Uông đại nương gật đầu, tiện tay đắp chăn cho Mạch Tuệ, sau đó thổi tắt đèn, đóng cửa lại, rồi đi ngủ.
Mạch Tuệ vươn tay ôm đệ đệ muội muội, trái tim lo lắng đến giờ mới được an ổn, nàng nặng nề ngủ thiếp đi.
Mạch Tuệ mơ một giấc mơ, trong mơ Mạch Cốc nắm tay Mạch Lạp, nhìn nàng bằng ánh mắt phòng bị.
Dù cho Mạch Tuệ có gọi thế nào, cả hai cũng không muốn tới gần Mạch Tuệ, đã vậy còn nói "Ngươi không phải là a tỷ của chúng ta, ngươi không phải là a tỷ, rốt cuộc ngươi là ai?"
Nói xong cả hai chạy về phía trước, Mạch Tuệ có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp. Giằng co từ trong mộng tỉnh lại, trời đã sáng choang, mồ hôi lạnh túa ra trên trán của Mạch Tuệ. Mạch Cốc và Mạch Lạp đã tỉnh, cả hai đang ngơ ngác nhìn nàng.
Mạch Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, cười hỏi cả hai: "Tỉnh rồi sao không gọi a tỷ thế."
Mạch Cốc nhìn nàng, im lặng một lúc mới rụt rè hỏi: "Tỷ là a tỷ sao?"
Cơ thể của Mạch Tuệ lập tức cứng đờ, nàng nín thở nhìn chằm chằm vào thằng bé.
"Sau khi uống nước xong đệ và muội muội bị đau bụng, sau đó bọn đệ đã nhìn thấy tỷ đột nhiên biến ra một viên đường, cho bọn đệ ăn, sau đó bụng đệ không đau nữa."
Mạch Lạp cũng phụ họa theo: "Cứ như phép thuật tỷ từng kể ấy. Thế nhưng trước đây a tỷ chưa bao giờ kể mấy chuyện cổ tích kiểu ấy, a tỷ cũng không nấu đồ ăn ngon được như tỷ. Là tỷ đã cứu chúng ta nhưng tỷ lại không phải là a tỷ ban đầu."
Mạch Tuệ không ngờ, giấc mộng của nàng đã biến thành hiện thực. Nàng không biết nên giải thích với hai đứa bé này thế nào.
Mạch Cốc hít sâu một hơi, hai mắt bắt đầu đỏ lên, nó hỏi nàng: "Thế nên, có phải là ngày ấy a tỷ đã chết rồi không..."
Mạch Lạp cũng nhìn nàng, muốn nàng cho mình một đáp án: "A tỷ ban đầu đâu, tỷ ấy đi đâu rồi?"
Mạch Tuệ đau lòng, nàng lắc đầu: "Không đâu, thế nhưng... chúng ta như đường bỏ vào nước vậy, cả hai đã hòa làm một thể."
Mạch Cốc và Mạch Lạp ngạc nhiên nhìn nàng. Mạch Tuệ ôm chặt lấy cả hai, khóe mắt ướt át: "Chúng ta đều là a tỷ của cả hai, trước đây nàng ấy chăm sóc cho đệ muội, bây giờ đến lượt ta. Lạp Nhi, Tiểu Cốc, trên người a tỷ có vài chỗ kỳ lại nhưng tỷ thật lòng muốn đối xử tốt với cả hai. Đệ muội..." Đừng ghét bỏ, ruồng rẫy tỷ, ở nơi này đệ muội là người thân duy nhất của tỷ đấy.
Nghe thấy Mạch Tuệ nghẹn ngào, Mạch Cốc và Mạch Lạp cũng từ từ ôm lấy nàng: "Chúng ta biết mà, a tỷ là người đối xử với chúng ta tốt nhất, a tỷ đừng khóc."
Mạch Cốc giơ mu bàn tay lau nước mắt giúp Mạch Tuệ, sau đó lại kéo mí mắt giả làm mặt quỷ: "A tỷ, tỷ nhìn đệ đi này."
Mạch Tuệ "phụt" một tiếng, bị dáng vẻ của nó chọc cho bật cười.
Mạch Cốc ra vẻ người lớn nói: "Ôi, thôi được rồi, tỷ lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè, xấu hổ ghê."
Mạch Lạp dùng bàn tay nho nhỏ kéo nàng: "A tỷ, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Mạch Tuệ và em trai em gái ăn sáng ở nhà Uông đại nương, Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu đã lên núi từ sớm, xem thử có thể săn được một hai con mồi trước năm mới, trải qua một năm bội thu thoải mái hay không.
Lúc Mạch Tuệ đang ăn màn thầu và uống cháo thì Tôn Nhị Ngưu đã trở về. Hắn ta mang theo một thân gió tuyết lành lạnh, ngồi xuống bên cạnh nàng. Mạch Tuệ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đập vào mặt.
"Đã đưa người tới nha môn rồi, thôn trưởng ở lại đó chờ phán quyết kết quả, trưa mới có thể rời khỏi."
Mạch Tuệ gật đầu, giúp Tôn Nhị Ngưu múc thêm một bát cháo nữa: "Nhị Ngưu ca, huynh vất vả rồi."
Tôn Nhị Ngưu nhìn bàn tay nhỏ bé yếu ớt kia, có chút chất phác nhận lấy, sau đó chậm rãi ngồi xuống.