Sau khi dọn dẹp lại phòng khách, Tiêu Tuấn mở tủ lạnh ra lấy ít sữa tươi và sandwich làm bữa sáng cho Bạch Nhược Đình. Từ lúc hai người ở bệnh viện về đã lao vào "cuộc chiến", bây giờ chắc cũng đã đói rã rời rồi.
"Em định giải quyết Hạ Vy Vy thế nào?"
Cô cắn một miếng sandwich, sau đó chậm rãi nói.
"Lát nữa đến bệnh viện mới có thể biết được. Bây giờ tinh thần cô ta không ổn định, có muốn làm rõ cũng không được kết quả gì."
Từ sau khi Hạ gia xảy ra quá nhiều biến cố, con người của Hạ Vy Vy cũng hoàn toàn thay đổi. Nghe thông tin từ những người gần khu gia đình cô ta sống kể lại, Hạ lão gia sau khi dọn đến ở vẫn không bỏ thói kiêu ngạo của mình. Dù trong tay chẳng còn gì, nhưng ông ta nói chuyện với hàng xóm rất hống hách. Hạ Vy Vy suốt ngày khóc lóc muốn đòi lại nhà ở, hai cha con cứ vậy mà cãi nhau suốt.
Cho đến một ngày thông tin Hạ lão gia lạm dụng tiền công nhà nước bị phanh phui, ông ta hoàn toàn rơi vào ngõ cụt. Giới báo chí săn lùn đến tận chỗ chụp ảnh đăng bài nhục mạ, vài người còn muốn làm lớn chuyện kiện ông ta ra toà. Không chịu được tiếng xấu đồn xa, Hạ lão gia mới chọn cách cắt cổ tự vẫn.
Hạ Vy Vy giống như người có thần kinh không ổn định, bỏ mặc Hạ phu nhân ở nhà mà đi mất tâm mấy ngày liền. Cô ta chỉ hận Bạch Nhược Đình đã cướp đi tất cả, hận đến mù quáng không cần biết đúng sai mà theo dõi hành động của cô và Tiêu Tuấn.
Anh nhìn cô vẫn còn có chút xanh xao, đẩy ly sữa bên cạnh về phía cô rồi nói.
"Ăn nhiều một chút. Ở bệnh viện hai ngày em chẳng ăn gì ngoài salad rau củ và sữa chua cả."
Bạch Nhược Đình nhìn anh, dửng dưng nói.
"Thì tôi đang ăn kiêng mà?"
"Ăn kiêng?"
Tiêu Tuấn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó cười khẩy.
"Em như vậy chưa đủ gầy?"
"Gầy gì chứ? Chỉ mỗi eo và chân thôi, ngực và mông không phải vẫn còn hơi to sao?"
Nói xong câu này, nhận thấy đôi mắt của Tiêu Tuấn tối lại, cô mới biết hình như mình đang đi vào chủ đề khá nhạy cảm. Cô chỉ muốn cắn lưỡi luôn cho rồi, không hiểu sao lại có thể tự nhiên với anh như người nhà thế được? Mặc dù, lúc nãy hai thứ đó đều được anh thấy cả rồi.
Tiêu Tuấn cong mắt cười, ánh mắt đó hệt như lúc anh đang thoả mãn nhìn xuống ngực của cô.
"Không to. Rất vừa vặn với tay tôi."
Bạch Nhược Đình đỏ mặt, mắng anh.
"Tiêu Tuấn! Anh bị biến thái ư?"
"Em không tìm hiểu về chức năng sinh lý của bản thân sao? Một vài nghiên cứu khoa học chứng minh, bàn tay của đàn ông khi đặt lên ngực của phụ nữ xoa nắn, sẽ làm giảm nguy cơ mắc bệnh ung thư vú."
Bạch Nhược Đình đang uống sữa ngon lành, nghe anh nói xong thì lập tức không ngậm được mà suýt phun ra, ho sặc sụa. Cô tròn xoe mắt nhìn Tiêu Tuấn đang thong thả ăn nốt phần còn lại. Gì mà chức năng sinh lý của bản thân? Gì mà bàn tay đàn ông chạm vào ngực phụ nữ thì giảm nguy cơ bị ung thư vú? Mấy tin tức chăm sóc sức khỏe này là anh tự nghĩ ra đấy ư?
Cô không nghĩ rằng đây mới là bộ mặt thật của Tiêu Tuấn, là một con sói đã đành, vậy mà còn là một con sói già nhiều mưu mẹo.
Sau khi ăn xong, tinh thần của Bạch Nhược Đình vẫn chưa thể ổn định vì sự khác lạ sau khi làm chuyện đó lần đầu. Cô ngồi ở sô pha xem tivi, đợi Tiêu Tuấn kí xong các văn kiện tài liệu sẽ cùng cô đến bệnh viện rồi đưa cô về nhà. Có điều thường ngày ngồi chéo chân quen rồi, bây giờ chân cô làm thế nào cũng không khép lại được.
"Bị làm sao?"
Tiêu Tuấn có ý hỏi thăm, nhưng lại bị Bạch Nhược Đình làm ngơ chẳng trả lời lại câu nào.
Anh làm xong tài liệu, lập tức thay quần áo đưa cô đến chỗ của Hạ Vy Vy. Vì cái váy đáng thương kia bị anh làm rách, nên bây giờ cả hai phải ra cửa hàng chọn một cái tử tế để cô mặc đi.
"Nhìn thấy em Hạ Vy Vy chắc hẳn rất kích động. Đừng khiêu khích cô ta."
Tiêu Tuấn vừa lái xe vừa cẩn thận nhắc nhở cô. Cả hai từng có nhiều mâu thuẫn, bây giờ tinh thần cô ta không ổn định thì kích động càng nhiều. Anh biết bản tính của Bạch Nhược Đình, rất thích khiêu khích chọc tức đối thủ.
Cô ngã lưng ra ghế, không thèm nhìn anh mà nói.
"Biết rồi. Nhưng đó là trong trường hợp cô ta đủ tỉnh táo để nói chuyện với tôi. Anh đừng quên, cô ta khiến tôi suýt mất mạng."
Tiêu Tuấn xoay vô lăng về hướng bệnh viện, chắc khoảng chừng 5 phút nữa sẽ tới nơi. Anh cất giọng lên, trầm thấp nói.
"Những kẻ đã động vào em, chúng đối xử với em thế nào, tôi nhất định sẽ ghi nhớ."
Bạch Nhược Đình vô thức nhìn sang, thấy góc nghiêng tĩnh lặng của anh thoáng hiện ra nét gì đó lạnh lùng. Đột nhiên trong đầu cô lại có một suy nghĩ, xâu chuỗi lại những chuyện liên quan giữa cô và Hạ gia. Kể từ lúc Hạ Vy Vy có ý xúc phạm cô trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà hàng, đến lúc Hạ gia phá sản sau đó là Hạ lão gia tự sát. Liệu có liên quan gì đến Tiêu Tuấn hay không?
Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, đã khiến cô cảm thấy bản thân có gì đó rất khác biệt trong lòng anh. Nhưng chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, lẽ ra không nên đặt nặng vấn đề như vậy. Nếu như là thật, vậy thì cô cũng rất muốn biết đối với Tiêu Tuấn, bản thân cô quan trọng nhường nào.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Bạch Nhược Đình giật mình nhìn anh, sau đó vội vã lắc đầu.
"Không có gì."
...
"Em định giải quyết Hạ Vy Vy thế nào?"
Cô cắn một miếng sandwich, sau đó chậm rãi nói.
"Lát nữa đến bệnh viện mới có thể biết được. Bây giờ tinh thần cô ta không ổn định, có muốn làm rõ cũng không được kết quả gì."
Từ sau khi Hạ gia xảy ra quá nhiều biến cố, con người của Hạ Vy Vy cũng hoàn toàn thay đổi. Nghe thông tin từ những người gần khu gia đình cô ta sống kể lại, Hạ lão gia sau khi dọn đến ở vẫn không bỏ thói kiêu ngạo của mình. Dù trong tay chẳng còn gì, nhưng ông ta nói chuyện với hàng xóm rất hống hách. Hạ Vy Vy suốt ngày khóc lóc muốn đòi lại nhà ở, hai cha con cứ vậy mà cãi nhau suốt.
Cho đến một ngày thông tin Hạ lão gia lạm dụng tiền công nhà nước bị phanh phui, ông ta hoàn toàn rơi vào ngõ cụt. Giới báo chí săn lùn đến tận chỗ chụp ảnh đăng bài nhục mạ, vài người còn muốn làm lớn chuyện kiện ông ta ra toà. Không chịu được tiếng xấu đồn xa, Hạ lão gia mới chọn cách cắt cổ tự vẫn.
Hạ Vy Vy giống như người có thần kinh không ổn định, bỏ mặc Hạ phu nhân ở nhà mà đi mất tâm mấy ngày liền. Cô ta chỉ hận Bạch Nhược Đình đã cướp đi tất cả, hận đến mù quáng không cần biết đúng sai mà theo dõi hành động của cô và Tiêu Tuấn.
Anh nhìn cô vẫn còn có chút xanh xao, đẩy ly sữa bên cạnh về phía cô rồi nói.
"Ăn nhiều một chút. Ở bệnh viện hai ngày em chẳng ăn gì ngoài salad rau củ và sữa chua cả."
Bạch Nhược Đình nhìn anh, dửng dưng nói.
"Thì tôi đang ăn kiêng mà?"
"Ăn kiêng?"
Tiêu Tuấn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó cười khẩy.
"Em như vậy chưa đủ gầy?"
"Gầy gì chứ? Chỉ mỗi eo và chân thôi, ngực và mông không phải vẫn còn hơi to sao?"
Nói xong câu này, nhận thấy đôi mắt của Tiêu Tuấn tối lại, cô mới biết hình như mình đang đi vào chủ đề khá nhạy cảm. Cô chỉ muốn cắn lưỡi luôn cho rồi, không hiểu sao lại có thể tự nhiên với anh như người nhà thế được? Mặc dù, lúc nãy hai thứ đó đều được anh thấy cả rồi.
Tiêu Tuấn cong mắt cười, ánh mắt đó hệt như lúc anh đang thoả mãn nhìn xuống ngực của cô.
"Không to. Rất vừa vặn với tay tôi."
Bạch Nhược Đình đỏ mặt, mắng anh.
"Tiêu Tuấn! Anh bị biến thái ư?"
"Em không tìm hiểu về chức năng sinh lý của bản thân sao? Một vài nghiên cứu khoa học chứng minh, bàn tay của đàn ông khi đặt lên ngực của phụ nữ xoa nắn, sẽ làm giảm nguy cơ mắc bệnh ung thư vú."
Bạch Nhược Đình đang uống sữa ngon lành, nghe anh nói xong thì lập tức không ngậm được mà suýt phun ra, ho sặc sụa. Cô tròn xoe mắt nhìn Tiêu Tuấn đang thong thả ăn nốt phần còn lại. Gì mà chức năng sinh lý của bản thân? Gì mà bàn tay đàn ông chạm vào ngực phụ nữ thì giảm nguy cơ bị ung thư vú? Mấy tin tức chăm sóc sức khỏe này là anh tự nghĩ ra đấy ư?
Cô không nghĩ rằng đây mới là bộ mặt thật của Tiêu Tuấn, là một con sói đã đành, vậy mà còn là một con sói già nhiều mưu mẹo.
Sau khi ăn xong, tinh thần của Bạch Nhược Đình vẫn chưa thể ổn định vì sự khác lạ sau khi làm chuyện đó lần đầu. Cô ngồi ở sô pha xem tivi, đợi Tiêu Tuấn kí xong các văn kiện tài liệu sẽ cùng cô đến bệnh viện rồi đưa cô về nhà. Có điều thường ngày ngồi chéo chân quen rồi, bây giờ chân cô làm thế nào cũng không khép lại được.
"Bị làm sao?"
Tiêu Tuấn có ý hỏi thăm, nhưng lại bị Bạch Nhược Đình làm ngơ chẳng trả lời lại câu nào.
Anh làm xong tài liệu, lập tức thay quần áo đưa cô đến chỗ của Hạ Vy Vy. Vì cái váy đáng thương kia bị anh làm rách, nên bây giờ cả hai phải ra cửa hàng chọn một cái tử tế để cô mặc đi.
"Nhìn thấy em Hạ Vy Vy chắc hẳn rất kích động. Đừng khiêu khích cô ta."
Tiêu Tuấn vừa lái xe vừa cẩn thận nhắc nhở cô. Cả hai từng có nhiều mâu thuẫn, bây giờ tinh thần cô ta không ổn định thì kích động càng nhiều. Anh biết bản tính của Bạch Nhược Đình, rất thích khiêu khích chọc tức đối thủ.
Cô ngã lưng ra ghế, không thèm nhìn anh mà nói.
"Biết rồi. Nhưng đó là trong trường hợp cô ta đủ tỉnh táo để nói chuyện với tôi. Anh đừng quên, cô ta khiến tôi suýt mất mạng."
Tiêu Tuấn xoay vô lăng về hướng bệnh viện, chắc khoảng chừng 5 phút nữa sẽ tới nơi. Anh cất giọng lên, trầm thấp nói.
"Những kẻ đã động vào em, chúng đối xử với em thế nào, tôi nhất định sẽ ghi nhớ."
Bạch Nhược Đình vô thức nhìn sang, thấy góc nghiêng tĩnh lặng của anh thoáng hiện ra nét gì đó lạnh lùng. Đột nhiên trong đầu cô lại có một suy nghĩ, xâu chuỗi lại những chuyện liên quan giữa cô và Hạ gia. Kể từ lúc Hạ Vy Vy có ý xúc phạm cô trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà hàng, đến lúc Hạ gia phá sản sau đó là Hạ lão gia tự sát. Liệu có liên quan gì đến Tiêu Tuấn hay không?
Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, đã khiến cô cảm thấy bản thân có gì đó rất khác biệt trong lòng anh. Nhưng chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, lẽ ra không nên đặt nặng vấn đề như vậy. Nếu như là thật, vậy thì cô cũng rất muốn biết đối với Tiêu Tuấn, bản thân cô quan trọng nhường nào.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Bạch Nhược Đình giật mình nhìn anh, sau đó vội vã lắc đầu.
"Không có gì."
...