CHƯƠNG 176: CHÂN TƯỚNG CỦA MƯỜI NĂM TRƯỚC
“Không cần họ chấp nhận, anh đã rời khỏi nhà họ Hạ, bây giờ không còn liên quan gì với nhà họ Hạ, anh là anh, chúng ta sống chung với nhau không cần phải có sự đồng ý của bất kỳ ai, chỉ cần anh yêu em, em yêu anh, vậy là đủ.” Hạ Dụng nói rồi giơ tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của San San, khẽ vuốt ve.
“Hạ tổng, xin hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh không cảm thấy anh còn ngây thơ hơn cả con của anh sao?” San San rút tay lại, cô không ngờ rằng mười năm rồi mà Hạ Dụng vẫn không hề thay đổi, vẫn ngây thơ như trước.
Nói một cách dễ dàng là cắt đứt quan hệ thì anh không còn là người nhà họ Hạ nữa sao? Đúng, anh có thể không quay về nhà họ Hạ, nhưng người nhà họ Hạ có thể cho người tới tìm anh, giống như mười năm trước, nhà họ Hạ đã cho người tới tìm cô.
Mười bảy tuổi, là độ tuổi đang như hoa nở, thử hỏi ai lại ngốc nghếch mà đi nhẩy cầu chứ? Mười bảy tuổi ai lại cam chịu phải chết kia chứ? Nếu không phải vì bà lão hẹn cô, nếu không phải bà ấy nhẫn tâm đẩy cô xuống biển, thì cô có phải trải qua nhiều chuyện như vậy không?
Buổi chiều của mười năm về trước, đời này cô sẽ không bao giờ quên, bà lão Hạ đã hẹn gặp cô, sau đó đưa cô ra biển, khi cô không có sự đề phòng, bà ấy đã đẩy cô xuống biển, ác mộng như vậy cô vĩnh viễn không thể nào quên. Nhưng hôm nay đã không cần phải nhắc tới nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.
“San San, không phải vậy, anh thừa nhận mười năm trước anh đã nghĩ qua đơn giản và không thể bảo vệ được em, nhưng ngày hôm nay chắc chắn anh có thể bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta, con của chúng ta.” Hạ Dụng trịnh trọng tuyên bố.
“Thật sao? Mười năm trước anh cũng nói giống như vậy. Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi, sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, thế nhưng anh đã làm được gì nào? Mười năm trước, khi tôi bị bà ấy đẩy xuống biển anh ở đâu? Mười năm trước, khi tôi bị nhấn chìm trong làn nước biển lạnh lẽo, anh đã ở đâu?” Sắc mặt của San San trở nên trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như trở về mười năm về trước, nước biển lạnh lẽo không ngừng tràn vào khoang miệng của cô.
“Đẩy em? San San, mười năm trước không phải là tự em nhảy xuống biển sao?” Hạ Dụng nhìn San San, đột nhiên cảm thấy có một số việc không hề giống như mình nghĩ.
“Tôi nhảy xuống biển? Hạ Dụng, Anh có chính mắt nhìn thấy tôi nhảy xuống biển không? Mười năm trước, tôi mới mười bảy tuổi, sao tôi phải nghĩ quẩn tới mức nhảy xuống biển? Anh nói cho tôi biết đi, tại sao tôi phải nhảy xuống biển?” San San tức giận trợn mắt lên nhìn Hạ Dụng, cô không thể tin được Hạ Dụng lại bảo vệ bà lão nhà họ Hạ như vậy, còn nói là anh và nhà họ Hạ đã cắt đứt quan hệ, đều chỉ là lừa dối người khác mà thôi.
“Nhưng…” Chiều hôm đó, anh đến nhà ăn tìm em, em không có ở đó, mà lúc đó đột nhiên anh lại nhận được tin nhắn em gửi tới, hẹn anh gặp mặt trên bờ biển, khi anh trên đường đi, em lại liên tục gửi tin nhắn. Em nói anh lừa em, nói là anh không thực lòng yêu em, lúc ấy em còn nói cho anh biết em không hề xứng với anh, em không muốn ở cạnh bên anh…” Hạ Dụng nhìn San San, mười năm trước khi anh trên đường ra biển thì San San lại liên tục gửi tin nhắn.
Nói rất khó nghe, vô cùng bi quan, thực sự giống như bị kích động bởi việc gì đó, khi anh đuổi tới bờ biển thì lại thấy San San nhảy từ trên bờ xuống biển, nhưng dù anh tìm như thế nào cũng không thể tìm được thi thể của San San.
“Buổi trưa? Hạ Dụng, anh chắc chắc là buổi trưa chứ?” San San cắn môi, cố nén nước mắt, buổi trưa ngày hôm đó, cô đã ở trong bệnh viện làm sao có thể ở biển, hơn nữa điện thoại… khi cô được cứu thì không còn tìm thấy điện thoại nữa.
“Đương nhiên, sau khi anh tan ca thì đi tìm em, không thể nào nhầm được, San San, anh vẫn luôn không thể hiểu được, một ngày trước đó em vẫn đang vui vẻ, ngày hôm sao tại sao em lại trở lên như vậy? Anh vẫn không hiểu sao em lại phải tự sát?” Mười năm qua, Hạ Dụng vẫn luôn day dứt về việc này.
“Ha ha ha ha… buổi trưa, Hạ Dụng, anh thực sự không hề biết gì cả ư?” Hồi ức của mười năm trước vẫn luôn ăn mòn trái tim cô, nhưng hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng tất cả những gì đang có, lại đều vô nghĩa như vậy.
“San San, em đừng kích động, nói cho anh biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Dụng ý thức được có uẩn khúc về chuyện San San nhảy xuống biển mười năm về trước, vội vàng trấn an.
“Mọi việc đều đã qua rồi, không có gì đáng nói cả.” Nhìn vẻ mặt của Hạ Dụng không hề biết chuyện gì xảy ra, San San lại cầm đồ uống lên, uống hết một hơi, và nói một cách tủi thân.
“San San, anh muốn biết, rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Dụng nắm lấy tay San San.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói.” San San hít một thật sâu, nếu Hạ Dụng đã muốn biết, vậy thì nói cho anh biết, tránh để trong lòng tự dằn vặt bản thân.
“Được, chúng ta ra ngoài.” Hạ Dụng gọi phục vụ tính tiền xong thì ra ngoài cùng với San San, kế hoạch cho bữa tối lãng mạn lại sôi hỏng bỏng không như vậy.
Sau khi hai người lên xe, trong lúc Hạ Dụng lái xe, San San vẫn không nói gì, cuối cùng Hạ Dụng đành lái xe về quán bar, hai người cùng nhau đi bộ, lúc này San San mới nói chuyện của mười năm về trước.
“San San, thực sự là… thực sự là bà nội đã đẩy em xuống biển sao? Những tin nhắn ấy không phải do em gửi sao?” Sau khi nghe xong chuyện San San nói, Hạ Dụng không dám tin, càng không thể chấp nhận nổi.
“Buổi sáng hôm đó, khoảng chín giờ, bà anh đã xuất hiện ở trước cửa hàng ăn nhanh, bà ấy bảo người gọi tôi ra ngoài, sau đó nói chuyện với tôi, bà ấy nói tôi cần bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa anh? Tôi không đồng ý, cho nên bà ấy mới dẫn tôi ra biển, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc đó vẫn chưa tới mười một giờ.” San San nhớ lại, tuy từ quán ăn đến bờ biển cũng hơi xa những hai tiếng chắc là đủ. Muộn nhất cũng không thể quá mười hai giờ.
Thế nhưng khi anh đến được bờ biển thì đã hơn hai giờ chiều. Nếu nói như vậy người con gái nhảy xuống biển đó chắc chắn không phải là San San, chẳng lẽ…
Hạ Dụng không dám tiếp tục suy nghĩ, anh không thể tin được người nhà anh lại làm ra những chuyện như vậy. Vậy không chỉ là ngăn cấm anh với San San mà đó còn là tội mưu sát.
“Khi anh đuổi theo tới bờ biển, thấy em nhảy xuống biển, khi anh chạy tới nơi thì em đã bị sóng biển cuốn đi.” Hai người ngồi trên ghế dài giữa công viên, nói về ký ước của mười năm trước.
“Không thể nào, khi đó có lẽ tôi đang ở trong bệnh viện, không thể nào, người đó chắc chắn không phải là tôi.” San San lắc đầu, khi đó chắc chắn là cô đang trong bệnh viện, ngất lịm đi, làm sao có thể nhảy xuống biển được.
“Có thể là anh nhìn nhầm, lúc đó khoảng cách quá xa, anh chỉ…”
“Hạ Dụng, nếu như anh không tin có thể hỏi bố anh, thậm chí có thể quay lại tra ghi chép của bệnh viện.” San San cắt lời Hạ Dụng: “Nhưng việc đã qua mười năm rồi, dù có điều tra lại đi nữa, chẳng lẽ lại muốn tôi báo án sao? Chẳng lẽ tôi có thể báo án sao? Tôi có thể để cho cảnh sát bắt bà anh sao?”
“San San, nếu như thực sự là bà nội làm, thì đó chính là tội mưu sát, tại sao…” Hạ Dụng vô cùng hối hận, bà nội đã hơn sáu mươi tuổi, chẳng lẽ lại muốn bà một người già cả như vậy ngồi tù sao?
“Là mưu sát đó, Hạ Dụng, anh ủng hộ tôi quay lại kiện bà anh ư?” San San nở nụ cười xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi Hạ Dụng.
“Anh… bà là bà của anh, bà thực sự rất quá đáng, nhưng…”
“Thế nhưng anh lại không thể vì đại nghĩa diệt thân, dù sao bà cũng là bà của anh.” San San nghe Hạ Dụng nói, cũng bởi nguyên nhân này nên sau khi được cứu thoát cô cũng không hề kiên bà.
“San San, mười năm nay, vì nguyên nhân này nên em không chịu về Trung Quốc sao?” Hạ Dụng trầm mặc khá lâu rồi nói.
“Cũng chỉ một phần thôi, năm đó sau khi tôi theo daddy về Mỹ, tôi đã nói với chính mình, tất cả những gì ở Trung Quốc không còn bất cứ liên quan gì tới tôi, nhưng lú đó tôi không ngờ rằng tôi lại có Diệp Nhi.” Hứa San San cười khổ, bởi vì đứa bé mà kế hoạch của cô bị rối hết cả lên.
Lúc đó cô cũng đã từng nghĩ tới việc phá thai, không muốn đứa con ấy, nhưng sau khi cô phát hiện ra thì đã muộn, thai đã hơn ba tháng, ngoài ra sức khỏe của cô không được tốt, khi lần đầu cô bị động thai, cô vô cùng sợ hãi, tình thương của người mẹ lại dấy lên trong cô, khiến cô không thể nhẫn tâm phá bỏ nó.
“Xin lỗi, San San, cả đời này anh đã nợ em quá nhiều, hãy để anh…”
“Dừng lại, đừng nói những lời đó vào lúc này, nếu anh thực sự muốn tiếp tục, anh cần phải làm một số việc trước, ở cùng với mẹ con tôi tại Mỹ, anh có thể làm được không?” Hứa San San nói đầy quyết đoán.
Cô sẽ không đồng ý trở lại nơi vô tình vô nghĩa ấy, cô cũng không hi vọng con cô trở về đó để nhận lấy sự khinh bỉ, cho nên nếu Hạ Dụng muốn nối lại quan hệ vậy thì chắc chắn phải theo mẹ con cô ở lại nước Mỹ.
“Anh có thể làm được.” Hạ Dụng suy nghĩ rồi nói.
Anh cũng không hề thèm muốn thân phận người thừa kế nhà họ Hạ, còn về tiền tài cảu nhà họ Hạ anh càng không hề quan tâm, nhưng bởi vì mẹ anh đang ở đó. Tới tận bây giờ, anh vẫn vô cùng hận mối quan hệ của mẹ và bố, nếu như anh đến Mỹ, đưa mẹ sang Mỹ, vậy anh có thể giải quyết triệt để sự hận thù.
“Anh không nên khẳng định như vậy, người nhà của anh thì sao? Anh lỡ bỏ sao? Họ có đồng ý không? Anh là con trai độc nhất của nhà họ Hạ, họ sẽ buông tay sao?” Hứa San San nói với lời lẽ châm chọc.
“San San, anh sẽ cho em thấy sự quyết tâm của anh, huống hồ, đến tận bây giờ anh vẫn không cảm thấy mình là người nhà họ Hạ.” Hạ Dụng lại nắm chặt tay Hứa San San lần nữa, người anh quan tâm chỉ có mẹ thôi, hơn nữa mười năm trước mẹ đã rời nhà họ Hạ từ lâu rồi, không còn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Hạ cả.
“Đợi tới lúc anh làm được thì hãy nói với tôi.” San San tránh ánh mắt kiên định của Hạ Dụng, cô vốn chỉ định cho Hạ Dụng thấy khó mà lui, hơn nữa cô tin rằng bà lão Hạ sẽ không đồng ý. Đây chỉ là kế sách cô đưa ra để Hạ Dụng không làm phiền cô nữa mà thôi.
“Chắc chắn anh sẽ làm được, San San, ngày kia là lễ tình nhân, ở bên anh ngày lễ tình nhân có được không? Sau ngày lễ tình nhân, anh sẽ về nước xử lý những chuyện này, khi anh quay lại, em không được từ chối anh nữa nhé.” Hạ Dụng nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bị gió thổi bay của San San vào mang tai cô, dịu dàng lên tiếng.
“Xin lỗi, lễ tình nhân tôi đã có hẹn rồi, hơn nữa ở đây lãng phí thời gian không bằng anh hãy về nước xử lý xong chuyện của anh đi.” San San cự tuyệt mà không cần suy nghĩ.
“Em nói em có hẹn với Tony sao?” Hạ Dụng cảm thấy hơi buồn, không ngờ San San lại cự tuyệt không hề do dự.
“Anh ấy và chồng sắp cưới của tôi, lễ tinh nhân đương nhiên chúng tôi phải ở cùng nhau chứ.” San San nói với Hạ Dụng.