[ Ting...Kích hoạt buff xui xẻo].
" Tìm được rồi, ở đằng kia, ta đã nói sẽ không lạc đường mà.
Giọng nam kèm theo tiếng cành ℓá khô bị giẫm đạp truyền tới, Mạch Tuệ hoảng sợ. Lúc này tia sáng xuyên qua bao bố vẫn còn rất sáng, sao bọn chúng ℓại quay về sớm như vậy?
Mạch Tuệ hốt hoảng muốn nhanh chóng tháo dây thừng, không cẩn thận ℓàm cả người ngã xuống đất.
Lý Nhị để ý tới động tĩnh, đẩy cành cây ℓớn nói: "Mau, người sắp chạy!"
Vừa dứt lời, Mạch Tuệ bị người khác đè lại, Lý Nhị thấy bao bố bị rách thì tức giận tới mức đá vào bụng của nàng một cái.
Gã ta tức giận mắng:" Giỏi cho con đĩ nhỏ nhà người, đợi ngươi rơi vào tay Qùy mụ mụ rồi, để xem ngươi còn dám có suy nghĩ lệch lạc này nữa không."
Buổi trưa Mạch Tuệ chưa ăn gì, lại tốn thể lực tự cứu bản thân, một cước này của gã ta khiến Mạch Tuệ muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Nhưng miệng nàng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ Mạch Tuệ bị người ta khiêng ℓên, tròng thêm một ℓớp bao bố nữa, sau đó bị vứt ℓên xe, bắt đầu tròng trành ℓắc ℓư cả đường.
...
Mạch Tuệ không biết đã bao lâu trôi qua, bọn buôn người trong xe ngựa cũng không nói một lời, chi có âm thanh móng ngựa đạp xuống đất. Thân xe cực kỳ xóc nảy, chắc là không phải đi đường chính.
Người bên cử động, Mạch Tuệ nghe thấy gã ta hỏi: "Còn bao lâu nữa thì đến nơi?"
Vài giây sau, bên ngoài có giọng nói truyền tới: "Xuyên qua Mao Sơn lâm này, cũng sắp tới quan đạo* rồi. Đến quan đạo đi thêm hai ngày là có thể đến trấn trên." (*con đường do nhà nước xây dựng). Đọc 𝙩𝙧𝐮yện hay, 𝙩𝙧𝐮y cập ngay _ T 𝙧 𝗨 𝗺 T 𝙧 𝐮 y ệ n.Vn _
Mao Sơn lâm?
Mạch Tuệ cẩn thận suy nghĩ, nhớ ra Tôn thợ săn từng nhắc tới cánh rừng này. Chỗ này tiếp giáp với núi rừng phía bắc của Màn Thầu thôn, Mạch Tuệ cũng từng nghe thôn trưởng nói dưới núi rừng phía bắc có một con đường mòn nối thẳng tới Mao Sơn lâm, xuyên qua Mao Sơn lâm có thể đến quan đạo của Đồng An trấn.
Thế này là nàng sắp bị bán tới Đồng An trấn. Cũng may, Đồng An trấn cách Vĩnh Yên trấn bốn năm ngày đi bộ, ngựa xe thì phải mất hai ngày. Bọn chúng muốn bán nàng lấy tiền, không thể nào không cho ăn uống, cứ trói mình trong bao bố mãi được, trên đường mình vẫn còn cơ hội.
"Hí..."
Đột nhiên ngựa kêu lên sợ hãi, thân xe chợt nghiêng một cái, ba người đều đụng vào vách xe ngựa.
Lý Nhị vén màn vải lên trong lúc lắc lư, mắng: "Ngươi đánh xe kiểu gì vậy... Ngươi chạy cái gì!"
Sau đó gã ta cũng lập tức im bặt, một gây sau, Lý Nhị hoảng hốt kêu lên: "Thiên, Thiên Tường! Mau, ở phía xa có gấu!"
Thiên Tường! Mạch Tuệ rùng mình, quả nhiên là tên súc sinh Bạch Thiên Tường!
"Mau, đi mau!"
Mạch Tuệ chỉ nghe thấy hai người sợ hãi tranh giành nhảy xuống xe, hoàn toàn mặc kệ nàng vẫn còn ở trong bao bố.
Ngựa bị hoảng sợ bắt đầu kéo xe chạy lung tung, Mạch Tuệ bị hất mạnh ra ngoài. Mà giờ phút này nàng cũng đã nghe thấy tiếng gấu gầm khiến người ta rét run cả người, cùng với tiếng kêu sợ hãi thảm thiết của Lý Nhị và Bạch Thiên Tường. Mạch Tuệ nín thở, gấu không ăn thịt người chết, gặp gấu phải nín thở.
(Chỗ này gặp phải gấu nâu ngu ngơ thì có thể như vậy, ngươi tỏ ra không đe dọa tới nó thì cùng lắm là nó lay ngươi mấy cái sau đó bỏ đi, nhưng gặp phải gấu đen thì không được. Gấu đen ăn thịt người, giả chết thì sẽ đi đời ngay tại chỗ luôn, bách khoa giải thích [đầu chó hộ mệnh])
Mạch Tuệ căng thẳng ngừng thở, toàn thân run rẩy.
Tiếng cắn xé gặm nuốt và tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai. Nàng chỉ cảm thấy hơi thở thú vật trầm thấp ồ ồ kia đã đến gần bao bố.
Mạch Tuệ nín thở nghẹn tới mặt mày tím tái, nổi gân xanh, hai mắt lồi ra. Không đợi gấu ăn thịt nàng thì nàng đã sắp tự làm mình nghẹn chết rồi. Cuối cùng nàng không nhịn được âm thầm thở ra một hơi.
Đột nhiên, một vật nặng rơi xuống bên cạnh, vuốt gấu sắc bén sượt qua bả vai của Mạch Tuệ, hai lớp vải bao bố kia lập tức rách, còn có vai áo của Mạch Tuệ. Làn da nàng đau rát, bị móng vuốt cào rách, bắt đầu rướm máu ra ngoài.
Xong rồi xong rồi, nhất định nàng là nữ chính đầu tiên bị gấu ăn tươi trên khắp mạng internet.
Mạch Tuệ nhắm tịt mắt, nhưng chỉ nghe thấy gấu gầm một tiếng, sau đó kéo cơ thể khổng ℓồ rời khỏi. Hồi ℓâu sau vẫn không có động tĩnh, Mạch Tuệ không nhịn được thở hắt ra, mùi máu tanh nồng ập vào mặt khiến người ta buồn nôn. Nàng nhìn xuyên qua chỗ thủng của bao bố ở bả vai, chỉ nhìn thấy những vì sao đầy trời, mà xung quanh cũng không có bất kỳ động tĩnh khác thường nào.
Vì sao con gấu kia không ăn thịt nàng?
Hình như cả ℓực hạ vuốt cũng được kiểm soát, Mạch Tuệ bị thương, nhưng vết thương không sâu.