"Mẹ nói sao cơ?"
Bạch Nhược Đình ngơ ngác nhìn Bạch phu nhân, còn bà thì bước đến nắm tay cô muốn kéo cô tuột xuống khỏi giường.
"Đừng hỏi nữa! Đi theo mẹ đến bệnh viện xem nó thế nào rồi?"
"Con không đi!"
Cô không những không muốn đi, còn vùng tay mình ra khỏi vòng tay của mẹ. Kéo chăn lên đắp quanh chân mình, cô không nhìn mẹ mà nói.
"Mẹ đi đi!"
"Con làm sao vậy? Chỉ như vậy mà con lại bỏ mặc nó ư?"
Bạch phu nhân là mẹ cô, hiểu rõ tính tình của cô nhất. Xưa nay cô là người yêu hận rõ ràng, đối với một người nào đó tuyệt đối không có sự day dưa bi lụy. Huống hồ cô và Tiêu Tuấn biết nhau chưa bao lâu, tình cảm cũng không thể gọi là mặn nồng, sâu sắc. Lần này anh là vì cô mà khiến Hạ gia khốn đốn, lại để cô hiểu lầm thành ý thành ác ý.
"Đình Đình! Con nhớ lại xem những gã đàn ông trước đây bên cạnh con, đã từng vì con mà làm bất kì chuyện gì hay chưa?"
Bạch Nhược Đình cụp mắt, vờ như mình không để ý đến những gì mà mẹ mình khuyên. Nhưng trong đầu cô, lại nhớ đến những lúc Tiêu Tuấn đứng ra bảo vệ mình. Anh không nói nhiều, mà lại hành động nhiều, luôn tinh tế đoán ra được cô cần gì chỉ cần thông qua thái độ bên ngoài.
Bạch phu nhân tiếp tục nói.
"Chuyện lần này nó làm là vì con, và một phần là lỗi do mẹ đã bảo nó làm. Con không thể chỉ vì như vậy mà vô tình với nó. Thử hỏi Hạ Đình Long làm nhiều chuyện ác như vậy, mẹ không làm nó không làm thì người khác sẽ tha cho ông ta sao?"
Bạch Nhược Đình có ý phản ứng.
"Nhưng đó là chuyện của ông ta và bọn họ, không liên quan đến mẹ và anh ta."
"Nó vì con tát một cái mà phóng xe như bay trên đường, một mình chạy đến vách núi còn xảy ra tai nạn. Nếu như con cảm thấy, bản thân sẽ không hối hận khi quyết định không đến gặp nó, thì mẹ không ép."
Nói rồi, Bạch phu nhân cũng không muốn nhiều lời nữa mà ra khỏi phòng. Bạch Nhược Đình ngồi nhìn cánh cửa dần đóng lại, trong lòng rồi rắm như tơ vò. Cô xuống giường chạy đến bên cửa sổ, nhìn xe của mẹ đã rời khỏi nhà.
Bỏ qua chuyện Tiêu Tuấn có phần mạnh tay với Hạ Đình Long, những lời mẹ cô đã nói không phải không có căn cứ. Cô thở dài một hơi, bước đến mở tủ quần áo để lấy đồ.
Phần đầu của Tiêu Tuấn bị chấn thương nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là do va đập mạnh dẫn đến hôn mê. Rất may, trước khi xảy ra vụ sạc lỡ vách núi xe của anh vẫn chưa chạy đến, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Bạch phu nhân đến bệnh viện nói vài câu an ủi Tiêu phu nhân, sau đó hai người cùng nhau trở về Tiêu gia để lấy chút đồ. Vì anh cần ở lại bệnh viện cho bác sĩ theo dõi, nên khó tránh khỏi sẽ cần đến các đồ dùng khác.
Một lúc sau, Bạch Nhược Đình đến bệnh viện.
Cô bước vào trong, đến chỗ quầy lễ tân của bệnh viện hỏi.
"Có bệnh nhân nào tên là Tiêu Tuấn vừa được đưa vào đây không?"
"Dạ có. Bệnh nhân vừa được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng VIP, lầu hai phòng số 7 ạ."
Trên dãy hành lang có Lục Lâm đứng ở bên ngoài. Lẽ ra người nhà đã có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng anh ta cứ đứng mãi không biết có nên vào hay không. Cùng lúc đó, Bạch Nhược Đình xuất hiện khiến anh ta mừng rỡ đến mức há miệng.
"Bạch tiểu thư? Cuối cùng cô cũng đến rồi?"
"Tình hình của anh ta thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Bác sĩ nói cũng may không chấn thương nặng, nhưng vì va đập mạnh và mất máu nên hôn mê chưa tỉnh."
Lục Lâm nói xong vẫn chưa hết tò mò, hỏi thêm.
"Tiểu thư! Có phải lúc ở Bạch gia cậu ấy xảy ra chuyện gì không ạ? Trước khi bị tai nạn tôi có gọi để báo lịch họp, nhưng cậu ấy rất khó chịu, còn phóng xe rất nhanh."
"Anh hỏi làm gì?"
Bạch Nhược Đình hỏi ngược lại chỉ một câu, anh ta đã câm nín không biết nói thêm gì. Cô quay người đẩy cửa phòng bệnh rồi bước vào, thấy Tiêu Tuấn nằm hôn mê trên giường chưa tỉnh. Nhớ đến lúc mình được anh cứu khỏi nhà hoang, trên người cô lúc đó cũng đầy thương tích như bây giờ.
Cô từ từ đi đến rồi đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống gần mép giường.
Tiêu Tuấn không phải người xấu, nhưng cũng là một người rất biết tính toán và có tâm cơ. Tuy cô không rõ anh có thể đối xử với người khác tàn nhẫn ra sao, nhưng với cô anh thật sự tốt. Cô ngồi được một lúc, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại thì cũng không có kiên nhẫn. Đứng dậy quay người, vừa định bước đi thì tay bất ngờ bị giữ lại.
Giật mình một cái, lúc Bạch Nhược Đình nhìn lại suýt nữa hoảng hốt vì Tiêu Tuấn đang mở mắt ra nhìn cô.
"Bỏ tay ra!"
"Bỏ ra để em đi ư?"
"Không đi thì ở lại làm gì?"
Tiêu Tuấn nghe cô nói vậy, càng giữ chặt lấy cổ tay của cô hơn, còn muốn kéo cô nhích lại mình hơn một chút.
"Tôi không nghĩ em lại vô tình như vậy?"
Bạch Nhược Đình dùng tay còn lại của mình, kéo bàn tay anh ra khỏi cổ tay kia của cô.
"Chúng ta vốn dĩ nên vô tình với nhau. Anh tỉnh lại rồi thì tốt, tôi có thể về nhà rồi."
"Tại sao nhất định chúng ta phải vô tình với nhau? Đó là do em muốn không phải do tôi. Những gì mà em tự ý quyết định, tự ý làm chủ, đã bao giờ em nghĩ đến tôi dù chỉ một lần chưa?"
Cô nhìn anh, sau đó mới để ý đến mũi kim ghim trên tay anh có máu, là máu do anh vùng vẫy tay nên bị chảy ngược lên. Mặc dù trước khi đến đây cô đã tự nói với lòng rằng chỉ ở bên ngoài chờ anh tỉnh lại. Nhưng bước vào cũng đã bước, gặp cũng đã gặp, cô còn có thể nói đi là đi sao?
"Tay của anh chảy máu rồi! Tôi bảo Lục Lâm gọi bác sĩ."
Bạch Nhược Đình lấy cớ này để tránh mặt Tiêu Tuấn. Nhưng khi cô đi được vài bước chân, anh lại lên tiếng.
"Những gì mà tôi làm vì em, đến cả một thằng khờ còn có thể nhìn ra được. Tôi không tin em lại không thấy, không nghe, không biết gì cả."
...
Bạch Nhược Đình ngơ ngác nhìn Bạch phu nhân, còn bà thì bước đến nắm tay cô muốn kéo cô tuột xuống khỏi giường.
"Đừng hỏi nữa! Đi theo mẹ đến bệnh viện xem nó thế nào rồi?"
"Con không đi!"
Cô không những không muốn đi, còn vùng tay mình ra khỏi vòng tay của mẹ. Kéo chăn lên đắp quanh chân mình, cô không nhìn mẹ mà nói.
"Mẹ đi đi!"
"Con làm sao vậy? Chỉ như vậy mà con lại bỏ mặc nó ư?"
Bạch phu nhân là mẹ cô, hiểu rõ tính tình của cô nhất. Xưa nay cô là người yêu hận rõ ràng, đối với một người nào đó tuyệt đối không có sự day dưa bi lụy. Huống hồ cô và Tiêu Tuấn biết nhau chưa bao lâu, tình cảm cũng không thể gọi là mặn nồng, sâu sắc. Lần này anh là vì cô mà khiến Hạ gia khốn đốn, lại để cô hiểu lầm thành ý thành ác ý.
"Đình Đình! Con nhớ lại xem những gã đàn ông trước đây bên cạnh con, đã từng vì con mà làm bất kì chuyện gì hay chưa?"
Bạch Nhược Đình cụp mắt, vờ như mình không để ý đến những gì mà mẹ mình khuyên. Nhưng trong đầu cô, lại nhớ đến những lúc Tiêu Tuấn đứng ra bảo vệ mình. Anh không nói nhiều, mà lại hành động nhiều, luôn tinh tế đoán ra được cô cần gì chỉ cần thông qua thái độ bên ngoài.
Bạch phu nhân tiếp tục nói.
"Chuyện lần này nó làm là vì con, và một phần là lỗi do mẹ đã bảo nó làm. Con không thể chỉ vì như vậy mà vô tình với nó. Thử hỏi Hạ Đình Long làm nhiều chuyện ác như vậy, mẹ không làm nó không làm thì người khác sẽ tha cho ông ta sao?"
Bạch Nhược Đình có ý phản ứng.
"Nhưng đó là chuyện của ông ta và bọn họ, không liên quan đến mẹ và anh ta."
"Nó vì con tát một cái mà phóng xe như bay trên đường, một mình chạy đến vách núi còn xảy ra tai nạn. Nếu như con cảm thấy, bản thân sẽ không hối hận khi quyết định không đến gặp nó, thì mẹ không ép."
Nói rồi, Bạch phu nhân cũng không muốn nhiều lời nữa mà ra khỏi phòng. Bạch Nhược Đình ngồi nhìn cánh cửa dần đóng lại, trong lòng rồi rắm như tơ vò. Cô xuống giường chạy đến bên cửa sổ, nhìn xe của mẹ đã rời khỏi nhà.
Bỏ qua chuyện Tiêu Tuấn có phần mạnh tay với Hạ Đình Long, những lời mẹ cô đã nói không phải không có căn cứ. Cô thở dài một hơi, bước đến mở tủ quần áo để lấy đồ.
Phần đầu của Tiêu Tuấn bị chấn thương nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là do va đập mạnh dẫn đến hôn mê. Rất may, trước khi xảy ra vụ sạc lỡ vách núi xe của anh vẫn chưa chạy đến, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Bạch phu nhân đến bệnh viện nói vài câu an ủi Tiêu phu nhân, sau đó hai người cùng nhau trở về Tiêu gia để lấy chút đồ. Vì anh cần ở lại bệnh viện cho bác sĩ theo dõi, nên khó tránh khỏi sẽ cần đến các đồ dùng khác.
Một lúc sau, Bạch Nhược Đình đến bệnh viện.
Cô bước vào trong, đến chỗ quầy lễ tân của bệnh viện hỏi.
"Có bệnh nhân nào tên là Tiêu Tuấn vừa được đưa vào đây không?"
"Dạ có. Bệnh nhân vừa được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng VIP, lầu hai phòng số 7 ạ."
Trên dãy hành lang có Lục Lâm đứng ở bên ngoài. Lẽ ra người nhà đã có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng anh ta cứ đứng mãi không biết có nên vào hay không. Cùng lúc đó, Bạch Nhược Đình xuất hiện khiến anh ta mừng rỡ đến mức há miệng.
"Bạch tiểu thư? Cuối cùng cô cũng đến rồi?"
"Tình hình của anh ta thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Bác sĩ nói cũng may không chấn thương nặng, nhưng vì va đập mạnh và mất máu nên hôn mê chưa tỉnh."
Lục Lâm nói xong vẫn chưa hết tò mò, hỏi thêm.
"Tiểu thư! Có phải lúc ở Bạch gia cậu ấy xảy ra chuyện gì không ạ? Trước khi bị tai nạn tôi có gọi để báo lịch họp, nhưng cậu ấy rất khó chịu, còn phóng xe rất nhanh."
"Anh hỏi làm gì?"
Bạch Nhược Đình hỏi ngược lại chỉ một câu, anh ta đã câm nín không biết nói thêm gì. Cô quay người đẩy cửa phòng bệnh rồi bước vào, thấy Tiêu Tuấn nằm hôn mê trên giường chưa tỉnh. Nhớ đến lúc mình được anh cứu khỏi nhà hoang, trên người cô lúc đó cũng đầy thương tích như bây giờ.
Cô từ từ đi đến rồi đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống gần mép giường.
Tiêu Tuấn không phải người xấu, nhưng cũng là một người rất biết tính toán và có tâm cơ. Tuy cô không rõ anh có thể đối xử với người khác tàn nhẫn ra sao, nhưng với cô anh thật sự tốt. Cô ngồi được một lúc, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại thì cũng không có kiên nhẫn. Đứng dậy quay người, vừa định bước đi thì tay bất ngờ bị giữ lại.
Giật mình một cái, lúc Bạch Nhược Đình nhìn lại suýt nữa hoảng hốt vì Tiêu Tuấn đang mở mắt ra nhìn cô.
"Bỏ tay ra!"
"Bỏ ra để em đi ư?"
"Không đi thì ở lại làm gì?"
Tiêu Tuấn nghe cô nói vậy, càng giữ chặt lấy cổ tay của cô hơn, còn muốn kéo cô nhích lại mình hơn một chút.
"Tôi không nghĩ em lại vô tình như vậy?"
Bạch Nhược Đình dùng tay còn lại của mình, kéo bàn tay anh ra khỏi cổ tay kia của cô.
"Chúng ta vốn dĩ nên vô tình với nhau. Anh tỉnh lại rồi thì tốt, tôi có thể về nhà rồi."
"Tại sao nhất định chúng ta phải vô tình với nhau? Đó là do em muốn không phải do tôi. Những gì mà em tự ý quyết định, tự ý làm chủ, đã bao giờ em nghĩ đến tôi dù chỉ một lần chưa?"
Cô nhìn anh, sau đó mới để ý đến mũi kim ghim trên tay anh có máu, là máu do anh vùng vẫy tay nên bị chảy ngược lên. Mặc dù trước khi đến đây cô đã tự nói với lòng rằng chỉ ở bên ngoài chờ anh tỉnh lại. Nhưng bước vào cũng đã bước, gặp cũng đã gặp, cô còn có thể nói đi là đi sao?
"Tay của anh chảy máu rồi! Tôi bảo Lục Lâm gọi bác sĩ."
Bạch Nhược Đình lấy cớ này để tránh mặt Tiêu Tuấn. Nhưng khi cô đi được vài bước chân, anh lại lên tiếng.
"Những gì mà tôi làm vì em, đến cả một thằng khờ còn có thể nhìn ra được. Tôi không tin em lại không thấy, không nghe, không biết gì cả."
...