“Bà chủ, cô La, phiền hai người ngồi xuống trước chờ chút được không? Tôi đi gọi điện cho cậu chủ.” Chú Phúc vô cùng bất lực, đành phải gọi điện cho Lăng Duy Khiết.
“Chú Phúc, không phải chú nói A Khiết và Khanh Khanh đi du lịch rồi sao?” Chú Phúc vừa cầm ống nghe lên thì La Mị Quỳnh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy… Hình… hình như họ đã ra nước ngoài rồi. Coi kìa, tôi đã già đến hồ đồ rồi.” Bàn tay đang chuẩn bị quay số của chú Phúc khựng lại, chú vội vàng gác điện thoại.
Hồ Tiêu Lương mỉa mai: “Ra nước ngoài rồi? Chú Phúc, chú thật là không có tài nói dối. Sáng sớm nay tôi vừa mới gặp bọn họ. Hơn nữa hôm nay là giao thừa, bọn họ sẽ đi sao?”
“Họ thật sự đã đi nước ngoài rồi, chuyến bay hai giờ chiều nay. Hình như là đi… Ý.” Trong lúc cấp bách chú Phúc nhanh trí nói.
“Tôi không cần biết anh ấy có nhà hay không. Họ La kia, bà cút ngay ra ngoài cho tôi, đây là nhà tôi.” Hồ Tiêu Lương bước lên trước túm lấy La Mị Quỳnh, lôi bà ta ra ngoài.
“Buông ra. Đồ giết người! Mày giết chết Kiến Hoa rồi còn có tư cách gì mà sống ở đây. Người nên cút là mày đó…” La Mị Quỳnh tức giận túm lấy mái tóc dài của Hồ Tiêu Lương. Hai người vừa giằng co vừa hét.
Chú Phúc đứng đó, không biết nên làm sao. Đám vệ sĩ đứng đó, cũng không biết phải làm gì. Tuy Lăng Duy Khiết là ông chủ, nhưng bọn họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chứ không hề có nhiệm vụ xử lý mấy chuyện phụ nữ đánh nhau này.
Vệ sĩ liếc nhìn chú Phúc một cái, mấy người lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Sau khi ra khỏi đó, chú Phúc gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết.
“Cậu chủ, chuyện đó… Bà chủ về nhà rồi, bây giờ đang cãi nhau với cô La ở trong nhà.”
Chú Phúc không dám nói hai người phụ nữ đang đánh nhau, chỉ tế nhị nói là đang cãi nhau.
“Mặc kệ bọn họ đi. Chú Phúc, chú bận rộn cả năm cũng mệt rồi, cứ an tâm đón Tết đi.” Vì mọi người đều đang ở đó nên Lăng Duy Khiết cũng không tiện nói nhiều.
Nhận được yêu cầu của Lăng Duy Khiết, chú Phúc vẫy vẫy tay với vệ sĩ, ra hiệu mọi người có thể đi rồi, không cần để ý đến hai người phụ nữ đang đánh nhau đó nữa.
“Chú Phúc, thật sự mặc kệ bọn họ sao? Hai người phụ nữ trong ấy hẳn là đánh nhau rồi đó.” Nhóm vệ sĩ quay đầu lại nhìn, đàn bà mà đánh nhau thật đáng sợ, mấy tiếng thét đó cũng thật kinh dị.
“Phụ nữ đánh nhau, đàn ông chúng ta cũng không giúp được gì. Mọi người cùng nhau đến ăn bữa tất niên đi. Cậu chủ đã dặn rồi, năm nay vất vả cho mọi người rồi, năm mới ai cũng sẽ có lì xì”. Chú Phúc hớn hở nói.
Bữa tất niên tối nay, cậu chủ cũng đã sắp xếp cả rồi. Cậu chủ mời đầu bếp của nhà hàng lớn đến làm bữa, mọi người ai cũng có lì xì.
Tiếng thét của hai người phụ nữ trong phòng khách lúc này càng to hơn. La Tiêu Phụng ở trên tầng nghe thấy tiếng thét chói tai đó liền mở cửa, phát hiện mẹ mình với một người phụ nữ khác đang lăn lộn trên thảm trải sàn, cào cấu, xông vào nhau.
“Mẹ! Mau buông mẹ tao ra.” Dù hận đến thế nào đi nữa thì đó cũng là mẹ của mình, khi có người ngoài, người một nhà trước sau vẫn là người một nhà, cô vẫn sẽ bảo vệ mẹ mình.
“Hai mẹ con vô liêm sỉ chúng mày, cút ra khỏi nhà tao. Đây là nhà của Hồ Tiêu Lương tao.” Bị La Tiêu Phụng tách ra, Hồ Tiêu Lương chỉ về phía cửa, tức giận quát.
“Họ Hồ kia, mày nói cho rõ nhé. Con gái tao mới là người của nhà họ Lăng, mày là cái thá gì, người nên cút là mày đó.” La Mị Quỳnh không chịu lép vế nói.
“Chú Phúc, chú Phúc, chú đuổi hai mẹ con không biết xấu hổ này đi!” Hồ Tiêu Lương không thèm đôi co với hai mẹ con La Mị Quỳnh nữa, chỉnh lại quần áo xộc xệch, vừa đi lên tầng vừa gọi chú Phúc.
“Mày mới là loại đàn bà không biết xấu hổ!”
La Mị Quỳnh vừa gào vừa đuổi theo lên.
Hồ Tiêu Lương đến trước phòng ngủ, nhưng cửa lại bị khoá trong, làm cô ta tức đến mức phải chửi thề: “Khốn kiếp! Bà đây chỉ là tạm thời chưa về, vậy mà dám khoá cửa của bà lại. Chú Phúc, chú Phúc!!!”
“Là anh tao khoá đó. Họ Hồ kia, mày trốn tù phải không? Mày hại chết ba tao, không phải bị nhốt vào rồi sao?”
La Tiêu Phụng thấy Hồ Tiêu Lương phách lối như thế, ỷ mình là em gái Lăng Duy Khiết nên cô ta cũng không hề khách khí với Hồ Tiêu Lương.
“Con nhỏ chết tiệt kia, mày thật sự nghĩ mày họ Lăng hả? Cút ra ngoài cho tao, nếu không tao lập tức báo cảnh sát.” Mặt Hồ Tiêu Lương hết đỏ lại xanh, thật sự muốn bóp chết La Tiêu Phụng.
“Kể cả mày không báo cảnh sát thì bọn tao cũng sẽ báo. Tội phạm giết người mà dám chạy ra đây to mồm.” La Tiêu Phụng vừa nói vừa lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi 110.
“Con ranh này, mày muốn chết phải không!!” Hồ Tiêu Lương thấy vậy lập tức giơ tay ra định giật lấy điện thoại của cô ta. La Mị Quỳnh lập tức chạy qua chắn trước mặt.
“Mày mới là loại đàn bà đê tiện. Không xem xem mình bao nhiêu tuổi, lại còn dám quyến rũ Kiến Hoa. Thật không biết xấu hổ! Bây giờ Kiến Hoa không còn nữa, mày dựa vào đâu mà mặt dày ở đây. Tao mà là mày tao đã sớm nhảy lầu tự vẫn rồi.” La Mị Quỳnh ra sức mắng chửi.
“Mẹ, không cần phải dài dòng với loại đàn bà này.” La Tiêu Phụng vừa nói vừa cầm điện thoại lên, đầu bên kia cũng truyền đến tiếng nói. “Alo, chỗ chúng tôi đang có một tội phạm giết người vượt ngục ra ngoài. Các anh….. Á…!!!”
“Đồ đê tiện… Mày…”
“Mày mới là đồ đê tiện…”
“Mẹ, cứu con…” La Tiêu Phụng tay còn đang cầm điện thoại, không ngờ rằng mẹ lại đánh nhau với Hồ Tiêu Lương. Mà cô ta cũng chưa từng nghĩ sức của Hồ Tiêu Lương lại mạnh đến thế, hai người giằng co nhau, đẩy qua đẩy lại, lao thẳng vào La Tiêu Phụng. La Tiêu Phụng đang gọi điện thoại báo cảnh sát, không hề đề phòng nên bị xô ngã xuống dưới. Trong tình thế cấp bách, cô chỉ kịp nắm chặt lấy lan can.
“Tiêu Phụng!!!” La Mị Quỳnh vừa nghe thấy tiếng kêu cứu của con gái, quay đầu lại đã thấy con gái rơi xuống, sợ hãi kêu lên.
“Đồ đàn bà đê tiện!!!” Hồ Tiêu Lương thấy La Mị Quỳnh vươn tay ra để kéo con gái lên, cô ta liền nắm lấy chân La Mị Quỳnh, trực tiếp nhấc lên, đẩy thẳng xuống.
“Á…” La Mị Quỳnh hét lên, rơi thẳng xuống tầng một.
“Mẹ…” La Tiêu Phụng sợ hãi thét lên, nhưng những gì cô nghe được chỉ là một tiếng “bịch”.
“Cứu mạng… Chú Phúc, cứu với…” La Tiêu Phụng thấy mẹ bị Hồ Tiêu Lương đẩy xuống lầu thì kêu cứu ầm lên. Nhưng chú Phúc bọn họ nào có nghe thấy được, bởi bọn họ đã đi đến phòng bên cạnh rồi. Đó là căn phòng mà Lăng Dục Khiết mua riêng cho chú Phúc và thím Phúc dưỡng lão. Nếu là mùa hè mở hết cửa sổ thì may ra có thể nghe thấy, nhưng bây giờ là mùa đông, các cửa đều đóng kín, căn bản không thể nghe thấy được.
“Không cho phép mày làm hại con gái tao… A…” Không ngờ La Mị Quỳnh bị rơi xuống tầng một mà không hề hấn gì, vẫn còn có thể nói chuyện, chỉ là nhìn có vẻ bị thương một chút ở chân rồi.
“Tiểu Phụng, mau nhảy xuống đây, mau!” La Mị Quỳnh ở dưới gọi vọng lên. Độ cao chỉ có từng này thì không chết người, nhưng không thể để cô ta đắc ý được.
Chỉ thấy bà ta bò lên trước mấy bước, sau đó vịn tường đứng lên.
“Hồ ly tinh, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối không…” La Mị Quỳnh vừa nói vừa nhìn xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
“Mẹ, con sợ…” La Tiêu Phụng vẫn đang treo người trên lan can, lớn tiếng kêu cứu.
“Đồ ngu, cao có chừng này không chết người được đâu.” La Mị Quỳnh lớn tiếng quát con gái.
“Tao mặc kệ chúng mày. Chúng mày nghe cho rõ đây, cút khỏi nhà tao ngay lập tức!” Hồ Tiêu Lương dường như không hề quan tâm mình đã gây ra chuyện gì, cô ta lấy điện thoại ra cũng không biết định gọi cho ai.
“Á…” Đột nhiên, La Tiêu Phụng thét lên, ngay sau đó là một tiếng “bịch”, sau đó lại là một tràng khóc thét chói tai.
“Mẹ ơi, đau quá, đau quá…” La Tiêu Phụng vừa khóc vừa kêu, cô ta không đứng lên nổi, chân đau quá…
Tuy La Tiêu Phụng đã báo cảnh sát, nhưng cô ta cũng chưa kịp nói rõ địa chỉ, vả lại đang năm hết tết đến, lại là buổi tối, ngoài nhân viên cảnh sát trực ban ra thì cũng chẳng còn ai nữa. Người vừa rồi nghe điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau của phụ nữ, nên sau khi điện thoại bị ngắt cũng không hề bận tâm. La Tiêu Phụng nằm dưới đất rên rỉ cả nửa ngày, thấy chẳng có ai ngó ngàng đến mình, đành phải gọi điện cho Lăng Duy Khiết. Nhưng sau khi nghe xong điện thoại của chú Phúc thì Lăng Duy Khiết đã thẳng tay tắt điện thoại rồi.
Từ sau khi xuất viện, Khanh Khanh gần như không dùng điện thoại nữa nên lúc này La Tiêu Phụng có muốn gọi cũng không gọi được.
Hồ Tiêu Lương và La Mị Quỳnh vật lộn trên sàn, cào cấu nhau, đá đấm nhau, cho đến tận khi cả hai bên đều thấm mệt rồi mới dừng lại. Ai cũng bị thương. Hồ Tiêu Lương tuy còn trẻ nhưng sau khi bị bắt đã phải cắt hết móng tay, còn La Mị Quỳnh thì lại có thể lợi dụng móng tay dài của bà ta cào cho mặt Hồ Tiêu Lương không khác gì mèo mướp.
Tất nhiên, La Mị Quỳnh còn đẹp mặt hơn, tóc bị giật vương vãi trên sàn, thành từng nhúm từng nhúm trông thật sự kinh dị.
“Mẹ, chân con đau quá, mẹ gọi giúp con 120.” Thấy không còn âm thanh gì nữa La Tiêu Phụng mới mếu máo nói.
Cô vừa mới thử động đậy nhưng không được, mà gọi mẹ cũng không thấy trả lời, đành phải nằm yên dưới đất. Lúc này thấy mẹ và Hồ Tiêu Lương không có động tĩnh gì mới lớn tiếng nói.
“Chân con sao rồi?” La Mị Quỳnh giờ mới nhớ ra, nhưng thực sự không còn chút sức lực nào, hơn nữa bà ta ngoài đau da đầu thì toàn thân cũng đau ê ẩm chẳng muốn động đậy.
“Con không biết, đau lắm, không động đậy được. Mẹ, mẹ gọi 120 đi! Con không muốn chết.” La Tiêu Phụng muốn di chuyển một chút, nhưng chân trái lại truyền đến cơn đau nhức nhối khiến cô ta thét lên.
“Yên tâm đi. Người xấu sống lâu mà. Thứ đê tiện như mày không chết được đâu.” Hồ Tiêu Lương đứng dậy, ngồi xuống sofa, quái gở nói.
“Câu đó là dành cho loại hồ ly tinh như mày.” La Mị Quỳnh vừa nói vừa tìm điện thoại. Lúc này bà mới phát hiện vừa rồi trong lúc đánh nhau, điện thoại không biết rơi đi đâu rồi, đành phải chống tay đứng dậy, tính lấy điện thoại bàn dùng.
“Họ La kia, nếu nói hồ ly tinh, thì bà mới là hồ ly tinh chứ nhỉ. Tôi đây đã từng đăng ký kết hôn với Lăng Kiến Hoa đó, còn bà thì sao? Bà còn dám tằng tịu với người đã có vợ, rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh, ai mới là kẻ thứ ba đây?” Hồ Tiêu Lương vừa nói vừa ngồi thẳng dậy, hai chân gác lên bàn, liếc xéo La Mị Quỳnh rồi mỉa mai.
“Tao là mối tình đầu của Kiến Hoa. Năm đó nếu không phải do bị ngăn cấm thì tao đã là vợ của Kiến Hoa rồi. Mày cùng lắm cũng chỉ là vợ kế, lại tưởng mình là nữ chủ nhân của nhà họ Lăng. Hồ ly tinh, mày hại chết Kiến Hoa, đừng nói đến A Khiết hận mày, kể cả Kiến Hoa trên trời nếu biết chắc chắn cũng sẽ không tha cho mày.” La Mị Quỳnh chỉ tay vào mặt Hồ Tiêu Lương nói.
“Vậy bà kêu ông ta đội mồ đến tìm tôi đi! La Mị Quỳnh, không phải là bà ỷ vào con gái bà sao, bà tưởng A Khiết chịu để bà chuyển vào đây ở là đã chấp nhận bà rồi sao? Bà đừng có mơ. Như tôi thấy ấy, hai mẹ con bà làm người cũng thật thất bại. Kiến Hoa tuy từng ở bên bà, nhưng cuối cùng bà lại chẳng lấy được ông ta, còn con gái bà với…” Hồ Tiêu Lương nhìn La Tiêu Phụng đang nằm dưới đất cười nham hiểm nói: “A Khiết nói với hai người chưa nhỉ, tôi đã từng là mối tình đầu của anh ấy. Không chỉ thế, tôi còn là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.”
Hồ Tiêu Lương dứt lời, dường như có chút phấn khích mà lại đứng lên.
“Mày nói bậy, không thể như thế được. A Khiết không thể nào thích mày được, không thể nào…” La Tiêu Phụng không chịu được hét lên.
“Con nhỏ kia, mày tin hay không thì đó vẫn là sự thật. Nếu thật sự không tin, chờ A Khiết trở về, mày có thể tự đi hỏi anh ấy…” Hồ Tiêu Lương tiến đến gần La Tiêu Phụng, cố tình giẫm lên bên chân bị thương của cô ta, khiến cho La Tiêu Phụng lại rống lên như lợn bị giết.
“Á… Cứu mạng!!!”