Trở thành dâu nhà hào môn mà không cần phải cung phụng, cuộc sống của cô sung sướng như một nữ hoàng. Cô được chồng mua trang sức đẹp, mua những chiếc váy đắt tiền cùng những món đồ trang sức. Dù là như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không thôi nhớ về chàng thư sinh ấy. Cô nhớ về đêm ân ái giữa mình và anh, nhớ về những lời thề hẹn. Cho đến một ngày, cô cảm giác buồn nôn và khó chịu trong người, một sinh mạng được hình thành.
Cả gia đình chồng đều vui mừng khôn xiết, duy chỉ có cô là hiểu rõ đó chính là kết quả của mối tình trái ngang.
“Bà vẫn chưa hiểu ý mà tôi muốn nói sao?”
Tiêu phu nhân nhìn Bạch phu nhân, ánh mắt bối rối đầy nghi hoặc. Bà ta biết rõ, ngày hôm nay hẹn bà ra đây để làm những việc gì. Chuyện đã đi đến bước đường này, chỉ có thể đi tiếp mà không thể dừng.
“Người con gái mà tôi kể, chính là tôi. Còn chàng thư sinh nghèo kia, không ai khác mà chính là Tiêu Nhất Sinh chồng quá cố của bà.”
Bà nhìn Bạch phu nhân như thể không tin vào tai mình, vì chuyện này quá đỗi vô căn cứ. Từ lúc kết hôn với bà, Tiêu lão gia luôn yêu thương bà hết mực. Ông dành thời gian chăm sóc vợ con, dành thời gian để đưa bà đến những nơi bà yêu thích. Chưa từng nói về những chuyện xưa cũ, cũng chưa từng nói về bất kì mối quan hệ nào có liên quan đến Bạch phu nhân. Tiêu phu nhân làm sao tin được, mọi thứ lại thành ra thế này?
“Miêu Ngọc Châu! Bà đang đùa tôi phải không? Bà nói năng lung tung gì vậy?”
“Đùa?”
Miêu Ngọc Châu bật cười một tràn đầy mỉa mai.
“Bà nghĩ tôi đem chuyện này ra đùa ư? Khưu Tuyết Mai! Tôi nhắc lại một lần cuối cùng cho bà nghe rõ. Tiêu Nhất Sinh, đã từng là của tôi. Không những vậy, ông ta còn ngủ với tôi trước khi kết hôn với bà nữa kìa!”
Bà Khưu Tuyết Mai ngây ngốc ra, không thể tin được lại có chuyện này. Người chồng mà bà hết mực yêu thương và chăm sóc, lại có quá khứ như thế với người bà xem là bạn thân. Cả hai mỗi khi gặp nhau lại nhìn nhau như vậy, ngoài mặt bình thường mà trong lòng đầy nhớ thương. Hoá ra bà chỉ là người đến sau, là người đã làm cái bóng cho sự nhung nhớ của chồng.
“Không! Không thể nào!”
Bà hoàn toàn suy sụp, liên tục lắc đầu. Miêu Ngọc Châu đắc ý, liên tục tung đòn công kích để đánh đổ toà thành kiên định cuối cùng của bà.
“Chuyện vui nhất là gì bà biết không? Là khi tôi kết hôn với chồng tôi, tôi đã có thai với ông ta, là con của tôi và chồng bà đấy! Haha!”
Bà ta bật cười, giọng cười đáng sợ cứ như một cú đả kích kinh hoàng lên tâm trí của Khưu Tuyết Mai. Bà quỳ rạp xuống thảm cỏ xanh, gào khóc. Trong đầu bà liền hiện ra những hình ảnh của bà ta và chồng mình thời son trẻ. Còn có việc, con của bà ta và chồng bà. Dừng lại một chút. Khưu Tuyết Mai kinh hãi, giương mắt ngước nhìn bà ta đang đứng đó. Ánh dương dần buông, chỉ nhìn thấy bóng lưng đơn độc mà lạnh lùng của Miêu Ngọc Châu.
“Bà nói cái gì? Con của bà và Nhất Sinh? Là con bé Nhược Đình sao?”
Đương nhiên, bà ta cũng từng rất mong đó chính là Bạch Nhược Đình. Để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hoàn hảo như một kịch bản không chỗ hở. Tiếc là không thể, ông trời cũng quá nhân đạo với cô và Tiêu gia. Chỉ có điều Miêu Ngọc Châu của bây giờ không còn như trước nữa. Bà ta mất cả lí trí rồi, chỉ nghĩ đến chuyện khiến Tiêu gia bại hoại trong tay mình. Đã là chuyện bà ta muốn, thì đổi trắng thay đen thế nào cũng sẽ được toại nguyện.
Miêu Ngọc Châu nhếch miệng cười tàn nhẫn.
“Phải! Thế nào? Con của chồng bà, bọn chúng là anh em cùng cha khác mẹ, mà vẫn yêu nhau say đắm!”
Khưu Tuyết Mai bị công kích liên tục đến mức không thể thở nổi. Bệnh tim của bà tái phát, khiến sắc mặt của bà xanh xao, khó coi. Bà nhích người đến, hai tay run rẩy bắt lấy chân của Miêu Ngọc Châu. Giọng nói của bà yếu dần, giống như có ai đó muốn bóp chặt dây thanh quản.
“Thuốc… Thuốc… Của… Tôi…”
“Thuốc sao?”
Miêu Ngọc Châu thản nhiên trước sự cầu cứu và sự sống mỏng manh của bà. Bà ta thong thả ngồi xuống, nhìn bà rồi nhìn về phía mộ của Tiêu lão gia. Kết thúc. Đã đến lúc nên để mọi chuyện kết thúc rồi.
“Khưu Tuyết Mai! Bà nên đến với chồng của bà được rồi đấy!”
Bà ta đẩy bà ngã ra đất, phủi sạch tay rồi đứng dậy, thản nhiên thở ra một hơi sảng khoái. Nhìn bà bị cơn đau tim co thắt hành hạ, vậy mà bà ta chẳng có cảm xúc nào, hệt như một con quỷ máu lạnh vô tình. Khưu Tuyết Mai ôm ngực, dần mất đi hô hấp và ý thức, sau vài phút chống cự đã hoàn toàn tắt thở. Miêu Ngọc Châu hơi nheo mắt lại, từ từ lấy kính râm trong túi xách ra đeo lên. Bà ta quay lại nhìn, thấy xung quanh vắng vẻ thì vội vàng rời đi.
Những ngày cuối năm, tuyết tan gần hết, nhưng cơn rét lạnh vẫn còn. Tiêu Tuấn đang duyệt hồ sơ trong phòng làm việc, bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào làm ho lên từng cơn. Lục Lâm tiện thể mang cà phê đi vào, thấy cửa còn mở thì vội vàng đóng lại.
“Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân ra ngoài có việc rồi ạ?”
Tiêu Tuấn quay sang nhìn anh ta, nhíu mày.
“Việc gì? Có nói với cậu không?”
“Tôi không rõ ạ! Phu nhân đi vội quá nên không nói gì cả.”
Anh đột nhiên cảm thấy lòng bồn chồn khó tả, đứng dậy cầm lấy áo khoác vắt phía sau ghế. Lục Lâm biết anh muốn đi đâu, nên đã vội nói.
“Thiếu gia! Bên ngoài sắp mưa rồi, tôi đưa cậu đi tìm phu nhân!”
…
Cả gia đình chồng đều vui mừng khôn xiết, duy chỉ có cô là hiểu rõ đó chính là kết quả của mối tình trái ngang.
“Bà vẫn chưa hiểu ý mà tôi muốn nói sao?”
Tiêu phu nhân nhìn Bạch phu nhân, ánh mắt bối rối đầy nghi hoặc. Bà ta biết rõ, ngày hôm nay hẹn bà ra đây để làm những việc gì. Chuyện đã đi đến bước đường này, chỉ có thể đi tiếp mà không thể dừng.
“Người con gái mà tôi kể, chính là tôi. Còn chàng thư sinh nghèo kia, không ai khác mà chính là Tiêu Nhất Sinh chồng quá cố của bà.”
Bà nhìn Bạch phu nhân như thể không tin vào tai mình, vì chuyện này quá đỗi vô căn cứ. Từ lúc kết hôn với bà, Tiêu lão gia luôn yêu thương bà hết mực. Ông dành thời gian chăm sóc vợ con, dành thời gian để đưa bà đến những nơi bà yêu thích. Chưa từng nói về những chuyện xưa cũ, cũng chưa từng nói về bất kì mối quan hệ nào có liên quan đến Bạch phu nhân. Tiêu phu nhân làm sao tin được, mọi thứ lại thành ra thế này?
“Miêu Ngọc Châu! Bà đang đùa tôi phải không? Bà nói năng lung tung gì vậy?”
“Đùa?”
Miêu Ngọc Châu bật cười một tràn đầy mỉa mai.
“Bà nghĩ tôi đem chuyện này ra đùa ư? Khưu Tuyết Mai! Tôi nhắc lại một lần cuối cùng cho bà nghe rõ. Tiêu Nhất Sinh, đã từng là của tôi. Không những vậy, ông ta còn ngủ với tôi trước khi kết hôn với bà nữa kìa!”
Bà Khưu Tuyết Mai ngây ngốc ra, không thể tin được lại có chuyện này. Người chồng mà bà hết mực yêu thương và chăm sóc, lại có quá khứ như thế với người bà xem là bạn thân. Cả hai mỗi khi gặp nhau lại nhìn nhau như vậy, ngoài mặt bình thường mà trong lòng đầy nhớ thương. Hoá ra bà chỉ là người đến sau, là người đã làm cái bóng cho sự nhung nhớ của chồng.
“Không! Không thể nào!”
Bà hoàn toàn suy sụp, liên tục lắc đầu. Miêu Ngọc Châu đắc ý, liên tục tung đòn công kích để đánh đổ toà thành kiên định cuối cùng của bà.
“Chuyện vui nhất là gì bà biết không? Là khi tôi kết hôn với chồng tôi, tôi đã có thai với ông ta, là con của tôi và chồng bà đấy! Haha!”
Bà ta bật cười, giọng cười đáng sợ cứ như một cú đả kích kinh hoàng lên tâm trí của Khưu Tuyết Mai. Bà quỳ rạp xuống thảm cỏ xanh, gào khóc. Trong đầu bà liền hiện ra những hình ảnh của bà ta và chồng mình thời son trẻ. Còn có việc, con của bà ta và chồng bà. Dừng lại một chút. Khưu Tuyết Mai kinh hãi, giương mắt ngước nhìn bà ta đang đứng đó. Ánh dương dần buông, chỉ nhìn thấy bóng lưng đơn độc mà lạnh lùng của Miêu Ngọc Châu.
“Bà nói cái gì? Con của bà và Nhất Sinh? Là con bé Nhược Đình sao?”
Đương nhiên, bà ta cũng từng rất mong đó chính là Bạch Nhược Đình. Để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hoàn hảo như một kịch bản không chỗ hở. Tiếc là không thể, ông trời cũng quá nhân đạo với cô và Tiêu gia. Chỉ có điều Miêu Ngọc Châu của bây giờ không còn như trước nữa. Bà ta mất cả lí trí rồi, chỉ nghĩ đến chuyện khiến Tiêu gia bại hoại trong tay mình. Đã là chuyện bà ta muốn, thì đổi trắng thay đen thế nào cũng sẽ được toại nguyện.
Miêu Ngọc Châu nhếch miệng cười tàn nhẫn.
“Phải! Thế nào? Con của chồng bà, bọn chúng là anh em cùng cha khác mẹ, mà vẫn yêu nhau say đắm!”
Khưu Tuyết Mai bị công kích liên tục đến mức không thể thở nổi. Bệnh tim của bà tái phát, khiến sắc mặt của bà xanh xao, khó coi. Bà nhích người đến, hai tay run rẩy bắt lấy chân của Miêu Ngọc Châu. Giọng nói của bà yếu dần, giống như có ai đó muốn bóp chặt dây thanh quản.
“Thuốc… Thuốc… Của… Tôi…”
“Thuốc sao?”
Miêu Ngọc Châu thản nhiên trước sự cầu cứu và sự sống mỏng manh của bà. Bà ta thong thả ngồi xuống, nhìn bà rồi nhìn về phía mộ của Tiêu lão gia. Kết thúc. Đã đến lúc nên để mọi chuyện kết thúc rồi.
“Khưu Tuyết Mai! Bà nên đến với chồng của bà được rồi đấy!”
Bà ta đẩy bà ngã ra đất, phủi sạch tay rồi đứng dậy, thản nhiên thở ra một hơi sảng khoái. Nhìn bà bị cơn đau tim co thắt hành hạ, vậy mà bà ta chẳng có cảm xúc nào, hệt như một con quỷ máu lạnh vô tình. Khưu Tuyết Mai ôm ngực, dần mất đi hô hấp và ý thức, sau vài phút chống cự đã hoàn toàn tắt thở. Miêu Ngọc Châu hơi nheo mắt lại, từ từ lấy kính râm trong túi xách ra đeo lên. Bà ta quay lại nhìn, thấy xung quanh vắng vẻ thì vội vàng rời đi.
Những ngày cuối năm, tuyết tan gần hết, nhưng cơn rét lạnh vẫn còn. Tiêu Tuấn đang duyệt hồ sơ trong phòng làm việc, bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào làm ho lên từng cơn. Lục Lâm tiện thể mang cà phê đi vào, thấy cửa còn mở thì vội vàng đóng lại.
“Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân ra ngoài có việc rồi ạ?”
Tiêu Tuấn quay sang nhìn anh ta, nhíu mày.
“Việc gì? Có nói với cậu không?”
“Tôi không rõ ạ! Phu nhân đi vội quá nên không nói gì cả.”
Anh đột nhiên cảm thấy lòng bồn chồn khó tả, đứng dậy cầm lấy áo khoác vắt phía sau ghế. Lục Lâm biết anh muốn đi đâu, nên đã vội nói.
“Thiếu gia! Bên ngoài sắp mưa rồi, tôi đưa cậu đi tìm phu nhân!”
…