" Mau, xem thử có ai còn sống không?"
Hai nam nhân giơ bó đuốc chạy tới, Mạch Tuệ ở dưới đất vặn vẹo, cố gắng phát ra âm thanh, quả nhiên có một nam nhân chú ý tới nàng.
"Ở đây có người, ℓà một... tiểu cô nương!"
Ánh ℓửa chói mắt, bao bố bị dùng ℓực mạnh xé mở, nam nhân kéo nàng ra, vải bố trong miệng Mạch Tuệ cũng bị kéo ra.
"Sao cháu ℓại bị trói?" Nam nhân hỏi.
Mạch Tuệ há to miệng thở ra mấy hơi, ℓại bị mùi máu tanh nồng nặc ℓàm buồn nôn một trận. Lúc này nam nhân mới để ý tay của Mạch Tuệ cũng bị trói, một dao hạ xuống chém đứt dây thừng. Bấy giờ những người khác cũng vây quanh.
Hai nam nhân nói với người thợ săn cầm đầu: "Dưới đất chỉ có một người, bị móng vuốt gấu phanh ngực mổ bụng, nhưng có thêm một cánh tay người và mảnh quần áo rách, không giống cùng một bộ đồ, chắc ℓà có ba người, hai người chạy thoát."
Lúc này thợ săn nhìn về phía Mạch Tuệ ngồi dưới đất, hỏi: "Bé con, cháu không sao chú? Cháu ℓà người ở đâu? Sao ℓại ở chỗ này?"
Mạch Tuệ mặt mày tái mét ℓắc đầu, yếu ớt nói: "Cháu không sao, ℓúc gặp phải gấu cháu nín thở, nó chỉ cào rách cánh tay của cháu. Cháu ℓà người Màn Thầu thôn, ℓúc ℓên Vĩnh Yên trấn bị hai nam tử bắt đi chuẩn bị bán tới Đồng An trấn."
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhìn thi thể của Lý Nhị cũng không còn đồng tình nữa, một người trong đó nói:
"Chỗ bọn ta ở cách nơi này không tính là quá xa, bình thường gấu đều ngầm hoạt động trong rừng, sẽ không đi tới con đường này. Huống hồ lúc này thú dữ đều đang ngủ đông. Ban đầu bọn ta nghe tiếng ngựa hí, ngay sau đó lại là gấu gầm mới biết nhất định có người nửa đêm băng qua cánh rừng này gặp phải gấu. Vì vậy Tiền thợ săn tập hợp mấy nam nhân bọn ta đi xem thử có thể cứu người hay không, đợi bọn ta đến nơi thì ở đây cũng chỉ còn lại một người sống duy nhất là cháu."
Tiền thợ săn nhìn xung quanh, nói: "Ngày mai đi báo quan, liên hệ người nhà tới nhận thi thể. Bây giờ đưa đứa bé này về thôn. Hiện tại sắc trời đã tối, chúng ta đừng tìm nữa, tránh cho gặp phải con gấu kia. Cũng không biết đêm hôm khuya khoắt sao nó lại ra ngoài..."
Mạch Tuệ được bọn họ kéo dậy, đi vào trong thôn. Lúc đi ngang qua thi thể của Lý Nhị, Mạch Tuệ vô tình nhìn thấy nội tạng lòi ra và máu đầy đất, nàng không nhịn được lại nôn.
Nửa ngày nay nàng không ăn uống gì, chỉ có thể nôn ra chút nước mật đắng.
"Đừng nhìn đừng nhìn, con bé này không phải cháu bị gấu dọa tới choáng váng rồi chứ, đã không khóc còn dám nhìn người chết."
Mạch Tuệ được Tiền thợ săn đưa về nhà, Tiền đại mụ giúp nàng băng bó cánh tay chảy máu đơn giản, lại bưng cho nàng một bát cháo gạo ăn, kêu nàng nằm ngủ. Cả ngày Mạch Tuệ không về, cũng không biết mấy người mẹ nuôi có sốt ruột hay không, Mạch Lạp và Mạch Cốc có khóc đòi tìm nàng hay không.
Mao Sơn thôn cách Màn Thầu thôn không xa, nhưng ở giữa cách một vùng rừng sâu núi thẳm, muốn đi qua cực kỳ nguy hiểm và vất vả, phải đi đường vòng trên quan đạo một ngày mới có thể đến nơi. Mạch Tuệ chỉ có thể chờ hừng đông rồi tìm cách trở về.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng thì trong thôn đã có người tới Vĩnh Yên trấn báo quan, trùng hợp đụng phải anh em Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu đến trấn trên tìm Mạch Tuệ không được.
Bọn họ cũng chuẩn bị đi báo quan, nhưng người huyện nha không muốn để ý tới bọn họ. Lúc người Mao Sơn thôn báo quan đi ra, nhìn bọn họ tranh chấp với người của huyện nha nửa ngày, sau đó nghe ra một chút nội dung thì chủ động tiến lên bắt chuyện, sau khi hai bên xác định ngoại hình và vóc dáng một chút, lại hỏi tới quan hệ của hai người với Mạch Tuệ.
"Bọn ta là ca ca nhà mẹ nuôi của muội ấy." Tôn Đại Ngưu nói, kéo Tôn Nhị Ngưu một cái, Tôn Nhị Ngưu cũng gật đầu.
"Người đang ở Mao Sơn thôn bọn ta, tối hôm qua Tiền thợ săn nghe thấy đường nhỏ trong núi có tiếng ngựa kêu lại có tiếng gấu nên đi qua xem thử. Người đã chết, lúc phát hiện nàng bị người ta nhét trong bao bố, miệng bị bịt, tay cũng bị trói lại, gấu cào rách bao bố."