"Mẹ nuôi, con không thể nhận được, con nhận mẹ không phải là có ý này..."
Tôn thợ săn ngắt lời nàng, từ trong ngực móc ra một cái túi tiền đưa cho Tôn Đại Ngưu:" Tuệ nhi đầu, con cũng đã dập đầu với cha mẹ nuôi con, nhận cái vòng tay này cũng là hợp quy củ. Chổ cha nuôi cũng có chút bạc, đợi lát nữa kêu Đại Ngưu và Nhị Ngưu ca đưa mấy đứa lên trấn dạo chơi hội lồng đèn."
...
Ăn xong bữa cơm, ngoại trừ Tôn Nhị Ngưu miễn cưỡng cười vui, mỗi người đều rất vui vẻ. Vốn dĩ vào Tết Nguyên tiêu, trẻ con hơi ℓớn một chút trong thôn đều sẽ ℓên trấn xem hội đèn ℓồng rồi về nhà. Có vài gia đình có tiền cũng sẽ mướn xe ngựa để cô nương nhà mình ra ngoài dạo phố một cách hiếm thấy.
Dân phong Màn Thầu thôn thuần phác, quy củ cũng không quá nghiêm ngặt, hàng năm hai cô nương Liễu gia đều theo con trai cả của Liễu gia ra ngoài dạo chơi hội đèn ℓồng, thấy chút việc đời.
Mấy năm qua Bạch Phiêu đều đi với đám người Liễu gia. Đều ở chung một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu ℓại gặp, cho dù hàng năm Bạch Phiêu đều đi nhờ một đường với Liễu gia nhưng Liễu gia rộng ℓượng chưa từng nói gì. Có điều năm nay từ khi Bạch Phiêu kích hoạt búp bê xui xẻo, mãi cho đến Nguyên tiêu hôm nay, cơ thể mới khỏe hơn một chút. Nàng ta ồn ào đòi đi nhưng Vương thị không cho phép, bắt nàng ta ở nhà chăm sóc gia gia nãi nãi.
"Vậy tại sao tiểu thúc có thể đi!" Bạch Phiêu giận dữ chỉ vào Bạch Thiên Tường đang định ra ngoài.
Bạch Thiên Tường huýt sáo, đắc ý nói: "Ta ℓà nam tử, chúng ta không giống nhau."
Dưới mắt Hồ Khả Nhi mang theo quầng thâm do ngủ không ngon, ả mệt mỏi nói: "Thiên Tường, nếu thấy trâm hoa đẹp thì mang về một hai chiếc cho Phiêu Nhi đi."
"Được." Bạch Thiên Tường sảng khoái nhận lời, sau đó xòe tay ra phía trước: "Đưa tiền."
Hồ Khả Nhi lập tức thay đổi sắc mặt, cười gượng đổi ý: "Đệ đi sớm về sớm đấy."
"Mẹ!" Bạch Phiêu không vui, không cho nàng ta đi thì thôi, cả trâm hoa cũng không mua cho nàng ta. Hôm nay hai tỷ muội Liễu gia đều được đi, đợi bọn họ trở về mình lấy cái gì để so bì với người ta.
"Được rồi, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ có cái gì không cần bạc, gia gia và nãi con cần chi phí ăn mặc, còn phải mời đại phu, con nhìn cả phòng xiêm y của con đi, thêm một tủ trâm hoa, còn ngại không đủ nhiều à!" Hồ Khả Nhi đen mặt bực bội quát Bạch Phiêu.
"Còn không mau đi nấu nước nóng cho nãi nãi con rửa chân!"
"Con không đi, chân nãi nãi thối lắm, đó là việc của mẹ mà!"
Bạch Phiêu nói xong thì tức giận xách váy trở về phòng mình.
Hồ Khả Nhi tức giận trong lòng, không nhịn được mắng: "Phì, đúng là nuôi một tổ tông mà!"
Bên này, sau khi cha mẹ nuôi dặn đi dặn lại, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu dẫn theo ba tỷ muội Mạch Tuệ, thuê xe bò của Vương đại gia lên trấn đi dạo.
Mạch Tuệ một trái một phải ôm Mạch Lạp và Mạch Cốc, ngồi đối diện Tôn Nhị Ngưu như cà tím gặp sương, Tôn Đại Ngưu thì ngồi phía trước đánh xe. Tôn Nhị Ngưu nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tuệ nha đầu lại biến thành muội muội của mình.
Vốn dĩ trong lòng hắn ta có chút suy nghĩ, nhưng Tuệ nha đầu còn nhỏ, hắn ta định qua một hai năm lại nói cha mẹ bàn chuyện hôn sự giúp, bây giờ... Tôn Nhị Ngưu nặng nề thở dài một hơi.
"Nhị Ngưu ca." Mạch Tuệ chủ động mở miệng, dùng giọng ôn hòa bình tĩnh nhất nói: "Sau này ta sẽ xem huynh như ca ca ruột mà đối đãi, Nhị Ngưu ca cũng thế nhé?"
Đối diện với đôi mắt sáng ngời lại mang theo thâm ý của Mạch Tuệ, đột nhiên Tôn Nhị Ngưu cảm thấy trong lòng Mạch Tuệ đều hiểu hết.
Phải rồi, lúc trước là hắn ta hồ đồ, không chú ý tới mấy lời mình nói ra, Mạch Tuệ tỏ ra lúng túng và khó xử.
Nàng là một nữ tử thông minh như vậy, sao lại không nhận ra chút tâm tư của hắn ta chứ, nàng không nói ra là sợ làm tổn thương lòng tự trọng của mình và quan hệ hai nhà.
Bây giờ nhận mẹ nuôi là dùng hành động cho thấy thái độ, để mình hoàn toàn cắt đứt tâm tư kia.