“Phu nhân đừng như vậy mà! Tiểu thư… Tiểu thư đã lo lắng cho thiếu gia đến sắp ngất đi rồi! Cô ấy cũng không muốn vậy đâu!”
Lục Lâm lên tiếng nói giúp cho Bạch Nhược Đình, ngăn cản sự kích động của Tiêu phu nhân. Bà đứng sang một góc nức nở, nghĩ lại cũng thấy bản thân mình có phần nông nỗi. Hai người không ai nói thêm câu nào, bên ngoài hành lang chỉ còn tiếng thút thít.
9 giờ tối.
Tiêu phu nhân ở lại một lúc thì ngủ thiếp đi, Bạch Nhược Đình sợ bà không ở lại bệnh viện được lâu, nên đã bảo Lục Lâm đưa bà về. Anh ta đứng nhìn cô ngồi tại dãy ghế ngoài phòng hồi sức, lo lắng nói.
“Nguyên buổi chiều nay tiểu thư vẫn chưa ăn gì. Tôi đưa phu nhân về rồi mua ít cháo mang vào cho cô có được không?”
“Không cần đâu. Tôi không muốn ăn.”
Cô hờ hững đáp, đến cả nhìn mặt anh ta cô cũng không nhìn lấy một lần. Hành lang trước cửa phòng hồi sức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn một mình Bạch Nhược Đình ngồi ở đó. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây. Dường như, có một sợi dây vô hình nào đó liên kết mối quan hệ bí ẩn giữa Tiêu Tuấn và Bạch phu nhân.
Nếu người gây ra tai nạn cho anh thật sự là mẹ của cô, vậy thì chuyện này không đơn giản chút nào. Tại sao mẹ của cô lại làm thế, trong khi bà đã xác định anh là con rể tương lai của Bạch gia? Cô mệt nhoài, ngủ thiếp đi ngoài dãy ghế ở hành lang bệnh viện.
11 giờ khuya.
Tiêu Tuấn ở trong phòng có chuyển biến, nhưng không phải tốt mà là xấu đi. Nhịp tim của anh trở nên yếu dần, có dấu hiệu co giật khiến các thiết bị xung quanh phát ra âm thanh. Bạch Nhược Đình giật mình, ngồi bật dậy khỏi ghế nhìn vào bên trong, cô hốt hoảng đến mức tỉnh cả ngủ.
“Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn?”
Cô bối rối đập cửa, sau đó quay sang gào lên gọi.
“Bác sĩ? Bác sĩ? Làm ơn cứu người đi!”
Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu của cô lập tức gọi y tá cùng mình vào phòng hồi sức cấp cứu. Bạch Nhược Đình vô thức chạy theo vào bên trong. Lúc cả ba người chạy vào, máy đo nhịp tim của Tiêu Tuấn bất chợt trở về 0, báo hiệu tim ngừng đập. Khoảnh khắc ấy, tim của Bạch Nhược Đình dường như cũng không thể đập được nữa, cô đứng đó như chết rồi, nước mắt trào ra như mưa. Nha𝒏h mà khô𝒏g có quả𝒏g cáo, chờ gì tìm 𝒏gay == Trù mTruyệ𝒏.V𝒏 ==
“Không. Đừng mà… Xin anh, đừng như vậy mà…”
Cô vừa cầu xin vừa nấc nghẹn, nhìn bác sĩ và y tá đang tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho anh. Họ rọi đèn pin vào đồng tử của anh, kiểm tra nhịp tim, huyết áp, kích tim bằng tay, sau đó gọi thêm người đưa anh trở vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Bạch Nhược Đình cả buổi chiều không ăn uống gì, bây giờ còn phải chứng kiến những cảnh tượng này khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô bật khóc nức nở, không dám đoán trước điều gì. Bác sĩ bên trong cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho Tiêu Tuấn, dùng máy kích tim mong anh có thể có ý thức trở lại.
12 giờ khuya.
Tiêu Tuấn được cấp cứu thành công, đưa ra khỏi phòng cấp cứu và về lại phòng hồi sức. Bạch Nhược Đình thở phào nhẹ nhõm, gương mặt phờ phạc. Một nữ y tá nhìn cô như vậy, trong lòng có chút xót xa, bước đến hỏi thăm.
“Cô à! Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, sáng sớm rồi quay lại bệnh viện, trông cô có vẻ mệt lắm rồi!”
Cô gượng cười đáp.
“Tôi không sao đâu! Tôi ở lại được mà!”
Y tá thở dài, nghĩ ra một cách.
“Chi bằng cô vào phòng hồi sức cùng bệnh nhân, nghỉ ngơi ở giường bên cạnh anh ấy đi! Như vậy vừa tiện việc chăm sóc, cô cũng có thể chợp mắt một chút!”
“Tôi có thể vào trong ư?”
Cô nôn nóng hỏi. Y tá gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Tôi sẽ báo lại với trưởng khoa, ông ấy sẽ thông cảm cho cô mà! Nhưng khi có việc cần, cô phải báo cho chúng tôi ngay, không được tự ý hành động nhé!”
“Cảm ơn! Cảm ơn cô!”
Bạch Nhược Đình nằm ở chiếc giường bên cạnh giường của Tiêu Tuấn, chợp mắt một chút lại thức dậy nhìn xem tình hình của anh. Đến khi xác nhận anh thở đều, nhịp tim ổn định mới an tâm ngủ tiếp. Cứ như vậy, lập lại mấy lần đến tận trời sáng. Cô không ngủ ngon giấc, lại vì lo lắng quá độ và không ăn uống gì nên bị ngất đi.
Bác sĩ kê cho cô một liều thuốc bổ sung vitamin, dặn dò cô nên tìm gì đó lót dạ. Ngồi trước giường bệnh của Tiêu Tuấn, cô thì thầm.
“Nếu như thật sự, người hại anh là mẹ em, và bà ấy có mục đích gì đó không tốt. Em nhất định, sẽ không vì tình riêng, mà khiến anh thiệt thòi.”
“Tiêu Tuấn! Em hứa đấy! Anh đã bảo vệ em, hi sinh vì em, thậm chí trao cả mạng sống của mình cho em rất nhiều lần rồi. Lần này, em sẽ bảo vệ anh, thật tốt.”
Cô nói rồi cầm tay anh lên, nhẹ nhàng nắm lấy. Đột nhiên, những đầu ngón tay của anh bất ngờ cử động, rồi dần dần là cả bản tay. Cô vừa mừng rỡ vừa bối rối, đứng dậy gọi bác sĩ vào trong để xem tình hình. Sau khi kiểm tra lại một lượt, bác sĩ cũng phải ngạc nhiên vì tiến độ hồi phục của Tiêu Tuấn. Anh được chuyển ra khỏi phòng hồi sức, đến phòng bệnh VIP và tiếp tục theo dõi nếu chẳng may diễn biến xấu đi.
Tiêu Tuấn từ từ tỉnh lại, cơn đau nhức từ khắp cơ thể khiến anh vẫn chưa thể nào tỉnh táo hẳn. Anh nhìn sang, thấy người con gái mình yêu vì mình mà rơi lệ, lòng còn đau đớn hơn nhiều.
“Đình Đình!”
“Tiêu Tuấn! Anh tỉnh rồi! Thật là tốt!”
Lục Lâm lên tiếng nói giúp cho Bạch Nhược Đình, ngăn cản sự kích động của Tiêu phu nhân. Bà đứng sang một góc nức nở, nghĩ lại cũng thấy bản thân mình có phần nông nỗi. Hai người không ai nói thêm câu nào, bên ngoài hành lang chỉ còn tiếng thút thít.
9 giờ tối.
Tiêu phu nhân ở lại một lúc thì ngủ thiếp đi, Bạch Nhược Đình sợ bà không ở lại bệnh viện được lâu, nên đã bảo Lục Lâm đưa bà về. Anh ta đứng nhìn cô ngồi tại dãy ghế ngoài phòng hồi sức, lo lắng nói.
“Nguyên buổi chiều nay tiểu thư vẫn chưa ăn gì. Tôi đưa phu nhân về rồi mua ít cháo mang vào cho cô có được không?”
“Không cần đâu. Tôi không muốn ăn.”
Cô hờ hững đáp, đến cả nhìn mặt anh ta cô cũng không nhìn lấy một lần. Hành lang trước cửa phòng hồi sức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn một mình Bạch Nhược Đình ngồi ở đó. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây. Dường như, có một sợi dây vô hình nào đó liên kết mối quan hệ bí ẩn giữa Tiêu Tuấn và Bạch phu nhân.
Nếu người gây ra tai nạn cho anh thật sự là mẹ của cô, vậy thì chuyện này không đơn giản chút nào. Tại sao mẹ của cô lại làm thế, trong khi bà đã xác định anh là con rể tương lai của Bạch gia? Cô mệt nhoài, ngủ thiếp đi ngoài dãy ghế ở hành lang bệnh viện.
11 giờ khuya.
Tiêu Tuấn ở trong phòng có chuyển biến, nhưng không phải tốt mà là xấu đi. Nhịp tim của anh trở nên yếu dần, có dấu hiệu co giật khiến các thiết bị xung quanh phát ra âm thanh. Bạch Nhược Đình giật mình, ngồi bật dậy khỏi ghế nhìn vào bên trong, cô hốt hoảng đến mức tỉnh cả ngủ.
“Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn?”
Cô bối rối đập cửa, sau đó quay sang gào lên gọi.
“Bác sĩ? Bác sĩ? Làm ơn cứu người đi!”
Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu của cô lập tức gọi y tá cùng mình vào phòng hồi sức cấp cứu. Bạch Nhược Đình vô thức chạy theo vào bên trong. Lúc cả ba người chạy vào, máy đo nhịp tim của Tiêu Tuấn bất chợt trở về 0, báo hiệu tim ngừng đập. Khoảnh khắc ấy, tim của Bạch Nhược Đình dường như cũng không thể đập được nữa, cô đứng đó như chết rồi, nước mắt trào ra như mưa. Nha𝒏h mà khô𝒏g có quả𝒏g cáo, chờ gì tìm 𝒏gay == Trù mTruyệ𝒏.V𝒏 ==
“Không. Đừng mà… Xin anh, đừng như vậy mà…”
Cô vừa cầu xin vừa nấc nghẹn, nhìn bác sĩ và y tá đang tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho anh. Họ rọi đèn pin vào đồng tử của anh, kiểm tra nhịp tim, huyết áp, kích tim bằng tay, sau đó gọi thêm người đưa anh trở vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Bạch Nhược Đình cả buổi chiều không ăn uống gì, bây giờ còn phải chứng kiến những cảnh tượng này khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô bật khóc nức nở, không dám đoán trước điều gì. Bác sĩ bên trong cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho Tiêu Tuấn, dùng máy kích tim mong anh có thể có ý thức trở lại.
12 giờ khuya.
Tiêu Tuấn được cấp cứu thành công, đưa ra khỏi phòng cấp cứu và về lại phòng hồi sức. Bạch Nhược Đình thở phào nhẹ nhõm, gương mặt phờ phạc. Một nữ y tá nhìn cô như vậy, trong lòng có chút xót xa, bước đến hỏi thăm.
“Cô à! Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, sáng sớm rồi quay lại bệnh viện, trông cô có vẻ mệt lắm rồi!”
Cô gượng cười đáp.
“Tôi không sao đâu! Tôi ở lại được mà!”
Y tá thở dài, nghĩ ra một cách.
“Chi bằng cô vào phòng hồi sức cùng bệnh nhân, nghỉ ngơi ở giường bên cạnh anh ấy đi! Như vậy vừa tiện việc chăm sóc, cô cũng có thể chợp mắt một chút!”
“Tôi có thể vào trong ư?”
Cô nôn nóng hỏi. Y tá gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Tôi sẽ báo lại với trưởng khoa, ông ấy sẽ thông cảm cho cô mà! Nhưng khi có việc cần, cô phải báo cho chúng tôi ngay, không được tự ý hành động nhé!”
“Cảm ơn! Cảm ơn cô!”
Bạch Nhược Đình nằm ở chiếc giường bên cạnh giường của Tiêu Tuấn, chợp mắt một chút lại thức dậy nhìn xem tình hình của anh. Đến khi xác nhận anh thở đều, nhịp tim ổn định mới an tâm ngủ tiếp. Cứ như vậy, lập lại mấy lần đến tận trời sáng. Cô không ngủ ngon giấc, lại vì lo lắng quá độ và không ăn uống gì nên bị ngất đi.
Bác sĩ kê cho cô một liều thuốc bổ sung vitamin, dặn dò cô nên tìm gì đó lót dạ. Ngồi trước giường bệnh của Tiêu Tuấn, cô thì thầm.
“Nếu như thật sự, người hại anh là mẹ em, và bà ấy có mục đích gì đó không tốt. Em nhất định, sẽ không vì tình riêng, mà khiến anh thiệt thòi.”
“Tiêu Tuấn! Em hứa đấy! Anh đã bảo vệ em, hi sinh vì em, thậm chí trao cả mạng sống của mình cho em rất nhiều lần rồi. Lần này, em sẽ bảo vệ anh, thật tốt.”
Cô nói rồi cầm tay anh lên, nhẹ nhàng nắm lấy. Đột nhiên, những đầu ngón tay của anh bất ngờ cử động, rồi dần dần là cả bản tay. Cô vừa mừng rỡ vừa bối rối, đứng dậy gọi bác sĩ vào trong để xem tình hình. Sau khi kiểm tra lại một lượt, bác sĩ cũng phải ngạc nhiên vì tiến độ hồi phục của Tiêu Tuấn. Anh được chuyển ra khỏi phòng hồi sức, đến phòng bệnh VIP và tiếp tục theo dõi nếu chẳng may diễn biến xấu đi.
Tiêu Tuấn từ từ tỉnh lại, cơn đau nhức từ khắp cơ thể khiến anh vẫn chưa thể nào tỉnh táo hẳn. Anh nhìn sang, thấy người con gái mình yêu vì mình mà rơi lệ, lòng còn đau đớn hơn nhiều.
“Đình Đình!”
“Tiêu Tuấn! Anh tỉnh rồi! Thật là tốt!”