“Tiêu Lương, có chuyện này không?” Phó thị trưởng Tôn quay người lại, chất vấn Hồ Tiêu Lương ở bên trong.
“Tôn Huy, em không nhàm chán như vậy, cũng không có thời gian rảnh rỗi vậy, tổng giám đốc Lăng không bảo vệ nổi người phụ nữ của mình lại đi đến tìm em, đạo lý ở đâu ra vậy.” Hồ Tiêu Lương uyển chuyển bước tới, hỏi vặn lại Lăng Duy Khiết với ánh mắt khiêu khích.
“Hồ Tiêu Lương, nếu như cô thật sự có can đảm vậy thì nói hết mọi việc cô từng làm cho phó thị trưởng Tôn nghe đi.” Lăng Duy Khiết nổi giận đùng đùng, sự nham hiểm của người đàn bà này quả không tầm thường, bất luận thế nào anh cũng không để Hồ Tiêu Lương giở trò với một người đường đường là phó thị trưởng. Cho nên liền quay sang nói với phó thị trưởng: “Phó thị trưởng Tôn, chẳng lẽ ông rất có hứng thú với tội phạm giết người ư?”
“Lăng Duy Khiết, cậu láo xược quá đấy, có thế nào thì tôi cũng là thị trưởng, sao cậu lại nói chuyện với một thị trưởng như vậy?” Thị trưởng Tôn nổi điên lên trách mắng Lăng Duy Khiết.
“Phó thị trưởng Tôn, ông hiểu nhầm rồi, người tôi nói đến là cô ta? Sáu năm trước sau khi cô ta lấy bố tôi đã thông đồng với bác sĩ mưu hại bố tôi. Bây giờ cô ta vì muốn hủy chứng cứ không những bắt cóc vợ tôi, thậm chí cả bác sĩ cùng phạm tội sáu năm về trước cũng bốc hơi luôn rồi.” Lăng Duy Khiết cười, đúng như Hạ Dụng nói, dân không đấu lại được quan, cho nên, nếu như có thể anh cũng không muốn đắc tội với vị phó thị trưởng Tôn này, bởi vậy anh lại tiếp lời: “Phó thị trưởng Tôn, tôi tuyệt đối không phải vui miệng mà nói ra, nếu không có chứng cứ tôi cũng không thể nói như vậy. Vài ngày trước, cô ta nói dối đứa con gái là của bố tôi, tôi đành thông qua giám định DNA, xác định….”
“Lăng Duy Khiết, đủ rồi, anh đừng ngậm máu phun người, không sai, sáu năm trước tôi lấy bố anh, nhưng đó là bị bố anh ép, hơn nữa mặc dù chúng tôi kết hôn nhưng luôn luôn ngủ riêng.” Dường như Hồ Tiêu Lương đang sợ hãi điều gì đó, vội vàng lớn giọng đáp trả Lăng Duy Khiết.
“Phó thị trưởng Tôn, ông tin không?” Lăng Duy Khiết quay hướng nhắm về phía phó thị trưởng Tôn, lúc này có lễ ông ấy có thể giúp đỡ.
“Các người rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?” Phó thị trưởng Tôn mặt mày tái nhợt, mặc dù tình nhân không phải là vợ, không cần thiết hỏi về xuất thân, nhưng nếu như thật sự giống như những gì Lăng Duy Khiết nói kia thì ông ta chẳng phải là dùng đồ cũ người khác vứt đi hay sao? Vậy thì mất mặt quá rồi.
Hồ Tiêu Lương mặt biến sắc, đi đến kéo cánh tay của phó thị trưởng Tôn, giọng điệu như thể oan ức lắm: “Tôn Huy, anh đừng tin anh ta, mười năm trước, em với anh ta là người yêu, nhưng sau đó chúng em chia tay rồi, chẳng qua anh ta ôm hận trong lòng. Bây giờ lại thấy em với anh ở bên nhau nên sinh ra đố kị, anh ta đang phỉ báng em, Tôn Huy, anh không được tin anh ta.”
“Hồ Tiêu Lương, tôi không có hứng thú phỉ báng cô, tôi càng hối hận lúc đầu đã quen biết cô. Bây giờ chỉ cần cô trả Khanh Khanh lại cho tôi thì chuyện này tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện cô mưu hại bố tôi, tôi đã có đầy đủ bằng chứng xác thực rồi, tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý.” Ánh mắt Lăng Duy Khiết sắc lạnh, anh không tin vị phó thị trưởng Tôn lại ngu ngốc như vậy, người phụ nữ bên cạnh là loại thế nào cũng nhìn không rõ.
“Lăng Duy Khiết, cậu to gan lắm, lại dám trước mặt tôi uy hiếp người của tôi, cậu thực quá coi thường luật pháp rồi.” Phó thị trưởng Tôn, tức giận chỉ tay về phía Lăng Duy Khiết.
“Uy hiếp, phó thị trưởng Tôn, ông cảm thấy…..” Lăng Duy Khiết khó tin nhìn Tôn Huy, còn tưởng rằng ít nhất ông ta cũng có thể nhìn rõ ràng, không ngờ, ông ta quả thực là một người ngu ngốc.
“Chẳng lẽ không phải sao? Lăng Duy Khiết, đừng ỷ vào việc cậu là doanh nhân, có chút tài sản thì có thể muốn làm gì thì làm, hôm nay tôi phải khiến cậu biết thân biết phận.” Phó thị trưởng Tôn nói rồi cầm điện thoại báo cảnh sát.
Nếu như Lăng Duy Khiết khôn khéo, thì anh có thể xin lỗi rồi lập tức rời đi sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng lần này đầu óc anh như thể có vấn đề vậy, không những không đi mà ngược lại còn đối đầu trực tiếp với phó thị trưởng Tôn.
Lăng Duy Khiết đối đầu với phó thị trưởng Tôn, giữa đêm hôm bị lôi tới đồn cảnh sát, theo ý của phó thị trưởng Tôn, anh phải bị tạm giữ nửa tháng. Anh không ngờ tên họ Tôn đó lại ngu dốt như vậy, lần này không những không cứu được Khanh Khanh, ngược lại còn khiến bản thân bị nhốt vào đây.
Hạ Dụng vẫn luôn đợi tin tức của Lăng Duy Khiết, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì, có chút lo lắng gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết lại phát hiện anh đã tắt máy.
Càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, quyết định đi xem sao, nhưng lúc anh ta đuổi đến chỗ Hồ Tiêu Lương không nhìn thấy xe của Lăng Duy Khiết, ngược lại nhìn thấy xe của phó thị trưởng, cảm thấy có chuyện chẳng lành, liền ở im ở đó đợi, một mạch tới sáng ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy phó thị trưởng Tôn rời đi mới đi tìm Hồ Tiêu Lương.
“Cô Lương, xin hỏi tối qua Lăng Duy Khiết có đến tìm cô không?” Hạ Dụng mềm mỏng hỏi.
“Anh đến tìm Lăng Duy Khiết à? Hay là tìm Thẩm Khanh Khanh?” Nhìn thấy Hạ Dụng Hồ Tiêu Lương mặt mày hớn hở.
“Cả hai người, Cô Lương, nếu như cô biết tung tích của Thẩm Khanh Khanh thì xin cô hãy nói cho tôi biết?” Hạ Dụng cúi thấp người đáp.
“Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần Lăng Duy Khiết đồng ý điều kiện của tôi, chỉ cần anh ta và Thẩm Khanh Khanh ly hôn, anh ta sẽ có thể gặp Thẩm Khanh Khanh ngay tức khắc.” Hồ Tiêu Lương nói rồi đóng sập cửa lại.
“Đợi đã…” Hạ Dụng muốn hỏi cô ta xem tối qua Lăng Duy Khiết có từng tới đây không, không ngờ người phụ nữ này lại đột ngột tức giận mà đóng cửa lại như vậy, đang định giơ tay lên gõ cửa không ngờ cửa lại mở ra.
“Lăng Duy Khiết tối qua uy hiếp phó thị trưởng, bị cảnh sát bắt đi rồi, tôi nghĩ có lẽ trong vòng hai tuần tới anh ta cũng không thể ra ngoài đâu. Nếu như anh là bạn của anh ta thì khuyên anh ta chút đi, chỉ cần anh ta đồng ý với điều kiện của tôi thì cái gì cũng có thể thương lượng, thậm chí anh ta cũng có thể lập tức được thả.” Hồ Tiêu Lương đắc ý nói.
“Hồ Tiêu Lương, cho dù nói thế nào thì cô cũng từng yêu Lăng Duy Khiết, bất kể anh ấy đã nói gì, làm gì thì nể tình cũ cô cũng không nên bắt nhốt anh ấy vào chứ.” Mặc dù là lần đầu tiên Hạ Dụng đối mặt trực tiếp với Hồ Tiêu Lương nhưng cái thái độ hung hăng này của cô ta đã khiến anh ta chịu không nổi nữa rồi.
“Tôi nói rồi, là anh ta uy hiếp phó thị trưởng, không liên quan tới tôi, tôi khuyên anh mau đi khuyên anh ta đi. Ôi, phá tôi cả buổi tối, tôi phải nghỉ ngơi, chào anh.” Hồ Tiêu Lương giơ tay vươn vai trước mặt Hạ Dụng, dường như cố tình muốn để lộ hai bầu ngực, nhưng không ngờ Hạ Dụng đến liếc cũng không thèm liếc đã quay người rảo bước rời đi.
Hạ Dụng vội vàng tới đồn cảnh sát nhưng chẳng ngờ lại không thể đưa Lăng Duy Khiết ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ được gặp anh một lần.
“Duy Khiết, rốt cuộc cậu đã làm gì? Sao lại để bị bắt vào đây? Tại sao cậu không thể nhịn một chút chứ?” Hạ Dụng thật sự rối lắm rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích của Khanh Khanh, mà Lăng Duy Khiết thì lại ở đây, hai vợ chồng đều mất đi sự tự do, mà trong nhà còn có hai đứa trẻ cần phải chăm sóc nữa.
“Hạ Dụng, đừng nói nữa, tôi phải ra ngoài, tôi phải đi tìm Khanh Khanh, không thể ở lại đây được.” Lăng Duy Khiết buồn bực, gặp phải tên phó thị trưởng ngu dốt kia thật là đen đủi, nhưng bây giờ không thể lãng phí thời gian thêm nữa, vợ rất quan trọng.
“Tôi đã nói rồi, nhưng bọn họ nói đây là lệnh của phó thị trưởng Tôn, bọn họ không dám làm trái, nhưng mà cậu yên tâm, bọn họ nói chỉ nhốt cậu nửa tháng………..” Hạ Dụng đang nói thì chuông điện thoại vang lên.
“Hạ Dụng, tôi là Ngô Chí, rạng sáng hôm nay có người phát hiện xác của vị viện trưởng Hà đó ở một nhà máy bỏ hoang, nhưng không phát hiện ra Thẩm Khanh Khanh. Bây giờ chúng tôi đang điều tra thêm, đồng thời điều tra kỹ xung quanh khu nhà máy này phát hiện trên đường ở ngoài nhà máy có rất nhiều vết máu, đã thu thập đem đi kiểm tra rồi, anh….”
“Không phải, có điều, cảnh sát đã tìm ra thi thể của viện trưởng Hà đó….”
“Khanh Khanh đâu? Anh nói cho tôi biết đi, Khanh Khanh không sao đúng không? Có phải bọn họ đã cứu Khanh Khanh rồi không? Mau nói đi, Hạ Dụng, cậu mau nói đi….” Nghe thấy viện trưởng Hà đó đã chết, Lăng Duy Khiết như sắp phát điên tới nơi.
“Duy Khiết, cậu bình tĩnh đi đã, Khanh Khanh không sao, bọn họ không thấy Khanh Khanh cho nên cậu không cần lo lắng, cậu cứ yên tâm ở lại đây, tôi qua đó xem thế nào.” Hạ Dụng thấy lòng mình nặng trĩu như thể bị hàng ngàn tảng đá đè nén vậy.
Ban nãy Hồ Tiêu Lương vẫn còn dương dương tự đắc, liệu có phải tất cả đều là do cô ta sắp xếp, vậy còn Khanh Khanh? Cô ấy ở đâu? Hồ Tiêu Lương cũng giết cô ấy rồi à?
“Không được, tôi phải ra khỏi đây, cho dù có có bắt tôi, có phạt tôi thì tôi cũng phải ra khỏi đây.” Lăng Duy Khiết nói xong liền chạy thẳng ra ngoài nhưng lại bị cảnh sát bên ngoài bắt quay lại.
Nhìn Lăng Duy Khiết lại bị áp giải quay về, Hạ Dụng rất tức giận nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, cho nên anh ta nghiêm túc dặn dò Lăng Duy Khiết: “Duy Khiết, tôi đi qua đó xem trước, cậu đợi ở đây, nhất định phải bình tĩnh lại, có tin tức tôi sẽ lập tức gọi điện cho cậu.”
“Hạ Dụng, gọi điện thoại cho con trai tôi, bọn chúng nhất định có thể tìm thấy Khanh Khanh, nhất định sẽ tìm được….” Lăng Duy Khiết như mất hết lý trí, anh muốn ra ngoài nhưng lại không đi nổi, anh đã từng thề với trời rằng nếu như Khanh Khanh có gặp điều gì ngoài ý muốn thì cho dù có là phó thị trưởng anh cũng sẽ khiến ông ta sống không bằng chết.
“Tôi biết, Duy Khiết, cậu nhất định không được hành động theo cảm tính, bây giờ tôi sẽ đi.” Hạ Dụng gật đầu, lúc này điều mà anh ta có thể làm chỉ là cầu nguyện rằng sẽ nhanh chóng tìm ra Khanh Khanh. Nếu như Duy Khiết nói Lâm Lâm và Duệ Duệ có cách vậy anh ta chỉ đành thử vậy.
Hạ Dụng vừa lái xe đến nơi xảy ra vụ án vừa gọi điện cho Lâm Lâm và Duệ Duệ, “Lâm Lâm, bố con tối qua gặp một số chuyện ngoài ý muốn bị bắt giữ rồi, mẹ con cũng mất tích rồi, hai anh em các con có cách gì tìm được mẹ Khanh Khanh không?”
“Chú Dụng nói gì cơ? Bị bắt cái gì? Mẹ con tại sao lại mất tích?” Lâm Lâm và Duệ Duệ kinh ngạc hét lớn lên trong điện thoại.
“Thế này đi, Lâm Lâm Duệ Duệ, các con bình tĩnh đã, để chú Phúc đưa các con đến đồn cảnh sát trước, bố các con đang ở đó, các con có gì thắc mắc cứ hỏi bố. Chú đi làm chút chuyện trước.” Hạ Dụng có chút lo lắng, hai đứa trẻ này thật sự có thể giúp gì sao? Ngộ nhỡ không giúp được gì hay là cũng mất tích thì phải làm sao?
“Lâm Lâm, chúng ta đi.” Duệ Duệ vừa tắt máy liền lập tức dắt Lâm Lâm chạy vào phòng, bọn chúng nhất định phải mang trang bị đi cứu bố, sau đó lại cùng nhau đi tìm mẹ.
“Đều tại em, anh đã nói rồi mà, gắn một cái máy theo dõi trên người mẹ vậy thì sẽ càng dễ tìm người rồi, em cứ không chịu đồng ý.” Lâm Lâm tức giận nói.
“Đừng phí lời nữa, động tác nhanh lên, có thể cầm gì theo thì cầm hết, em sẽ mau chóng tìm ra nơi cuối cùng mẹ gặp chuyện.” Duệ Duệ đeo bao lô của mình lên, đừng nghĩ nó nhỏ, nhưng khi nó mở rộng có thể đựng được rất nhiều đồ, trừ súng ra, đương nhiên mấy đồ này cũng không khó tìm, trước mắt thì điều khó nhất là tìm mẹ.
“Đi.” Lâm Lâm cũng đeo ba lô ra phía sau, hai anh em trang bị đầy đủ đi ra cửa, nhưng còn chưa ra khỏi phòng khách đã bị chú Phúc gọi quay lại.
“Chúng ta đi tìm hồ ly tinh hay đi tìm bố?” Lâm Lâm bị túm quay lại, nhìn ra cửa đang nghĩ xem làm sao để ra ngoài mà không bị phát hiện.