Buổi tối hôm đó, dưới những cuộc gọi giục giã liên hồi của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh không thể ru hai đứa nhỏ ngủ tiếp được. Tuy chỉ cách một bức tường nhưng đối với Khanh Khanh mà nói như thể cách cả chân trời. Lúc cô trở về căn phòng kế bện, hình như Lăng Duy Khiết vẫn chưa ngủ.
“Anh vẫn chưa ngủ à?” Khanh Khanh cầm đồ ăn khuya đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
“Hạ Dụng đưa em về à?” Lăng Duy Khiết hơi nhíu mày lại, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Từ khi nào mà Khanh Khanh với Hạ Dụng lại có tình cảm tốt như vậy cơ chứ?
“Ừ, anh ăn chút gì đi.” Khanh Khanh chỉ đáp một tiếng rồi lập tức đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì Lăng Duy Khiết đã rời giường ngồi ăn khuya.
“Vợ ơi, có phải em không đồng ý với anh chuyện gì không?” Thấy Khanh Khanh đi ra. Lăng Duy Khiết bèn lên tiếng hỏi những nghi hoặc bị dằn xuống đáy lòng.
Khanh Khanh lên giường, quay mặt vào trong rồi lí nhí nói: “Muộn rồi, em ngủ trước đây.”
“Có chuyện gì thì em cứ nói đi, cứ buồn bực như vậy mãi em không thấy khó chịu à?” Lăng Duy Khiết thấy bộ dạng của Khanh Khanh như thế thì càng chắc chắn thêm.
“Anh vẫn muốn trả thù sao?” Thấy Lăng Duy Khiết gặng hỏi nhiều lần. Khanh Khanh vốn không ngủ được bèn ngồi dậy nói.
“Đó là lẽ dĩ nhiên, đợi hơn hai mươi năm, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, tất nhiên là phải báo thú chứ.” Lăng Duy Khiết không suy nghĩ mà đáp lại ngay.
“Vậy tại sao anh lại trả thù lên người La Tiêu Phụng chứ, em cũng là con gái của La Mị Quỳnh, anh có thể tìm em để trả thù đấy.” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, rầu rĩ không vui nói.
“Không phải anh từng nói rồi sao, em khác. Huống hồ bà ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ dù chỉ một ngày. Tại sao? Tại sao em cứ luôn khăng khăng cố chấp chuyện này với anh như vậy?” Lăng Duy Khiết thả món tráng miệng ở trong tay ra, vô cùng ảo não đáp lại.
“Em không muốn khăng khăng cố chấp chuyện này với anh, Duy Khiết, nếu em cầu xin anh đừng trả thù thì anh có thể từ bỏ không? Coi như là vì em, vì con chúng ta, có được không?” Khanh Khanh đỏ mắt chờ mong nhìn Lăng Duy Khiết, chỉ cần anh nói có thể thì cô lập tức dẫn anh qua phòng bên cạnh, chỉ cần anh có thể từ bỏ việc trả thù thì cô sẽ không tính toán chuyện gì nữa.
Không ngờ rằng Lăng Duy Khiết lại biến sắc, anh đi đến cạnh giường lạnh lùng nói: “Em đang có ý gì vậy Khanh Khanh? Em đang dùng con và bản thân để uy hiếp anh sao?”
Câu nói này của Lăng Duy Khiết như chiếc chùy sắt nện thật mạnh vào trái tim của Khanh Khanh. “Uy hiếp!” Vậy mà anh lại nói ra những lời này, vậy mà anh lại cho rằng cô dùng tình yêu và tình thân để uy hiếp anh. Là do cô đã ôm hy vọng quá lớn vào anh, là do cô đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng Lăng Duy Khiết.
“Vì thế anh muốn kết hôn với La Tiêu Phụng đúng không?” Khanh Khanh nhắm mắt lại, trong lòng vẫn luôn đấu tranh, bỏ đi, ở lại, bỏ đi, ở lại…
“Sao em biết được?” Lăng Duy Khiết vừa nghe thì ánh mắt lập tức lạnh lại, chuyện kết hôn với La Tiêu Phụng này ngay cả Hạ Dụng còn không biết, cô nghe được từ đâu cơ chứ.
Cứ ngỡ rằng Lăng Duy Khiết sẽ tìm lý do nào đó để giải thích một chút, lại không ngờ rằng ngay cả giải thích anh cũng không nói mà còn hỏi ngược lại cô.
“Duy Khiết, đây chính là thái độ của anh sao? Nếu như… Nếu như anh cứ khăng khăng muốn kết hôn với La Tiêu Phụng, thế thì… Thế thì chúng ta ly hôn đi, miễn cho anh phạm phải tội trùng hôn, cũng miễn cho anh làm tổn thương Tiêu Phụng. Tuy rằng cô ta là con gái kẻ thù của anh, nhưng cũng là em gái của em.” Khanh Khanh đớn đau nói.
“Bây giờ em lại muốn lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp anh sao? Thẩm Khanh Khanh, thì ra em là người phụ nữ như vậy, thì ra em là người phụ nữ như vậy…”
Ánh mắt “khinh bỉ” này của Lăng Duy Khiết đã làm Khanh Khanh tổn thương sâu sắc, lời nói lạnh băng của anh như từng nhát dao sắc lẻm, khiến cho Khanh Khanh thương tích đầy mình.
“Đúng thế đây, em chính là người phụ nữ như vậy, Lăng Duy Khiết, nếu đã đến mức này, trời vừa sáng chúng ta lập tức ly…”
“Câm miệng lại, không cho phép em nhắc đến hai chữ kia nữa, anh đã nói với em từ trước rồi, cả đời này em cũng đừng hòng mơ như thế.” Lăng Duy Khiết quát to.
“Lăng Duy Khiết, nếu như hôm nay em muốn kết hôn với người khác, anh sẽ…”
Không đợi Khanh Khanh nói xong thì Lăng Duy Khiết đã nổi trận lôi đình nói: “Tất nhiên là không được.”
“Điều gì mình không muốn thì đừng bắt người khác phải chấp nhận. Anh suy nghĩ cho kỹ lại đi, em hy vọng anh có thể đưa ra được sự lựa chọn của mình. Mặc kệ lễ cưới của các người là thật hay giả thì em cũng không thể chấp nhận được việc chồng của mình có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác, chứ nói chi là chuyện cử hành lễ cưới như vậy. Xin lỗi, em đến phòng khác ngủ.” Khanh Khanh nói xong thì cầm quần áo của mình lên định bỏ đi.
“Thẩm Khanh Khanh, em đứng lại đó cho anh, em không thể cứ mỗi lần có chuyện là giở cái trò này ra.” Lăng Duy Khiết đã không thể nhịn được nữa, trên nắm tay siết chặt kia nổi đầy gân xanh gân tím, trên gương mặt đẹp trai kia cũng đan xen xanh đỏ.
“Em chỉ hy vọng chúng ta sẽ bình tĩnh lại một chút, huống hồ trên người anh toàn là mùi rượu, em ngửi thấy khó chịu.” Khanh Khanh bận bịu cả ngày, thật sự rất mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng Lăng Duy Khiết say rượu cứ khăng khăng gây sự như thể không chịu thả cô đi.
“Sao nào? Tên ngoại quốc kia vừa đến mà em đã bắt đầu chán ghét anh rồi. Mùi rượu thì làm sao? Làm gì khiến em thấy không thoải mái hả?” Khanh Khanh càng nói thì Lăng Duy Khiết càng khó chịu, bởi vậy lúc Khanh Khanh mở cửa, anh đã lao đến giữ chặt lấy tay Khanh Khanh lại rồi nổi giận đùng đùng cặn vặn.
“Anh đúng là ngang ngược bất chấp lý lẽ, em không muốn cãi nhau với anh, anh đi nghỉ ngơi trước đi, chờ khi nào anh tỉnh rượu rồi, chúng ta nói chuyện lại sau.” Khanh Khanh dùng sức muốn gỡ tay Lăng Duy Khiết ra.
Động tác này đối với Lăng Duy Khiết mà nói thì không khác nào thêm dầu vào lửa, hai mắt anh bốc lửa, lập tức kéo tay Khanh Khanh vào trong phòng.
“Duy Khiết, anh buông tay em ra, anh làm em đau đấy.” Khanh Khanh giãy dụa, cô thật sự không muốn cãi nhau với anh vào lúc này, càng không muốn ồn ào rồi kết thúc trong đau buồn. Có câu nói gặp nhau vui vẻ, chia tay êm đềm, cô hy vọng bọn họ sẽ như vậy.
“Đau, em đấy, em có biết cái gì gọi là đau không? Em thử sờ xem chỗ này của anh…” Lăng Duy Khiết tựa như tức giận đến nỗi mất đi lý trí, anh kéo tay Khanh Khanh đặt lên lồng ngực của mình.
“Anh đừng có mượn rượu làm loạn, anh nghĩ chỉ mỗi anh đau lòng thôi à, anh có từng nghĩ đến khi em nghe thấy anh chấp nhận kết hôn với La Tiêu Phụng thì đã có cảm giác thế nào không? Anh có từng nghĩ tới khi anh nói lễ cưới đều để cô ta quyết định ấy thì em đã có cảm giác gì không? Lăng Duy Khiết, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ? Năm năm trước, em đã từng cho rằng anh là một người đàn ông tốt, biết dịu dàng, săn sóc, biết cách tôn trọng người khác, nhưng bây giờ thì sao?” Khanh Khanh tức giận rút tay về, khóc lóc gào thét.
Anh biết đau lòng, lẽ nào cô thì không? Cô chẳng qua chỉ muốn bỏ đi chứ không có tìm đàn ông khác ở ngoài mà anh đã như vậy, nếu cô thật sự tìm đàn ông khác thì anh có giết cô không đây?
Tại sao luôn là như vậy? Tại sao anh lại không thể đứng trên lập trường của cô để suy nghĩ thử, thật sự hận thù còn quan trọng hơn cả tình yêu cùng con cái sao?
“Em… Làm sao em biết được?” Lăng Duy Khiết ngơ ngác nhìn Khanh Khanh đang phẫn nộ, ấp úng hồi lâu mới thốt nên lời.
“Làm sao em biết được? Vậy mà anh lại hỏi làm sao em biết được? Lăng Duy Khiết, lẽ nào anh vẫn muốn lừa em sao? Không phải anh lại định nhốt em lại để cách ly em với thế giới bên ngoài đấy chứ? Không phải anh lại định làm thế chứ?” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, anh lúc này không còn là chồng cô nữa, mà tựa như kẻ giết người đang cầm dao nhọn muốn phanh thây bầm thịt cô ra. Nhưng quả thật, anh của lúc này đang làm những chuyện tàn nhẫn giống thế.
“Anh không có, anh chỉ muốn đưa em về Italy, chờ sau khi lễ cưới kết thúc anh sẽ giải thích rõ ràng cho em nghe, đến lúc đó thù lớn đã trả, chúng ta lại là người một nhà…” Lăng Duy Khiết đáp lại rõ ràng, không hề che giấu chút nào.
Nghe thấy Lăng Duy Khiết thật sự không định nói cho cô biết thì Khanh Khanh tuyệt vọng hét lên với anh: “Đủ rồi, Lăng Duy Khiết, vợ cùng con trong lòng anh cũng không sánh nổi với thù hận sao?”
“Anh phải nói thế nào em mới hiểu đây, không có lễ cưới nào cả, sở dĩ đồng ý với cô ta chỉ là vì muốn trả thù mà thôi, đây chỉ là một kế hoạch, em có hiểu hay không?” Lăng Duy Khiết lắc lắc Khanh Khanh, tựa hồ muốn lắc cô tỉnh táo lại vậy.
“Em không hiểu, mặc kệ hôn lễ này là thật hay giả, anh đã đồng ý sẽ tổ chức lễ cưới với cô ta.” Khanh Khanh lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Duy Khiết nói: “Duy Khiết, anh có từng nghĩ đến cô ta cũng là em gái của em, hơn nữa em cũng là kẻ thù của anh. Mẹ chồng, bố chồng đều không có, tại sao anh còn cố tình trả thù? Lẽ nào người đã chết còn quan trọng hơn người vẫn đang sống sao?”
“Tất nhiên là quan trọng, bởi vì bà ta mà anh mất mẹ, mất gia đình, bởi vì bà ta mà anh không có tuổi thơ, bởi vì bà ta mà hạnh phúc thuở thiếu thời của anh cũng tan biến. Nỗi oán hận này đã chôn trong lòng anh hơn hai mươi năm, anh không được trả thù hay sao?”
Lăng Duy Khiết của bây giờ đã hoàn toàn bị cồn rượu khống chế, có lẽ mai tỉnh lại anh cũng không nhớ được bản thân mình từng nói những gì.
“Vậy anh trả thù đi, em với con về Italy.” Khanh Khanh biết nhiều lời vô ích, chỉ lạnh lùng đáp một câu.
“Không được, đứa nhỏ này anh cũng có phần, cho dù em muốn đi thì đứa bé cũng phải ở lại, đây là con của Lăng Duy Khiết anh.” Hai tay của Lăng Duy Khiết nắm rất chặt, cho dù Khanh Khanh có giãy giụa thế nào cũng không thể giãy ra được.
“Nếu như đây không phải là con trai của anh thì sao?” Sắc mặt của Khanh Khanh tái nhợt, biết rõ anh chỉ nói nhảm nhưng vẫn không tài nào dằn xuống cơn giận này.
“Thẩm Khanh Khanh, em nói cái gì?” Trong đầu Lăng Duy Khiết nổ ầm một cái, câu nói “con không phải của anh” chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Khanh Khanh mắt thấy sắc mặt của Lăng Duy Khiết biến thành màu đen, trong lòng biết không nên giận hờn mà nói ra câu này, nhưng đã chậm rồi.
Khanh Khanh không nói lời nào, nhưng Lăng Duy Khiết lại nổi điên lên: “Người đàn ông hồi trước ở cùng với em về nước rồi đúng không?”
“Không phải, đúng là hôm nay James mới về, Duy Khiết, em mệt quá, không muốn nói thêm gì nữa cả, ngày mai chúng ta lại nói tiếp nhé.” Bụng của Khanh Khanh bỗng nhiên đau âm ỉ, cô biết là do tâm trạng của mình ảnh hưởng đến thai nhi nên lùi về sau một bước nói.
“Không, hôm nay em nhất định phải nói cho ra lẽ với anh, chẳng trách gần đây em luôn tránh né anh? Chẳng trách lúc trước anh nói không muốn con em liền đồng ý ngay, chẳng trách…”
Khanh Khanh không muốn để ý tới người đàn ông này nữa, bực bội cắn phập xuống tay anh. Lăng Duy Khiết không ngờ rằng Khanh Khanh sẽ dùng đến chiêu này nên theo bản năng thả lỏng tay ra.
Khanh Khanh nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, không đợi Lăng Duy Khiết phản ứng lại đã lập tức chạy ra ngoài.
Cô không chạy sang phòng bên cạnh, như thế sẽ bị lộ hai đứa nhỏ nên cô chạy sang một hướng khác. Lúc Lăng Duy Khiết đuổi theo đã thấy cô ở ngã rẽ, nhưng lúc chạy đến thì thấy người đâu nữa, chỉ thấy thang máy di động lên xuống, anh không nghĩ ngợi gì nhiều đã ấn thang máy bước vào.
Đi ra đến bên ngoài cũng không thấy người, lại chạy ra hỏi lễ tân mới biết được người chưa rời đi, anh biết đã trúng kế của Khanh Khanh rồi. Trong đầu anh hiện ra Thẩm Hạo Trự với James nhưng cô lễ tân lại không chịu tiết lộ.
Lăng Duy Khiết buồn bực gọi điện cho Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự vừa thấy số điện thoại đã thẳng thừng nhấn từ chối khiến Lăng Duy Khiết phát cáu, chỉ đành đến quầy lễ tân hỏi phòng của Thẩm Hạo Trự.
Nhân viện lễ tân vô cùng khó xử, nhưng khi ngửi lấy mùi rượu nồng trên cơ thể Lăng Duy Khiết, bọn họ lại lo lắng không thôi. Cuối cùng họ vẫn quyết định gọi điện thoại về phòng Thẩm Hạo Trự để trưng cầu ý kiến.
“Thẩm Hạo Trự, anh dám tắt điện thoại của tôi à, dù có lật tung cả cái khách sạn này lên tôi cũng phải tìm cho ra Khanh Khanh.” Điện thoại vừa kết nối, Lăng Duy Khiết đã lập tức quát to.