tiếng còi xe bên cạnh, thậm chí khi xe cảnh sát tới anh cũng không thèm để ý. Anh phải đưa Khanh Khanh về nhà.

Lăng Duy Khiết ép Khanh Khanh lên xe rồi mới khởi động máy. Bởi vì xe phía sau bị tắc quá nhiều nên trong chốc lát xe của cảnh sát cũng không đuổi kịp. Vậy nên ngoài việc bị nhớ biển số xe ra thì anh không bị bắt tới cục cảnh sát ngay lập tức.

Sau khi lên xe, Khanh Khanh không nói một lời nào. Cô không muốn dẫn tới bất kỳ một vụ tai nạn nào cả.

“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi, vợ à, em đang giận anh đấy à?”

Lăng Duy Khiết đỗ xe xong liền quay đầu qua nhìn Khanh Khanh. Nhìn sắc mặt tối sầm, phiền muộn của cô, căn bản không thèm để ý tới anh.

“Em làm gì dám giận sếp Lăng. Em giận chính mình đây này.”

Khanh Khanh trừng mắt nhìn Lăng Duy Khiết. Cô đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe liền dùng sức đóng mạnh cửa lại.

Mặc dù Lăng Duy Khiết giật mình nhưng anh lại cười. Hiếm khi thấy Khanh Khanh tức giận, đây là một điểm tốt, ít nhất cũng có thể chứng minh Khanh Khanh đang quan tâm tới anh, quá tốt rồi!

Khanh Khanh lấy chìa khóa ra mở cửa. Chìa khóa còn chưa đưa vào lỗ khóa thì cánh cửa đã mở ra rồi. Cô ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lăng Duy Khiết ở phía sau và nói:

“Lăng Duy Khiết, anh ra khỏi nhà mà không khóa cửa, anh điên rồi.”

“Không khóa cửa? Không phải chứ, anh nhớ là có khóa cửa mà, không…”

“Hey, Khanh Khanh, Khiết, hai người đã về rồi. Nếu như hai người mà không về là tôi sẽ đói chết mất. Khanh Khanh có thể đi nấu trước một bát mỳ hay gì đó cho anh lấp cái bụng được không.”

Nghe thấy giọng nói ở bên ngoài, Hạ Dụng ở bên trong liền cười ha ha bước ra, hơn nữa còn nịnh nọt Khanh Khanh.

“Hạ Dụng, anh đợi xíu, ăn chút đồ nhẹ trước đi, lát nữa tôi làm bít tết.”

Khanh Khanh dường như giận Lăng Duy Khiết, cố ý nói một cách nhiệt tình.

Phía sau, Lăng Duy Khiết siết chặt tay, trừng mắt nhìn Hạ Dụng: “Hạ Dụng, cậu không ở nhà ngủ mà đến chỗ tôi làm gì thế?”

“Ha ha, cậu xem tôi nghĩa khí biết bao. Tôi đến là để chứng minh cho sự trong sạch của cậu.”

Hạ Dụng lén nháy mắt với Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết đưa bánh ngọt trong tay cho Hạ Dụng, nói bằng giọng không khách khí là mấy: “Không cần cậu chứng minh, tốt nhất cậu ăn xong thì cút nhanh về cho.”

Hạ Dụng huýt sáo nói: “Tay nghề của Khanh Khanh không tồi, tôi đói từ tối qua tới giờ đấy, hơn nữa đương nhiên không thể bỏ qua món bít tết yêu thương được.”

“Đó là bữa tối tình yêu của tôi. Hạ Dụng, cậu không định quấy rối đúng thời điểm này đấy chứ?”

Thấy Khanh Khanh đã đi vào bên, Lăng Duy Khiết liền tiến sát tới Hạ Dụng, nhắc nhở anh ta đã tới lúc biến đi rồi.

“Hai người cãi nhau rồi à?”

Hạ Dụng nhìn khuôn mặt tối sầm của Lăng Duy Khiết rồi lại nhìn vào trong bếp nói bằng giọng kinh ngạc.

“Cũng không hẳn, xin cậu về trước đi, tôi định nói thẳng với Khanh Khanh. Tôi tin với lý trí của Khanh Khanh, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi, nhất định sẽ ủng hộ tôi.”

Lăng Duy Khiết nói bằng giọng tràn đầy sự tự tin.

Biểu cảm tự tin của Lăng Duy Khiết khiến Hạ Dụng thật sự không muốn giội thêm cho anh một gáo nước lạnh. Anh tiếp xúc với quá ít phụ nữ, không hiểu nhiều về bọn họ. Nếu như anh thật sự hiểu rõ về phụ nữ thì đã không ngây thơ như thế. Anh ta chỉ biết lắc đầu thở dài một cách bất đắc dĩ: “Anh thật sự cho là như vậy à?”

“Người phụ nữ khác thì tôi không biết, nhưng Khanh Khanh thì nhất định sẽ như vậy.”

“Bởi vì cô ấy yêu cậu? Bởi vì cô ấy có lý trí à?”

Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết một cách đồng cảm. Anh ta vỗ vai anh nói: “Tin tôi đi, dựa vào sự thấu hiểu phụ nữ của tôi thì những người phụ nữ càng có lý trí, khi gặp phải những chuyện như thế này sẽ càng khủng khiếp. Cô ấy càng yêu cậu thì sẽ càng không có cách nào tha thứ cho cậu.”

“Không thể nào, vừa nãy Khanh Khanh nói rằng…”

Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng đang trò chuyện thì Khanh Khanh từ trong bếp đi ra và nói: “Có muốn gọi La Tiêu Phụng tới ăn tối không?”

“Vợ ơi, em vẫn đang còn giận anh đấy à? Anh cam đoan sau này chỉ cần đi ra ngoài cùng cô ta thì sẽ đều báo cáo với em, cam đoan…”

“Tôi thấy tốt nhất là tôi nên đi về thì hơn.”

Hạ Dụng nghe thấy lời nói của Lăng Duy Khiết, ngoài sự đồng cảm ra thì vẫn chỉ có sự đồng cảm. Anh đúng là hết thuốc chữa rồi.

Không ngờ Lăng Duy Khiết khôn khéo, sắc bén trên thương trường là vậy mà đối với phương diện tình cảm lại ngu ngơ như thế. Thẩm Khanh Khanh nói ra lời lẽ như thế thì đã không còn đơn giản chỉ là sự tức giận nữa rồi. Nếu như anh không thành tâm nhận sai, nói rõ một cách thành thật và phân rõ một giới hạn với cô thư ký nhỏ thì tình cảm của anh và Thẩm Khanh Khanh coi như xong.

“Ở lại ăn cơm rồi hãy đi.”

Từ đầu tới cuối Khanh Khanh đều không thèm nhìn Lăng Duy Khiết cái nào cả. Đau đớn tới mức trái tim như chết lặng, e rằng chính là cảm giác đó.

Thấy cách nói chuyện bình tĩnh của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, ngược lai, Hạ Dụng lại khiến anh toát mồ hôi lạnh.

Hạ Dụng nhắm mắt nhắm mũi đồng ý: “Thôi được, cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Vợ à, đã nói rồi, tối nay anh vào bếp, em đi nghỉ ngơi trước đi. Tối hôm qua em chăm sóc anh, vất vả cho em rồi. Đợi cơm chín anh sẽ gọi em dậy.”

Lăng Duy Khiết tiến lên ôm lấy vai Khanh Khanh nói một cách thân mật.

“Cũng được, vậy hai anh nói chuyện đi, em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Khanh Khanh khẽ nói, cô đẩy nhẹ Lăng Duy Khiết ra.

Nhìn Khanh Khanh đi lên lầu, Lăng Duy Khiết vội vàng lôi Hạ Dụng ngồi xuống.

“Khiết, cậu không cảm thấy vợ cậu có điều gì đó không ổn sao?” Hạ Dụng có ý tốt nhắc nhở Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết tươi cười hớn hở nói: “Có, ghen nhiều đấy, dấu hiệu tốt. Xem ra phụ nữ đôi khi cũng cần phải kích thích một chút.”

“Chỉ là ghen tuông đơn giản vậy sao? Giám đốc Lăng của tôi ơi, cậu hết thuốc chữa rồi.”

Hạ Dụng kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết. Nhìn anh đúng là chẳng có chút cảm giác nào, anh ta thở dài nói.

“Đúng vậy, trên đường về nhà có một chút, như vậy cũng tốt. Trước đây, Khanh Khanh luôn trầm tính ít nói. Chỉ trừ khi chúng tôi ở trên giường…”

Lăng Duy Khiết đang nói thì dừng lại, hình như đang hồi tưởng.

“Haizz, cậu đã cảm thấy như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Sợ rằng không ai dám tin, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân lại ngù ngờ về vấn đề tình cảm như vậy. Có lẽ đợi đến khi cậu hiểu được thì cũng đã là lúc đau đớn, hối hận nhất rồi.”

Hạ Dụng có chút hối hận khi tới góp vui. Anh ta muốn về thật rồi. Hạ Dụng có một dự cảm rằng sự bình tĩnh lúc này của Khanh Khanh chắc chắn sẽ là sự bình tĩnh trước khi xảy ra bão tố.

“Ý của cậu là Khanh Khanh không chỉ đang ghen à?”

Nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Hạ Dụng, trong lòng Lăng Duy Khiết càng cảm thấy bất an.

“Nếu như là cậu, Thẩm Khanh Khanh phản bội cậu ở bên ngoài cùng một người đàn ông khác thì cậu sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ làm như thế nào? Sẽ tin tưởng…”

“Lời này của cậu chẳng phải là dư thừa sao? Nếu như Khanh Khanh có người đàn ông khác ở bên ngoài thì chắc chắn tôi sẽ giết hắn, hơn nữa…”

Hình như Lăng Duy Khiết đã tỉnh ngộ, anh nhìn lên lầu một cách kinh ngạc.

“Cậu có thể hiểu là được, vậy nên tôi mới nói, chắc chắn Khanh Khanh không đơn giản chỉ ghen tuông, cậu phải chuẩn bị tốt các kiểu tâm lý đi.”

Hạ Dụng nhắc nhở Lăng Duy Khiết một lần nữa.

Nghe Hạ Dụng nói như vậy Lăng Duy Khiết càng cảm thấy sốt ruột bất an: “Chuẩn bị tâm lý kiểu gì? Dũng, cậu có kinh nghiệm về phụ nữ hơn, cậu nói xem Khanh Khanh sẽ làm gì?”

“Không biết, Thẩm Khanh Khanh là vợ của cậu, cậu không đến mức không hiểu một tí gì đấy chứ?”

Hạ Dụng xòe hai tay ra, làm bộ dạng bất đắc dĩ.

Lăng Duy Khiết chợt thốt lên. Năm năm trước, Khanh Khanh đột nhiên mất tích khiến anh sợ hãi trong lòng. Vậy nên đây vẫn là vấn đề mà anh lo lắng nhất: “Bỏ nhà ra đi?”

Hạ Dụng giúp Lăng Duy Khiết đưa ra một biện pháp: “Vậy thì cậu phải cẩn thận hơn. Phụ nữ một khi cố chấp thì rất khó đối phó. Như vợ cậu, thuộc loại người có lý trí, một khi quyết định thì sợ rằng chín trâu cũng không kéo lại nổi đâu. Tốt nhất là cậu nên dỗ dành, nhất là chuyện về cô thư ký, cần phải nói một cách thẳng thắn, rõ ràng. Đây là cách đảm bảo nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK